Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 174 - Hoắc Bắc Cảng, Anh Không Phải Sợ, Tôi Thật Sự Rất Ôn Nhu
https: //gacsach.com
Mộ Sơ Tình một đường đi theo sau lưng Hoắc Bắc Cảng về nhà, cứ như là chú chó con ngoan ngoãn, động đều không dám động một đầu ngón tay vào hắn.
Mộ Sơ Tình muốn kéo góc áo Hoắc Bắc Cảng, đều sẽ bị hắn lớn tiếng quát: "Mộ Sơ Tình! Đừng chạm vào tôi! Muốn thấy tôi chết sao?"
Mộ Sơ Tình: "..." Không cần đem cô nói thành bạo lực như thế có được không!
Cô cũng không biết bản thân tại sao đột nhiên lại mạnh mẽ như thế, một tát đều có thể đem hắn đánh bay, một quyền đều có thể đem vách tường đập nát.
Cô trước kia cũng không biết bản thân có bản lĩnh như thế, làm sao đột nhiên lại như vậy?
Mộ Sơ Tình đi theo Hoắc Bắc Cảng về tới nhà, Hoắc Bắc Cảng cách xa cô ra, như là sợ cô sẽ đem hắn giết chết vậy.
Mộ Sơ Tình cũng bực bội, Hoắc Bắc Cảng nhìn cô, đem cô trở thành quái vật như vậy là có ý gì?
Cô tức giận về nhà, về đến nhà xong liền trở về phòng, đóng sầm cửa lại, không muốn cùng Hoắc Bắc Cảng nói chuyện.
Mộ Sơ Tình trở lại phòng, liền vọt tới trên giường nằm xuống, ghé vào trên giường ngủ.
Cô nhắm mắt lại, nghĩ đến hình ảnh tự mình đem vách tường đấm thủng. Cô không tin, bản thân lại bạo lực như thế, cô vươn nắm tay, nhìn nhìn nắm tay mình, nhỏ như thế, mềm yếu như thế, làm sao có thể đem vách tường đấm vỡ được?
Cô không tin, cho nên dùng chút sức đấm vào ván giường một chút.
Ngay lúc này...
"Rầm..." một tiếng, Hoắc Bắc Cảng cảm giác được trên lầu, tiếng ván giường sụp xuống.
Ngay sau đó chính là tiếng Hoắc Bắc Cảng ở dưới lầu, rống giận: "Mộ Sơ Tình, cô là muốn phá gia sao?"
Mộ Sơ Tình: "..." A a a! tôi thật sự rất ôn nhu!
Lúc này, Mộ Sơ Tình nằm ở trên ván giường đã sụp, nhìn trần nhà, không khỏi hoài nghi giới tính của bản thân.
Cô thật sự là con gái sao?
Vừa rồi cô đấm ván giường một chút, ván giường liền sụp đổ xuống, cô cứ như vậy bị ngã nhào.
Dựa theo cấp độ bình thường một cô gái bị ngã mà nói, hẳn là cô phải rất đau, nhưng mà cô lại không hề cảm giác được một chút gì gọi là đau...
Thế giới này thật là đáng sợ!
Cô gian khổ từ trên ván giường bò dậy, rồi thì đang đứng trước mặt cô chính là... Hoắc Bắc Cảng.
Mộ Sơ Tình kinh ngạc trừng lớn cặp mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Bắc Cảng như là gặp quỷ.
Hình tượng cô bạo lực như thế lại bị Hoắc Bắc Cảng thấy được!
Trời ơi, cô thật sự là con gái yếu đuối mà!
Cô liếm môi dưới khô ráo cực kỳ, vội vàng giải thích rõ ràng với hắn: "Hoắc Bắc Cảng, anh nghe tôi giải thích, cái ván giường này... Là tự nó sập xuống, không phải tôi làm sập."
Cô nhìn thấy biểu tình của Hoắc Bắc Cảng là một bộ: "Tôi đã chịu kinh hách", Mộ Sơ Tình khóc không ra nước mắt, "Hoắc Bắc Cảng, anh không phải sợ tôi, tôi thật sự rất ôn nhu..."
Nhìn Mộ Sơ Tình thật lâu, Hoắc Bắc Cảng không thể phản ứng lại, hắn đột nhiên bước chân lùi về sau vài bước.
Qua một lúc sau, Hoắc Bắc Cảng mới vừa mất tiếng nói, mới trầm giọng lên tiếng với Mộ Sơ Tình: "Mộ Sơ Tình, tôi liên hệ bác sĩ cho cô."
"Không cần!" Mộ Sơ Tình kiên quyết phản kháng, "Tôi không cần đi khám bệnh tâm thần!"
"... Không phải bệnh tâm thần."
"Vậy là?"
"Một phụ nữ, vì sao lại bị bệnh bạo lực như thế."
Mộ Sơ Tình: "..." Tôi đây vẫn là đi khám bệnh tâm thần đi.
...
Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng từ trên giường kéo lên, cô xấu hổ đỏ mặt.
Nửa giờ sau bác sĩ chạy tới.
Vị bác sĩ này là một tiến sĩ chuyên nghiên cứu về thân thể con người, có kinh nghiệm mười mấy năm nghiên cứu.