Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 138 - Tự Mình Mang Giày Cho Mộ Sơ Tình.
https: //gacsach.com
Hoắc Bắc Cảng sẽ không phải là muốn mua giày cao gót cho người phụ nữ khác, nên mới bắt cô tới đây chọn, chọn được đôi nào sẽ đem đi tặng cho người phụ nữ kia?
Phải rồi! Hoắc Bắc Cảng chính là một người khó lường! Cô
quả thực chính là bia đỡ đạn!
Mộ Sơ Tình liền tức không chịu được, bằng cái gì chứ? Bằng cái gì hắn muốn tặng quà cho người phụ nữ khác còn bắt cô đến đây, đây chẳng phải là nói với cô rằng đến tột cùng cô có bao nhiêu mất mặt sao?
Mộ Sơ Tình khống chế không được bản thân lên men, cô không thể để Hoắc Bắc Cảng đạt được ý nguyện.
Bằng không, thật sự cô chẳng còn mặt mũi.
Hoắc Bắc Cảng còn không phải là muốn tặng quà cho người phụ nữ khác sao? Vậy cô liền chọn cho Hoắc Bắc Cảng một đôi xấu nhất.
Mộ Sơ Tình nhìn nhìn những đôi giày đó ở trên sàn nhà, cuối cùng lựa chọn một đôi cô cảm thấy xấu nhất, liền trực tiếp chỉ đôi đó: "Cái kia đi, đẹp."
Hoắc Bắc Cảng theo tầm mắt Mộ Sơ Tình nhìn qua, là một đôi... Không biết cái này, hắn có phải là một người đàn ông có quan điểm thẳng thắn hay không, thế nhưng hắn cảm thấy... Thật xấu!
Nhưng mà, Mộ Sơ Tình thích mà...
Hoắc Bắc Cảng chẳng sợ cảm thấy xấu cũng sẽ không nói ra.
Khoé mắt Hoắc Bắc Cảng giật giật, lúc sau đột nhiên đứng dậy, cầm lấy đôi giày kia, đi tới trước mặt Mộ Sơ Tình rồi mới ngồi xổm xuống, nắm lấy gót chân nhỏ nhắn trắng nõn nà của Mộ Sơ Tình.
Nhỏ.
Thật sự rất nhỏ.
Chân phụ nữ nhỏ, nhưng mà nhỏ như thế, nhỏ đến mức hắn một tay có thể cầm trọn.
Chân cô trắng nõn, múp múp mềm mịn, nhỏ như thế, đáng yêu như thế.
Chân Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng nắm lấy, cô có chút xấu hổ, cũng không thể giở trò đá hắn, chính là cô thật sự rất muốn kêu lên: "Muốn chém muốn giết thì anh cứ nhằm vào tôi này, anh buông chân tôi ra trước đi!"
Hoắc Bắc Cảng nhìn chằm chằm chân Mộ Sơ Tình vài giây, đột nhiên hoàn hồn, rồi cứ như vậy duỗi tay, động tác có chút lãnh ngạnh mang giày cho Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình thật không thể bình tĩnh được, nhìn Hoắc Bắc Cảng hoàn mỹ mang giày cho cô.
Giày còn vừa chân như thế, thiếu chút nữa cô tức đến lên cơn đau tim.
Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn nói ghê tởm cô, vậy vừa rồi hắn không chê chạm vào cô sẽ ghê tởm tay hắn sao?
Mộ Sơ Tình cứng đờ tại chỗ, thật lâu không có phản ứng lại, Hoắc Bắc Cảng vẻ mặt lại bình tĩnh tiếp tục mang một chiếc giày còn lại cho Mộ Sơ Tình.
Đôi giày rất vừa chân cho nên không cần đổi số khác.
Mộ Sơ Tình lại thích đôi giày này, Hoắc Bắc Cảng liền muốn mua đôi này.
Hắn móc ví ra, định lấy thẻ ra thanh toán, Mộ Sơ Tình như ở trong mộng bị doạ mới tỉnh lại, kinh hoảng!
Chẳng lẽ hết thảy đều là cô hiểu lầm sao?
Mộ Sơ Tình bắt được tay Hoắc Bắc Cảng, kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua đôi giày cô mang, biểu cảm trên mặt so với đấm lên tường còn muốn thống khổ hơn.
"Hoắc Bắc Cảng, ý anh là, đôi giày này anh mua cho tôi?" Mộ Sơ Tình khóc không ra nước mắt hỏi hắn.
Hoắc Bắc Cảng quăng cho Mộ Sơ Tình một ánh mắt, "Cô có phải thiểu năng trí tuệ hay không" ánh mắt nhìn Mộ Sơ Tình, ngay cả trong lời nói đều lộ ra ý ghét bỏ cô chỉ số thông minh thấp, "Chẳng lẽ, giống tôi mua cho tôi?"
Mộ Sơ Tình: "..." Thật là rất có đạo lý.
Mộ Sơ Tình quả thực muốn khóc đến chết, cô bắt lấy tay Hoắc Bắc Cảng tay, nhanh chóng mở miệng, "Nếu anh mua cho tôi, tôi đây có thể đổi một đôi khác hay không? Cái đôi giày này... Mỹ lệ như thế, không hợp với tôi... Khí chất của tôi thật sự không xứng."
Mộ Sơ Tình khóc mù mắt, nếu như sớm biết là mua cho cô, cô sẽ không chọn lựa như thế... Đôi giày rất xấu mà?
Xấu như thế làm sao mà mang ra cửa!
Cay mắt!
Cũng không biết mang ra cửa có thể bị hành hung một trận hay không?