Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 187 - Cô Dậy Cho Tôi, Thứ Gì Đó Của Cô Dính Lên Quần Tôi.
https: //gacsach.com
Hoắc Bắc Cảng thấy Mộ Sơ Tình trợn mắt nhìn chằm chằm mình, hắn đột nhiên cười, đánh đánh sau gáy cô một chút "Đầu bị thương? Biến thành đứa bé ngu đần luôn rồi? Chỉ số thông minh bằng trẻ con ba tuổi?"
"... Hoắc Bắc Cảng!" Mộ Sơ Tình thật vất vả mới có một tý cảm kích, trong lòng âm thầm rơi lệ, nháy mắt đã bị câu nói của Hoắc Bắc Cảng làm tan tành cảm xúc, đúng thật là làm mất cả hứng, một chút lãng mạn cũng đều không biết.
Giang Thừa nghe được trong văn phòng tổng giám đốc phát ra tiếng vang thật lớn, cậu ta còn tưởng rằng động đất, cho nên vội vàng chạy vào xem.
Cửa phòng cũng không có khóa, Giang Thừa liền trực tiếp đi vào, nếu như sớm biết rằng khi đi vào có thể nhìn thấy hình ảnh làm thương tổn độc thân cẩu như thế, cậu ta nhất định sẽ không đi vào!
Giang Thừa nhìn nhìn trong phòng một chút, cái bàn kia lập tức dọa cậu ta trợn mắt há hốc mồm.
Đây là có bao nhiêu kịch liệt, thế nhưng... Có thể đem cái bàn này làm nát?
Quá bạo lực quá kịch liệt luôn.
Giang Thừa bị ánh mắt Hoắc Bắc Cảng nhìn chằm chằm dọa tới rồi, sợ bị Hoắc Bắc Cảng trách cứ, cho nên cật lực che dấu xấu hổ, cậu ta cố ý hỏi Hoắc Bắc Cảng: "Tổng giám đốc, hai người đây là... Làm cái gì?"
Hoắc Bắc Cảng đột nhiên mang ý cười, nhìn Mộ Sơ Tình, vẻ mặt xấu xa, thanh âm của hắn từ tính êm tai, "Làm cái gì? Làm...yêu, rồi dùng sức quá mãnh liệt."
Mộ Sơ Tình nghe vậy liền đánh lên ngực hắn một chút, thật là không còn mặt mũi đi gặp người, trước kia làm sao lại không biết bản tính hắn chính là một kẻ lưu manh! Biến thái!
"... Hoắc Bắc Cảng! Anh thối tha không biết xấu hổ!"
Hoắc Bắc Cảng bắt được hai tay nhỏ của cô, tâm tình bực bội: "Mộ Sơ Tình, cô dậy cho tôi, thứ gì đó của cô dính lên quần tôi."
Lời nói rất ái muội, rất ái muội... Ngay cả không khí cũng nhiễm một tầng hương vị ái muội.
Mộ Sơ Tình mặt đỏ đến có thể lấy máu, trong nháy mắt quên mất Giang Thừa còn ở đây, cô liền muốn phản bác cái tên Hoắc Bắc Cảng biến thái này, cô phẫn nộ một trận, "Tôi có chỗ nào dính lên quần anh, quần tôi cũng không có ướt! Anh đừng có mà vu khống tôi!"
"..." Không khí bỗng chốc lặng im, lặng im, lặng im.
Mộ Sơ Tình nói xong, sau đó cảm giác bản thân muốn tìm một lỗ nẻ chui xuống... Cô làm sao lại có mặt mũi nói ra mấy lời kích thích trí tưởng tượng như vậy...
Hoắc Bắc Cảng nhìn Mộ Sơ Tình đôi mắt càng ngày càng thâm thúy, hơn nữa mang theo một cỗ cảm xúc vui sướng, hắn cười một chút, mở miệng thanh âm thật là... mẹ nó dễ nghe.
"Mộ Sơ Tình, cô đang nghĩ cái gì vậy? Tôi là nói lắc tay bạc của cô rơi xuống, dính ở trên quần tôi. Cô cho rằng cái gì dính lên quần tôi? Mặt đỏ thành như vậy? Còn? ưmm? Cô cho rằng, nước của cô..."
Lời nói ái muội đột nhiên im bặt.
"Hoắc Bắc Cảng! Anh còn nói nữa tôi liền một tát đánh bay anh!" Mộ Sơ Tình không còn mặt mũi, đứng dậy hướng tới hắn rống to, Hoắc Bắc Cảng cũng đứng dậy.
Mộ Sơ Tình nhặt lấy chiếc lắc tay của mình, mặt đỏ như đít khỉ, cô đẩy Hoắc Bắc Cảng, không còn mặt mũi đi gặp người.
Đầu cô nghĩ tới cái gì vậy! Quá đen tối!
Mộ Sơ Tình liền che mặt mình lại chạy đi.
Giang Thừa sau khi Mộ Sơ Tình rời đi, cặp mắt kia còn nhìn chằm chằm vào Hoắc Bắc Cảng, Hoắc Bắc Cảng sửa sang lại tây trang một chút, hoạt động cái cổ một chút, vừa rồi hắn bị ngã có hơi đau, sau đó liền không có chuyện gì.
Giang Thừa còn ở đó ngây ngốc nhìn chằm chằm Hoắc Bắc Cảng, Hoắc Bắc Cảng liếc cậu ta một, thái độ ngạo mạn không ai bì nổi, xem thường cậu ta, mở miệng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, tư thế nữ trên nam dưới như thế chưa thử qua sao?"
"..." Oke, không muốn nói với người đàn ông này nữa.
Giang Thừa nhìn đến bàn làm việc của Hoắc Bắc Cảng, bỗng dưng đau lòng, lắm mồm, nhịn không được mở miệng nói câu: "Tổng giám đốc, anh cũng phải khắc chế một chút chứ, nơi này là công ty, hơn nữa... Các người cũng không thể kịch liệt như thế, đem cái bàn này làm nát luôn, thế này nói ra, không biết là có bao nhiêu xấu hổ."