Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 242 - Chương 242
https: //gacsach.com
Hoắc Bắc Cảng tắm rửa cho Hoan Bảo, Hoan Bảo cũng dùng sức làm ầm ĩ, cho nên tắm rửa xong cả người hắn cũng dính đầy nước.
Sau khi đi ra ngoài, Hoắc Bắc Cảng thay bộ đồ đang mặc ra, định thay một bộ mới.
Ngay lúc hắn thay quần áo, liền có người gõ cửa.
Mộ Sơ Tình ở bên ngoài gõ cửa, kêu hắn, "Hoắc Bắc Cảng, anh có thể ra đây một lát không?"
Hoắc Bắc Cảng ngừng động tác, vốn dĩ định mặc xong quần áo lại đột nhiên đem quần áo ném tới một bên.
Rồi cứ như vậy, trần trụi nửa người trên đi mở cửa.
Mộ Sơ Tình vẫn luôn chờ Hoắc Bắc Cảng ra ngoài, liền đứng ở bên ngoài, tay cô cũng không có nhàn rỗi, liền dựa vào trên cửa.
Mắt thấy Hoắc Bắc Cảng không có trả lời, càng không có ra mở cửa, Mộ Sơ Tình sốt ruột, lại đập đập lên cửa vài cái, "Hoắc, Hoắc..."
Mộ Sơ Tình mới đập một, Hoắc Bắc Cảng liền mở cửa, rồi thì tay cô không có điểm tựa, theo đà mở cửa, tay cô đột nhiên không kịp phòng bị liền dựa vào Hoắc Bắc Cảng... Ngay ngực hắn. 1
Chính là ngực hắn...
Không chỉ tay cô, ngay cả cả người cô đều bởi vì không có điểm tựa, "Bịch" một cai, cả người lảo đảo nhào vào phòng, phía trong phòng là Hoắc Bắc Cảng, ngay lúc cô lảo đảo, trong nháy mắt Hoắc Bắc Cảng đã ôm lấy cô tránh cho cô bị ngã.
Tay Hoắc Bắc Cảng lạnh lẽo vòng ở bên hông Mộ Sơ Tình, ôm chặt lấy cô.
Áo ngủ mùa hè rất mỏng, nhìn như xuyên thấu, Hoắc Bắc Cảng không có mặc áo, hai người dán sát ở bên nhau, Hoắc Bắc Cảng có thể cảm giác được tim cô đập rộn, giống như sắp nhảy ra ngoài.
Thậm chí...
Mộ Sơ Tình có thói quen buổi tối sau khi tắm rửa thường không mặc áo ngực, việc này tốt cho sức khỏe, cô tắm cho Hỉ Bảo xong cũng đi tắm luôn, sau đó cũng không mặc áo ngực.
Cho rằng không có vấn đề gì, chính là không nghĩ tới, hiện tại tại ở trong lòng ngực Hoắc Bắc Cảng, nơi đó của cô bởi vì không có mặc "bảo hộ lao động", Hoắc Bắc Cảng cảm giác được hai cái đỉnh núi kia, hai người ma xát, chính là ngọn lửa lớn nhất.
Mộ Sơ Tình quá hổ thẹn, cho nên không có cảm giác được, chính là Hoắc Bắc Cảng không giống như vậy, tiếp xúc với nhau như thế, người anh em tượng trưng cho sự nam tính của hắn liền nổi phản ứng...
Miệng đắng lưỡi khô.
Mộ Sơ Tình há hốc mồm, khuôn mặt đỏ bừng, cả người cứng đờ ra, bàn tay cô chạm phải lồng ngực hắn nóng ran như muốn bốc cháy.
Mộ Sơ Tình trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, tay còn cứng đờ không biết phải thu về hay không.
Hoắc Bắc Cảng không biết là tại sao mà thanh âm của hắn lại có cảm giác lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu cô.
"Mộ Sơ Tình, cô gấp gáp như thế, cô...định... Câu dẫn tôi? Muốn cùng tôi lên giường?"
Lỗ tai Mộ Sơ Tình ong ong không nghe ra được ý tứ trong lời hắn nói, đắc ý...
Hắn nói hươu nói vượn cái gì chứ.
Mộ Sơ Tình không muốn phản ứng lại, muốn đẩy hắn ra, khuôn mặt đen sì.
Lúc cô muốn đẩy hắn ra, Hoắc Bắc Cảng đột nhiên ôm lấy thắt lưng cô, giữ chặt không cho cô nhúc nhích.
Mộ Sơ Tình động đậy vài cái, ngược lại bị hắn ôm càng chặt hơn, hai người dán sát lại với nhau.
Mặt Mộ Sơ Tình nóng ran dựa vào ngực hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của hắn. Thanh âm của Hoắc Bắc Cảng sắt đá lại lần nữa vang lên bên tai cô, "Không phải muốn câu dẫn tôi sao? Tiếp tục đi, tôi làm tản thịt đứng đây, cô từ từ mà câu dẫn."
"..." Anh mà còn như vậy, tôi liền báo cảnh sát cho xem.
Alô 110 sao? Ở đây có người... Giở trò đồi bại...
"Hoắc Bắc Cảng, tôi không có như anh nói." Mộ Sơ Tình xấu hổ đẩy hắn ra. "Tôi là tới tìm Hoan Bảo."