Dương Thiên Bồi lặng lẽ ngồi bên nghe Triệu Quốc Đống gọi điện. Triệu Quốc Đống gọi ngay trước mặt làm y khá cảm động.
Nhất là khi nghe Triệu Quốc Đống nói chuyện với đầu bên kia về Liễu ca, Hùng ca, cái gì mà Thường vụ tỉnh ủy, phó giám đốc; y mặc dù không hiểu nhiều về quan trường nhưng cũng biết mấy chức này là rất lớn. Dương Thiên Bồi cũng không cho rằng Triệu Quốc Đống mạnh miệng.
- Cậu đừng có nói mấy lời trêu tôi như vậy, tiến thêm đâu có dễ như vậy? Được rồi, không nói mấy việc này nữa, cuối tuần rồi nói. Có chuyện gì? Thái Chánh Dương cười mắng.
- Nói khó cũng khó, dễ cũng dễ, xem Thái ca có thể nắm chắc cơ hội hay không? Triệu Quốc Đống nửa thật nửa giả rồi nói chuyện chính: - Em định hỏi về Quốc lộ An Lam.
- Chú nói gì thế? Thái Chánh Dương bị hai câu trước của Triệu Quốc Đống làm giật mình nên không để ý vế sau của hắn.
- Quốc lộ An Lam, Thái ca, Quốc lộ An Lam có phải đã được thầu hết không? Triệu Quốc Đống nói.
- Quốc lộ An Lam? Chú hỏi làm gì? Đã sớm thầu hết rồi.
- Ha ha, em muốn cống hiến cho kinh tế Giang Miếu, không biết Thái ca có thể giúp không? Triệu Quốc Đống mặt dày cười nói.
- Cống hiến ư? Chú tốt vậy à? Có gì nói thẳng đi.
- A, Công ty Xây dựng số 2 Giang Khẩu muốn cống hiến cho quê hương, không biết có khả năng không? Triệu Quốc Đống thử hỏi.
- Công ty Xây dựng số 2 Giang Khẩu? Công ty gì vậy? Sao lại có quan hệ với chú? Thái Chánh Dương khó hiểu hỏi.
- Ha ha, Thái ca cũng biết Đồn công an Giang Miếu mới mua một xe cảnh sát, Công ty Xây dựng số 2 ủng hộ bọn em rất nhiều cho nên chỉ là giúp một chút mà thôi. Hơn nữa giám đốc Công ty Xây dựng số 2 là một người bạn rất tốt, em muốn giúp anh ta một chút. Câu cuối cùng thì Triệu Quốc Đống hơi nhấn mạnh.
Thái Chánh Dương cũng nghe ra ý trong câu cuối cùng của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống không phải người dễ nhận người khác làm bạn, có thể được Triệu Quốc Đống nói như vậy thì không hề đơn giản.
- Ừ, tôi biết rồi. Chẳng qua phẩm chất của bọn họ thế nào, không vấn đề gì chứ?
- Cấp ba, không vấn đề gì cả. Chỉ là muốn nhận thầu một đoạn nhỏ mà thôi, sau đó nộp phí quản lý. Triệu Quốc Đống nói.
- Vậy chắc không vấn đề gì, tôi sẽ nói với bên kia một chút. Thái Chánh Dương lập tức đồng ý.
- Vậy cảm ơn Thái ca, cuối tuần em mời Thái ca vài chén. Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống rồi nói với Dương Thiên Bồi: - Dương ca, không vấn đề gì, chủ yếu xem có thể nhận được bao nhiêu.
- Quá nhiều thì anh cũng không thể ăn hết. Số người có hạn, máy móc có hạn. Dương Thiên Bồi không nghi ngờ Triệu Quốc Đống sẽ lừa mình. Hơn nữa câu nói bạn tốt của Triệu Quốc Đống làm y xúc động. Người bên kia nhất định rất có quyền lực, có thể gọi điện ngay trước mặt thì nói rõ Triệu Quốc Đống tin mình.
- Ừ, Dương ca, nếu có thể thì nên tuyển thêm công nhân, cơ hội này không dễ có được. Đây là công trình trọng điểm của hai thành phố An Đô và Lam Sơn, vấn đề tài chính thì anh không cần lo lắng.
Dương Thiên Bồi hiểu ý trong lời của Triệu Quốc Đống nên gật đầu nói: - Anh cũng phải chuẩn bị trước mới được. Đúng, nếu Công ty Xây dựng số 2 có thể nhận thầu công trình này thì bãi cát của Trường Xuyên nhà chú cũng phải mở rộng. Quốc lộ An Lam không phải là đường như Nhà máy dệt, têu chuẩn yêu cầu làm đường rất cao, hơn nữa trong đó còn có cả san đường và đắp vài con mương. Bãi cát dù mở rộng hai ba lần cũng không vấn đề gì.
Dương Thiên Bồi cũng không hỏi Triệu Quốc Đống vị Thái ca kia là ai. Thái Chánh Dương là Phó thị trưởng phụ trách vấn đề giao thông thì Dương Thiên Bồi cũng có thể từ họ mà đoán ra được.
Triệu Quốc Đống nói với Dương Thiên Bồi về Nhà máy gạch, hy vọng Dương Thiên Bồi có thể thông qua quan hệ mà tìm giúp con đường tiêu thụ. Dù là Công ty Xây dựng số 2 bây giờ không có công trình thích hợp thì Dương Thiên Bồi đã làm trong ngành xây dựng Giang Khẩu vài chục năm vẫn có thể giúp một chút.
Bây giờ đang là tháng tư nên thời tiết thay đổi nhiều, mỗi ngày một ấm lên. Triệu Quốc Đống lái xe qua đông đảo nữ công nhân mà khá phí sức. Ai bảo hắn về đúng lúc nhà máy tan ca?
Bao nữ công nhân qua lại làm Triệu Quốc Đống rơi vào đủ loại màu sắc. Các cô gái nhỏ giọng nói chuyện và chỉ trỏ làm Triệu Quốc Đống hơi nóng mặt lên. Lúc này bị các cô gái nhìn lại không quá dễ chịu.
Khó khăn lắm mới đỗ xe được trước cửa nhà, Triệu Quốc Đống chưa kịp xuống xe thì Đức Sơn đã nhảy ra nói: - Anh về rồi à?
Triệu Quốc Đống một tuần trước đã về, 50 ngàn đã giảm xuống còn 30 ngàn. Cũng may Triệu Đức Sơn tỉnh giấc nhanh. Chính quyền thành phố liên tục đưa ra một loạt chính sách làm cho người có cái mũi thính cảm thấy không đúng. Thấy đám người xung quanh không ngừng bán tống bán tháo, Đức Sơn cũng không dám giữ lại.
Bây giờ Triệu Đức Sơn nhìn ông anh với ánh mắt rất sùng bái. Nhìn Triệu Đức Sơn lúc này, Triệu Quốc Đống cảm thấy cần cổ vũ thằng em một chút.
- Ừ. Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Xe cảnh sát mới, ôi, oai quá. Triệu Đức Sơn rất hâm mộ nhìn chiếc xe mới.
- Đây là xe công, tự mua một xe xịn thì mới oai. Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Triệu Đức Sơn rồi vào nhà.
- Tự mua một chiếc thì cần bao tiền chứ? Ai không có việc gì bỏ tiền ra mua xe chứ? Triệu Đức Sơn đi theo ông anh mà vào.
- Nhìn mày đó. Anh nói với mày, mua xe cá nhân là xu thế tất yếu. Chỉ vài năm nữa mày sẽ thấy trên đường chủ yếu là xe riêng. Triệu Quốc Đống cởi giày rồi đi vào trong: - Không chừng mày cũng có thể kiếm một chiếc để đi.
- Ha ha, anh đừng trêu em, em mà có thể mua được xe sao? Triệu Đức Sơn có chút xấu hổ mà nói.
- Mày chỉ nghĩ đến thế sao? Ngã một lần là không dám bước nữa sao? Nói với mày, mày có thể lấy về 30 ngàn là anh đã rất hài lòng, thật đó. Triệu Quốc Đống nhìn thẳng vào Triệu Đức Sơn rồi nói: - Nhìn thuốc mày hút đi, Hồng mai hay là Asima? Nghĩ đến thuốc năm trước mày hút xem là như thế nào?
Nghe Triệu Quốc Đống nói một lúc, Triệu Đức Sơn cũng bắt đầu động tâm. - Anh, nghe anh nói thì em mới yên tâm, lần này coi như được một bài học.
- Đây không phải bài học, chỉ là thử xem nước sâu hay nông. Chợ cổ phiếu chỉ là quá độ mà thôi. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói: - Mày đọc sách cho anh, nửa năm tới còn bảo mày đi ra ngoài.
- Lại lên An Đô sao anh? Triệu Đức Sơn nghe xong liền vui vẻ. Hắn rất thích cảm giác cầm nhiều tiền trong tay, mặc dù đây không hoàn toàn thuộc về hắn.
- Không, Thượng Hải, đó mới là nơi thực sự về tài chính. Triệu Quốc Đống lộ rõ vẻ mong chờ. Thị trường chứng khoán sôi động kéo dài từ những năm 90 đến tận thế kỷ sau, mỗi ngày có bao người từ nghèo thành giàu, lại có bao người từ giàu hóa nghèo.
- Thượng Hải? Triệu Đức Sơn lắp bắp nói: - Anh, em lên Thượng Hải làm gì? Em có thể tới Thượng Hải sao?
- Nói nhảm gì đó. Anh bảo mày đi, mày cứ yên tâm mà đi. Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn thằng em: - Để mày đi mở rộng tầm mắt cũng được.
Triệu Đức Sơn và Triệu Trường Xuyên thay đổi nhiều như vậy khiến phụ huynh rất ý kiến, cũng lo lắng việc Triệu Quốc Đống để hai thằng em chạy loạn như vậy. Nhưng địa vị của Triệu Quốc Đống trong nhà đã khác hẳn, ngăn cản quyền phản đối của bố mẹ hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT