- Sao rồi? Triệu Quốc Đống có chút thú vị nhìn Hạ Hồng Hải.
- Có chút tin tức. Hai vụ án này có sáu người tham gia, hai tên là chủ mưu. Một là Tào Kiến – cháu của Kính Hải. Còn một người là của Trương Tri Bình – giám đốc nhà máy nilon - Trương Bảo Lai. Tào Kiến từng đánh nhau và ghi vào hồ sơ. Nghe nói Tào Kiến đã trêu gái ở xã Trúc Liên, chắc đều do Kính Hải a đè xuống. Vấn đề của Trương Bảo Lai thì không nhiều, không có ghi gì trong hồ sơ nhưng nghe nói lúc ở Huyện Bình Xuyên thì bị xử phạt vì tàng trữ vũ khí trái phép.
- Nói như vậy thì chỉ có Tào Kiến là có chút điều kiện? Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Bây giờ là như vậy nhưng chỉ bằng mấy điểm này mà muốn Viện kiểm sát đồng ý thì hơi khó. Hạ Hồng Hải cũng hiểu vấn đề trong này. - Kính Hải a có quan hệ rất rộng, chỉ sợ vụ án này vừa được đưa tới Viện kiểm sát thì y đã chạy chọt. Vụ án này vừa lớn vừa nhỏ, Viện kiểm sát vốn không muốn đồng ý bây giờ còn có người đứng ra nói thì nhất định sẽ bỏ qua.
- Không nên nản chí, bắt không được cũng không có nghĩa chúng ta không xử được y. Theo tôi biết Tào Kiến có vẻ muốn xưng hùng ở Giang Miếu, không xử lý y thì sẽ là mối họa với chúng ta. Chúng ta cần thu thập tình hình, nhất định phải tìm được chứng cứ xác thực, tìm chứng cứ bên xã Trúc Liên. Nếu không được thì đưa đi cải tạo. Triệu Quốc Đống nói.
- Cải tạo? Phải được Phòng phụ trách cải tạo ở cục thông qua mới được, có lẽ hơi khó. Hạ Hồng Hải hiểu rõ cả thành phố một năm chỉ phê duyệt vài người đi cải tạo. Quyền này nằm trong tay cục. Nếu muốn đưa đám Tào Kiến đi cải tạo thì không dễ hơn việc đưa ra khởi tố.
- Cho nên chúng ta phải chú trọng thu thập chứng cứ, cố gắng thu càng nhiều về tội của Tào Kiến. Sau đó lấy danh nghĩa phạm pháp nhiều mà xử Tào Kiến. Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Vậy còn Trương Bảo Lai ?
- Trương Bảo Lai cũng không thể bỏ qua. Nếu không thể đưa đi cải tạo thì phải cho hắn vào trại ttamj giam một thời gian. Nhà máy dệt có nhiều nữ công nhân như vậy, nếu chúng ta không xử lý cảnh cáo thì sẽ có vấn đề. Khi đó chúng ta khó mà ăn nói.
Trên thực tế việc không phức tạp như Triệu Quốc Đống nghĩ. Sau khi chứng cứ thu thập được đầy đủ, Triệu Quốc Đống liền lặng lẽ thông báo với Đội cảnh sát hình sự để Trương Bảo Lai in người phối hợp. Có lẽ vì Triệu Quốc Đống đột nhiên lên chức nên khiến lãnh đạo đội chú ý. Trương Đức Tài cũng hiểu Triệu Quốc Đống đã khác trước, y liền vội vàng đồng ý yêu cầu của Triệu Quốc Đống. Lúc này y đã lên làm đội trưởng Đội cảnh sát hình sự.
Tám cảnh sát từ đội điều tới, hơn nữa Đồn công an cũng huy động hơn mười người. Cả đêm đó đã lập tức bắt sáu tên tham gia vụ án mà bọn chúng không hề đề phòng, sau đó đưa vào trong đồn mà thẩm phấn..
Triệu Quốc Đống lần đầu tiên phát hiện điện thoại đổ chuông nhiều như vậy. Trời chưa sáng mà hắn đã nhận được hơn mười cuộc điện thoại, chẳng qua hắn đều đẩy sang bên.
- Chủ tịch Trấn, xin lỗi rồi. Đội cảnh sát hình sự đã xuống, đây là ý của Phòng hình như là Nhà máy dệt đã kiện lên tận Cục công an thành phố, Cục Công an rất chú ý, yêu cầu Công an huyện phải xử lý trong vòng một tuần cho nên chúng tôi mới làm như vậy.
Bây giờ sợ rằng khó có thể xử lý, sếp Loan cũng tự mình giám sát. Còn đến mức độ nào ư? Cái này khó nói, hiếp dâm và tụ tập xã hội đen đều có thể bị tử hình, căn cứ tình tiết mà quyết định. Đương nhiên điện không đến mức đó nhưng có lẽ cũng không nhẹ. Hiếp và hiếp không thành là hai vấn đề khác nhau. Nhận định điểm này phải do bên Viện kiểm sát xác định, không phải tôi nói lầ được. Còn có biện pháp gì thì phải xem Chủ tịch Kính rồi. Thị trấn Giang Miếu không phải ngay gần sát Nhà máy dệt sao? Tốt xấu cũng là quan phụ trách bọn họ. Nếu bọn họ ra mặt giảm bớt áp lực cho chúng tôi thì tôi nghĩ sẽ dễ làm hơn. Đương nhiên anh chắc có nhiều biện pháp hơn tôi.
Thái độ của Triệu Quốc Đống rất nhẹ nhàng và thành khẩn. Hắn biết Kính Hải a đang rất khẩn trương.
- Giám đốc Trương sao, chào anh. Chuyện gì vậy? Trương Bảo Lai ư? Hình như có người này, đã được thẩm vấn. Là cháu anh sao? Hả, tôi không biết, Đội cảnh sát hình sự tới nên chúng tôi chỉ có thể phối hợp thôi. Biện pháp ư? Bây giờ sợ rằng có chút khó khăn. Anh biết Đội cảnh sát hình sự đã ra mặt thì việc này không hề nhỏ, muốn đưa Trương Bảo Lai ra sợ cũng không dễ.
Mức độ nào ư? Việc này khó nói, tội lưu manh xử ba năm là nhẹ. Có thể không xét xử không ư? Ha ha, giám đốc Trương nói gì vậy? Xử hay không do tòa án quyết định. Công an huyện đâu có quyền can thiệp, chúng tôi chỉ phụ trách phá án mà thôi.
- Giám đốc Đồ, chào anh, đã lâu không gặp sao không tới đồn chơi. Hả, có việc cần nhờ tôi ư. Chỉ cần tôi giúp được sẽ không vấn đề gì. Lý Liên Quân ư, có người này. Sao, có họ với anh. Ồ, chuyện này có chút khó khăn, bây giờ đang bị đưa vào đồn thẩm vấn. Bao giờ có thể về ư? Ha ha, lão Đồ, việc này khó có thể nói ra được, phải xem thái độ của phạm nhân mới được. Việc này Cục công an thành phố rất quan tâm nên khó nói được. Được, tôi hỏi giúp anh một chút. Nếu như không phải chủ mưu thì dễ làm hơn. Cháu của anh thì tôi sẽ cố hết sức.
Triệu Quốc Đống nhàn hạ ngồi trong văn phòng. Trời còn chưa sáng hẳn mà nhiều người gọi như vậy. Hắn đoán hôm nay sẽ có nhiều người tới chào hỏi nên đã chuẩn bị về tư tưởng.
- Ha ha, có lẽ áp lực của lão Liêu còn lớn hơn cả mình. Ai bảo Liêu Xương Thịnh là người địa phương? Mình đã sớm nói với Liêu Xương Thịnh, vụ án này dù là ai cũng không giúp, muốn tìm thì đẩy hết sang mình. Triệu Quốc Đống nói.
- Sếp Triệu, trong số này có không ít người tai to mặt lớn ở Thị trấn Giang Miếu. Anh không sợ về sau Đồn công an chúng ta khó triển khai công việc sao? Hạ Hồng Hải có chút lo lắng mà nói.
- Tôi nói với anh thế này. Anh phải giẫm cho người ta đau, người ta mới sợ anh, đương nhiên đó là người ngoài vòng pháp luật. Nếu như Đồn công an chúng tôi không còn tính uy hiếp đối với mọi người thì nơi này chỉ coi là nơi giải trí. Triệu Quốc Đống nói.
- Hơn nữa tôi nhớ một câu châm ngôn đó là nếu dung túng kẻ ác dó là chà đạp lòng tốt. Mà cơ quan công an chúng ta cần phải sửa điểm này.
- Kính Hải a có chút sức ảnh hưởng ở Giang Miếu này, cũng có thể hướng lên trên. Sếp Triệu, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Hạ Hồng Hải ấp úng nói.
- Anh có gì nói đi, đừng giấu giếm như vậy. Triệu Quốc Đống ngửi thấy mùi gì đó nên ngẩng đầu hỏi.
- Hình như Kính Hải a có quan hệ thân thiết với Bí thư huyện ủy. Hơn nữa tôi còn thấy Kính Hải a thường xuyên qua lại với Phó Trưởng phòng Hà ở Công an huyện. Hạ Hồng Hải suy nghĩ một chút rồi nói: - Dù Trương Tri Bình cũng không đơn giản. Nghe nói y có quan hệ tốt với lãnh đạo huyện. Tôi sợ trên Phóng sớm muộn cũng xen vào việc này.
- Ha ha, không cần biết có quan hệ tới ai, vụ án phải tiến tới. Hôm nay chúng ta phải thận dụng thời gian mà nắm lấy khẩu cung, kết hợp chứng cứ chúng ta có từ trước thì không ai làm gì được, cùng lắm chỉ là nói sau lưng mà thôi. Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói: - Chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ tài liệu thì bên trên dù thấy thế nào cũng phải hỏi ý của chúng ta. Trong phạm vi nguyên tắc có thể linh hoạt, ngoài nguyên tắc thì tôi sẽ không dám can thiệp.
- Được, Sếp Triệu đã nói như vậy thì hôm nay chúng tôi sẽ nhanh chóng lấy lời khai. Thấy Triệu Quốc Đống quyết tâm như vậy lại làm Hạ Hồng Hải tin lên nhiều.
- Sáng chúng ta đến chỗ thẩm vấn để mình Bí thư Lưu phụ trách ngăn cản, không đổ vào đầu tôi là được. Triệu Quốc Đống dừng một chút rồi nói: - Lão La không tham gia, gọi Tiểu Trần và lão Viên vào đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT