Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 147 - Sơ Tình, Tôi Có Thể Mời Em Đi Xem Phim Không?
https: //gacsach.com
Mộ Sơ Tình cảm giác bản thân thật sự giống như đã trải qua một hồi sinh tử.
Cô cảm thấy tò mò nhất chính là, Hoắc Bắc Cảng tính tình đột nhiên chuyển biến, thế này là sao đây?
Sẽ không phải là... Muốn đem cô làm cho phát điên, làm cô không chịu đựng nổi, suy sụp...
Mộ Sơ Tình nghĩ nghĩ, cảm thấy cái ý nghĩ này của mình, quả thực là hoàn toàn hợp lý.
Hoắc Bắc Cảng thật là quá âm hiểm, quá độc ác! Quả thực chính là tiểu nhân! Thế nhưng muốn đem cô bức điên như vậy!
Mộ Sơ Tình thật lâu mới bình ổn lại tâm tình tức giận.
Cô quyết định, sau này phải cách cái tên Hoắc Bắc Cảng đại biến thái kia xa một chút mới được.
Mộ Sơ Tình nhìn không thấy thông tin cuộc gọi của Mạc Diệc Phong trong nhật ký cuộc gọi, cô định vào danh bạ tìm kiếm.
Cô liên tục tìm kiếm vài lần, đều không tìm được số điện thoại Mạc Diệc Phong.
Hiển thị lên là... Không tồn tại.
Làm sao có thể nào không tồn tại?
Mộ Sơ Tình nhíu chặt mày, cảm thấy chuyện càng ngày càng quỷ dị, gần đây cô xảy ra chuyện gì, làm sao lại thường xuyên gặp phải loại chuyện như bị trúng tà?!
Mộ Sơ Tình cũng không biết bản thân sao lại có ý niệm tiếp theo, cô liền click mở quản lý cuộc gọi, vào quản lý danh sách đen.
Click mở danh sách đen, số điện thoại bị chặn, Mộ Sơ Tình thật sự rối loạn đầu óc.
Cô muốn lôi Hoắc Bắc Cảng lại đập một trận cho ra hồn.
Hoắc Bắc Cảng hắn... Thế nhưng đem số di động của Mạc Diệc Phong bỏ vào danh sách đen.
Hắn có phải muốn gây sự hay không?
Phát bệnh thần kinh gì vậy, đem số Mạc Diệc Phong kéo vào danh sách đen làm gì?
Mộ Sơ Tình bất đắc dĩ, đối mặt với hành vi thần kinh bất bình thường của Hoắc Bắc Cảng, một ngày rồi lại một ngày càng nặng thêm, cô chỉ có thể vì hắn suy nghĩ xem phải liên hệ bệnh viện tâm thần nào mới tốt.
Mộ Sơ Tình hiện tại chỉ có một mộng tưởng thật vĩ đại... chờ cô có tiền, liền đưa Hoắc Bắc Cảng đến bệnh viện tâm thần tốt nhất.
Mộ Sơ Tình đem số điện thoại Mạc Diệc Phong huỷ khỏi danh sách đen. Rồi mới gọi lại cho Mạc Diệc Phong, định giải thích.
Mạc Diệc Phong bên kia đang chuẩn bị đi tắm, đột nhiên nhận được điện thoại của Mộ Sơ Tình, hắn vui mừng sốt ruột lập tức tiếp nghe, thanh âm giấu không được kinh hỉ: "Alo, Sơ Tình, xảy ra chuyện gì sao? Có việc gì sao?"
Giọng nói ôn nhu như thế, như là đã chờ đợi thật lâu, làm Mộ Sơ Tình ngượng ngùng.
Cô ho khan một tiếng, cật lực che giấu xấu hổ.
Mộ Sơ Tình ngượng ngùng xin lỗi: "Alo? Mạc tổng, tôi... Vừa rồi... Chính là trong nhà có chút chuyện, cho nên không nghe được điện thoại, ngại quá, anh, xin hỏi, tìm tôi có việc gì sao?"
Mạc Diệc Phong bên kia trầm thấp cười cười, "Ừ, tôi biết, tôi vẫn luôn chờ em. Chỉ là tôi muốn hỏi em, lúc nào thì em rảnh, tôi có thể mời em xem phim có được không?"
"..." Mộ Sơ Tình bên này bị dọa trầm mặc. Cô có chút bất an, "Mạc tổng..."
"Kêu tôi là Diệc Phong."
"... Cái này, Diệc Phong, tại sao lại muốn đi xem phim? Một bên xem phim, một bên nói chuyện hợp đồng sao?"
"Chẳng lẽ trừ bỏ vấn đề liên quan đến công việc, tôi liền không thể tìm em sao?" Giọng Mạc Diệc Phong có chút thương tâm.
Mộ Sơ Tình cảm giác được tim mình lỡ một nhịp.
Có phải cô quá đả thương lòng người hay không.
"Không phải..."
Thanh âm vô tội của Mạc Diệc Phong ngay sau đó lại truyền đến, "Sơ Tình, tôi thật sự muốn kết bạn với em. Không phải là những chuyện như em nghĩ, tôi hẹn em đi xem phim, cũng là vì muốn kết bạn với em mà thôi, chẳng lẽ em ghét bỏ tôi?"
Mộ Sơ Tình nghe ra hắn hiểu nhầm, sốt ruột lắc đầu phủ nhận: "Không phải, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ghét bỏ anh, có thể làm bạn với Mạc tổng, là vinh hạnh lớn lao, tôi vui mừng còn không kịp."