Nghiêm Lập Dân khinh thường nhìn Triệu Quốc Đống. Tên này bây giờ có vẻ run rẩy, lần trước mất mặt còn chưa đủ xấu hổ sao? Bây giờ nghe thấy có tiếng gió liền vểnh đuôi lên ư?

- Bí thư Hoàng, Thị trưởng Thư, trong tỉnh bây giờ mặc dù đề nghị các thành phố, Thị xã chú ý biến hoá của thời tiết, nhưng không đưa ra nhiệm vụ mang tính bắt buộc, mà yêu cầu các nơi dựa theo tình hình thực tế mà xử lý linh hoạt. Theo như một số đồng chí nói thì phải động viên tất cả cán bộ của Thị xã lại, ở cùng một chỗ canh giữ cơ quan sao? Các lão đồng chí nếu như gặp mưa mà ảnh hưởng tới sức khỏe thì sao? Nhưng bây giờ ngay cả mưa cũng chưa có một giọt mà đã lăn qua lăn lại như vậy, chỉ sợ đến lúc có mưa thì mọi người đã suy sụp rồi.

Nghiêm Lập Dân nói được không ít thường vụ và Phó thị trưởng gật đầu.

- Tôi không phải không coi trọng công tác phòng chống lụt bão, vấn đề là có cần không? Có phải bây giờ đã đến lúc đi đến bước đó không?
Nghiêm Lập Dân có chút đắc ý mà nói:
- Chúng ta đã làm tốt công tác chuẩn bị, tôi cảm thấy bây giờ quan sát là đủ. Bây giờ nếu theo ý lão Mạnh gần như là đang tuyên chiến, tất cả công việc và kế hoạch đều gặp ảnh hưởng, phải bỏ công việc trong tay. Nếu vài hôm mà không có mưa, hoặc kéo dài tầm chục ngày thì chúng ta có chờ được không?

- Tôi lo nếu thật sự mưa lớn thì chúng ta mới động viên thì không còn kịp.

Mạnh Uyên có chút khẩn trương mà nói.

Theo y biết tiến độ trong công tác phòng chống lụt bão của Thương Hóa, Phong Đình, Đông Giang là quá chậm, đến hôm qua thì việc gia cố hệ thống đê điều vẫn chưa xong. Có thể nói ngoài Quận Tây Giang làm tốt thì các quận, huyện khác đều có vấn đề.

- Lão Mạnh, anh có phải quá lo lắng không?
Nghiêm Lập Dân lạnh nhạt đâm đối phương:
- Bây giờ thông tin phát triển, một cuộc điện thoại chỉ là vài giây. Mọi người ở trong nội thành thì sao lại không kịp? Làm lễ động viên cần bao nhiêu thời gian? Tạm thời tập trung mà không tới kịp, anh nghĩ tố chất cán bộ kém như vậy sao? Bây giờ các cục đều có công việc của mình, sao có thể lãng phí nhân lực như vậy?

- Bí thư Nghiêm, phần lớn các cán bộ của chúng ta không ở được tập huấn ở việc này. Nếu xảy ra chuyện mà động viên chỉ sợ không có hiệu quả mấy. Tôi thấy lời Phó thị trưởng Mạnh nói là cần thiết. Tập huấn một chút, sau đó đưa các thiết bị đến điểm cần thiết, như vậy mới không bị động.
Triệu Quốc Đống biết ở tình huống này trừ khi Hoàng Lăng lên tiếng nếu không sẽ không ai nói giúp Mạnh Uyên.

Triệu Quốc Đống vừa nói xong, Nghiêm Lập Dân đang định lên tiếng thì Hoàng Lăng đã ngăn lại.
- Được rồi, không cần tranh cãi nữa.

- Cán bộ cơ quan cấp Thị xã tạm thời không động viên, nhưng các vị ngồi đây không được ngồi ngoài. Theo yêu cầu của tỉnh, chúng ta phải chú ý, đảm bảo vững vàng vượt qua. Ngoài tôi và Thị trưởng Thư, Phó thị trưởng Mạnh ra, các vị lãnh đạo khác cũng phải phụ trách công tác chuẩn bị phòng chống lụt bão ở các quận, huyện, cụ thể như sau …

Ra khỏi phòng hội nghị, Triệu Quốc Đống đã được Lam Quang kéo vào văn phòng y.

- Quốc Đống, cậu muốn đối đầu với lão Nghiêm sao? Cậu có biết cậu phụ họa Mạnh Uyên đã làm các cán bộ Thị xã hận cậu không? Trời nóng như vậy, muỗi nhiều như vậy, cậu lại muốn các cán bộ trực ban. Đám cán bộ này nhàn quen rồi, cậu làm như vậy có phải là muốn đối đầu với tất cả cán bộ Thị ủy, Ủy ban Thị xã không?

Lam Quang cười nói:
- Không tin thì cậu cứ chờ xem lát nữa sẽ đầy người mắng cậu. Mạnh Uyên là phụ trách mảng đó thì thôi, cậu lại thích xen vào việc người khác, không bị mắng mới là lạ.

- Bí thư Lam, tôi đây là giúp mọi người thôi mà.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý nói:
- Bây giờ không động viên huấn luyện thì tới lúc đó tìm người ở đâu? Tìm được người thì có thể dùng được không? Tôi cảm thấy lũ lụt năm nay là nguy hiểm nhất trong lịch sử. Anh từ Miên Châu sang, bên đó không có sông lớn nên anh không thấy uy lực của lũ. Ninh Lăng nhiều núi, nhiều sông, mưa xuống thì sẽ có lũ quét từ núi xuống, chuẩn bị không tốt sẽ có chuyện lớn.

Thấy Triệu Quốc Đống nói nghiêm túc như vậy, Lam Quang cũng tin một chút:
- Cậu nói thật sự có thể sẽ có lũ lụt?

- Ha ha, tôi nói không tính, các chuyên gia nói mới tính. Tôi đã hỏi các chuyên gia trên tỉnh thì nói Ninh Lăng cùng Đường Giang là nguy hiểm nhất. Tiếp theo là Lam Sơn cùng An Đô.
Triệu Quốc Đống cũng không phải chuyên gia thủy lợi nên chỉ có thể nói hàm hồ.

- Nếu thật là như vậy thì đúng là cần sớm chuẩn bị, chỉ sợ sẽ không kịp.
Lam Quang hơi biến sắc. Y là bình thường Đảng ủy chính pháp, phụ trách mảng công an thì cũng là quân chủ lực phòng chống lụt bão. Nếu không kịp thời bố trí thì đúng là rất bị động.

- Tôi đề nghị anh tốt nhất điều động nhân viên hệ thống chính pháp. Bên anh khác, dù là điều động thì lãnh đạo Thị xã khác cũng không thể nói được gì. Tốt nhất có thể tổ chức vài đội cứu nạn sẵn sàng ra trận. Nếu xảy ra chuyện thì có thể xông tới.

- Ồ, Quốc Đống, đề nghị này của cậu cũng được. Hệ thống chính pháp khác các nơi khác, chuyện này thường do bên chúng tôi phụ trách chính cùng quân đội.
Lam Quang nghiêm túc nói.
- Tôi thấy cậu hình như rất lo về việc này. Nghiêm Lập Dân nói cậu đây là lo quá đáng, có phải cậu mẫn cảm quá không?

- Mẫn cảm hay không thì qua hai tháng là biết mà.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng rồi nói:
- Có chuẩn bị vẫn hơn là tới lúc đó luống cuống tay chân.

….

Triệu Quốc Đống về Tây Giang liền triệu tập hội nghị khẩn cấp. Khác bên Thị ủy, Triệu Quốc Đống yêu cầu tất cả các phòng ban, xã, thị trấn tập trung cán bộ lại và đợi lệnh chỉ huy của Ban phòng chống lụt bão quận.

Các xã, thị trấn sẽ tiến hành kiểm tra một lần công tác phòng chống lụt bão của địa phương mình, nhất là thượng đu sông Tú Hà thì hắn còn giục Phòng Thủy Lợi tiến hành kiểm tra hệ thống đê gần huyện Thương Hóa.

Cùng lúc đó Triệu Quốc Đống cũng yêu cầu Ban chỉ huy quân sự quận ra lệnh dân quân dự bị lập tức tập kết.

Đối với việc động viên quy mô lớn như vậy, ở Tây Giang cũng có người có ý kiến nhưng Triệu Quốc Đống nói rất kiên quyết làm không ai có thể nói gì.

Triệu Quốc Đống từ Ban quản lý Khu Khai Phát về trụ sở Quận ủy Tây Giang thì đã là 10h đêm.

Bên Khu Khai Phát thì không có vấn đề gì. Công trường của công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị điện lực Trường Liên đang được thi công khẩn trương, hai nhà máy sau cũng đang thi công. Triệu Quốc Đống đã cùng Lý Trạch Hải đi vòng quanh các nhà máy cảnh báo về cơn lũ lụt sắp tới, chẳng qua không có quá nhiều người chú ý.

Áo dính sát vào người vì nóng khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy rất khó chịu. Hắn muốn thay áo hưng nghĩ lát nữa sẽ tắm nên thôi.

Trụ sở Quận ủy, Ủy ban quận rất náo nhiệt. Hết giờ làm buổi chiều các nhân viên đều tụ tập trong trụ sở, mấy chục người ngồi trong phòng hội nghị Ủy ban xem Tv.

- Bí thư Triệu?
Ngoài cửa truyền tới giọng phụ nữ, Triệu Quốc Đống nhìn lên và nói:
- Trưởng phòng Lệ Mai, vào đi.

- Ngài còn chưa nghỉ?
Vương Lệ Mai hôm nay mặc áo cộc màu đen, một chiếc quần ngố màu bạc.

- Nghỉ? Sao có thể nghỉ? Triệu Quốc Đống cười cười đứng lên nói.
- Lệnh Hồ Triều đi đâu rồi không biết? Trưởng phòng Lệ Mai đến mà không biết rót trà. Chị nếm thử trà Trúc diệp thanh của tôi xem có ngon không?

- Để tôi tự rót.
Vương Lệ Mai đứng lên cầm lấy ấm tự rót cho mình.

- Lệ Mai, bên đài truyền hình đã chuẩn bị tốt không? Nếu như có chuyện thì nửa đêm phải lên đê đó.

- Bí thư Triệu yên tâm. Đài truyền hình đã sớm chuẩn bị đầy đủ, phóng viên, người quay phim đều là thanh niên, lúc nào cũng có thể tham gia chiến đấu. Nếu chúng ta có tin đáng giá thì lập tức sẽ tới ngay hiện trường.
Vương Lệ Mai cố ưỡn ngực lên một chút.

- Ừ, như vậy là tốt nhất. Ngoài ra đài truyền hình cũng cần phải chuẩn bị một tổ đi cùng Ủy ban kỷ luật, Thanh tra quận đến các phòng ban, xã, thị trấn kiểm tra tình hình. Nếu phát hiện có cán bộ đi về hoặc lãnh đạo không có đó thì phải ghi lại hết.
Triệu Quốc Đống cố gắng tránh khỏi cặp ngực căng phồng của đối phương, nhưng vì góc ngồi nên hắn vừa lúc nhìn vào khe hở của cúc áo mà thấy chiếc áo lót màu trắng.

- Vâng, tôi hiểu, tôi lập tức đi bố trí.
Vương Lệ Mai gật đầu nói.

Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập vang lên. Lệnh Hồ Triều cũng kịp thời lên tiếng.
- Phó chủ tịch Ngụy.

- Bí thư Triệu có đây không?
Ngụy Hiểu Lam nói chuyện có chút khẩn trương.

- Có.
Lệnh Hồ Triều thấy vẻ mặt Ngụy Hiểu Lam không tốt nên vội vàng nói.

- Hiểu Lam vào đi, tôi đang nói chuyện với Trưởng phòng Lệ Mai.

Ngụy Hiểu Lam vào thấy Vương Lệ Mai ở đó liền gật đầu rồi nói:
- Bí thư Triệu, Tân Châu đã bắt đầu mưa. Tôi vừa gọi cho bạn, y nói trời bên đó như xuống, đen xì đến mức người ta không thở nổi. Nhưng bây giờ mới mưa, mưa rất to. Hơn nữa nghe nói núi Võ Lăng cũng bắt đầu mưa to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play