- Bí thư Triệu, cải cách này do Tây Giang chúng ta đi đầu, không có quy luật gì. Chúng ta tham khảo chính sách của khu vực duyên hải, hơn nữa tình hình các nhà máy là khác nhau, chỉ có thể nhất trí trên nguyên tắc còn chính sách cụ thể thì khác. Theo ý ngài thì các chính sách đều được nghiên cứu trong hội nghị thường trực Ủy ban quận, Hội nghị thường vụ Quận ủy. Tôi nghĩ chắc không vấn đề gì.
Hoắc Vân Đạt nói.

- Hừ, anh nghĩ quá đơn giản rồi. nếu lọt vào danh sách của Ủy ban nhân dân tỉnh, anh cảm thấy bọn họ sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta sao? Bọn họ sẽ lấy kính lúp tìm sơ hở. Bọn họ sẽ nghiên cứu kỹ từng bước khi cải cách, từ chính sách đến việc vận dụng, từ công tác chuẩn bị đến cơ chế đảm bảo sau cải cách, bọn họ không bỏ qua.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói. Hắn rất cảnh giác khi tổ công tác Ủy ban nhân dân tỉnh tới.

- Bí thư Triệu, ngài cũng không nên quá để ý. Chỉ cần chúng ta không có lòng tham, không có thành kiến, chỉ cần đi làm vì việc thúc đẩy nhà máy phát triển hơn. Đồng thời quá trình cải cách của chúng ta diễn ra khá thuận lợi thì đừng nói tổ công tác của Ủy ban nhân dân tỉnh, dù là của Quốc vụ viện đến, tôi cũng dám đối mặt.

- Vân Đạt, thái độ này của anh rất nguy hiểm.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Chúng ta không sợ gì, nhưng nếu chúng ta biết bọn họ đến thì có thể sớm chuẩn bị một chút. Ví dụ như chuẩn bị đủ tài liệu bọn họ cần, hơn nữa cũng phải thể hiện được các chính sách đều do Quận ủy, Ủy ban quận đã nghiên cứu kỹ rồi mới đưa ra. Về phần các nhà máy thì tôi lại thấy không sao. Bọn họ nhất định đi khảo sát thực địa, chúng ta không thể bịt miệng công nhân mà, cứ để bọn họ phản ánh tình hình thực tế.

Hoắc Vân Đạt thở dài một tiếng mà nói.
- Bí thư Triệu, sao có người thích làm khó nhau như vậy. Ngài một lòng muốn làm việc, vì sao bọn họ cứ gây khó dễ cho ngài. Ngài khó khăn lắm mới làm thông được công tác bên dưới, bây giờ bên trên lại điều tra. Như vậy cải cách rốt cuộc có hiệu quả hay không?

- Không ai có quyền chặn xu thế cải cách. Chỉ cần chúng ta chấp hành trong phạm vi pháp luật là được.
Triệu Quốc Đống an ủi Hoắc Vân Đạt:
- Vân Đạt, không nên nghĩ nhiều như vậy. Tôi chỉ nhắc anh nên phản ánh hết những công việc mình làm với tổ công tác, chuyện này tạm thời không nói ra ngoài, chờ tổ công tác đến rồi nói.

Hai ngày sau tổ công tác của Ủy ban nhân dân tỉnh đã tới. Do một vị Trưởng phòng của văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh dẫn đoàn, một đồng chí của Thanh tra tỉnh, hai đồng chí của Ủy ban kinh tế tỉnh. Đầu tiên bọn họ đến Ủy ban Thị xã, Thị trưởng Thư Chí Cao cùng Phó thị trưởng Chu Xuân Tú tham gia buổi gặp mặt.

Thư Chí Cao cảm thấy có vẻ như Triệu Quốc Đống đã chuẩn bị tâm lý, từ trong điện thoại không hề lộ ra vẻ lo lắng gì, thậm chí là như chờ đợi. Điều này cũng làm Thư Chí Cao yên tâm không ít. Y mặc dù không còn bao hy vọng làm Bí thư Thị ủy nhưng cũng không mong mình mang tiếng gì.

- Lão Chu, tôi gọi điện cho Triệu Quốc Đống, cậu ta tỏ vẻ hoan nghênh tổ công tác Ủy ban nhân dân tỉnh đến Tây Giang điều tra. Anh cảm thấy việc cải cách nhà máy ở Tây Giang có điểm nào vi phạm pháp luật hay là không hợp lý?
Thư Chí Cao trầm ngâm một chút rồi nói.

Chu Xuân Tú trong lòng cũng không yên tâm. Cải cách Nhà máy Ngũ Kim và Nhà máy Tiêu Kiện thì y không xen vào, nhưng cải cách ba nhà máy thương mại thì y hết sức ủng hộ. Ba nhà máy này không cải cách thì cải tạo thành cũ không thể thực hiện. Cho nên y không ngừng gây áp lực với Triệu Quốc Đống và Hoắc Vân Đạt yêu cầu bọn họ đẩy nhanh tiến độ cải cách ba nhà máy kia.

- Thị trưởng Thư, anh nói là phương diện nào?
Chu Xuân Tú lấy lại bình tĩnh mà nói.

- Hai phương dện, một là có tổn hại lợi ích nhân viên, hai là có khiến tài sản quốc gia tổn thất không? Ví dụ như hạ giá tài sản, hoặc là phương thức bồi thường không hợp lý.
Thư Chí Cao tất nhiên không nghĩ đến cái khác.
- Tôi cảm thấy lần này tổ công tác nhằm vào phương diện thứ hai, chủ yếu đề phòng tổn thất tài sản quốc gia. Tôi lo nhất là cán bộ lãnh đạo của chúng ta lấy việc công mưu lợi riêng.

- Thị trưởng Thư, tôi thấy lần này tỉnh đến Ninh Lăng là có chút khó hiểu. Theo lý việc cải cách nhà máy ở Ninh Lăng chúng ta làm khá vững vàng. Tây Giang tiến hành thí điểm, tốc độ tuy nhanh nhưng ổn định. Mặc dù có mấy lần kiện lên Ủy ban Thị xã nhưng trong cải cách không thể tránh khỏi xuất hiện vấn đề. Hơn nữa sau đó cũng được giải quyết khá ổn thỏa. Mặc dù có người vẫn phản ánh vấn đề, nhưng so sánh với các nơi khác thì tôi thấy không đáng. Sao lại chọn Ninh Lăng chúng ta?
Chu Xuân Tú hút một hơi thuốc rồi nói.
- Có phải trên tỉnh có động tĩnh gì?

- Lão Chu, không nên nghĩ nhiều như vậy. Tôi gọi cho Triệu Quốc Đống, cậu ta tỏ vẻ hoan nghênh làm tôi cũng yên tâm hơn.

Thư Chí Cao cũng thừa nhận Chu Xuân Tú nói có lý. Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ phái hai tổ công tác, một tới Vinh Sơn, một đến Ninh Lăng. Chuyện Vinh Sơn rất ồn ào, hơn 100 công nhân kiện lên Ủy ban nhân dân tỉnh đã tạo thành ảnh hưởng lớn. Hơn nữa đã ba lần chặn trước cổng Ủy ban Thị xã Vinh Sơn, cơ quan công an đã dùng lực lượng can thệp mới không gây họa lớn. Như vậy chuyện ở Ninh Lăng có đáng gì, sao lại chọn Ninh Lăng?

- Tôi cũng tin Tây Giang cải cách tuân thủ nghiêm ngặt quy định pháp luật, hơn nữa theo tôi biết việc cải cách từng nhà máy ở Tây Giang đều được thông qua hội nghị thường trực Ủy ban và Hội nghị thường ủy nghiên cứu, đều là quyết định tập thể, không ai có thể giở trò trong này. Bây giờ có hai nhà máy sau khi cải cách đã tiến vào giai đoạn khôi phục sản xuất, mà ba nhà máy thương mại thì công nhân đều được bố trí ổn thỏa.
Chu Xuân Tú dừng một chút rồi nói tiếp:
- Tôi cảm thấy lần này Triệu Quốc Đống tiến hành cải cách thí điểm vừa ổn thỏa vừa có lực độ, vừa đảm bảo toàn diện đẩy mạnh cải cách, vừa xử lý tốt các nhân tố không ổn định.

Thư Chí Cao có chút kinh ngạc và thái độ của Chu Xuân Tú. Theo y biết Chu Xuân Tú và Triệu Quốc Đống không hòa hợp. Mấy lần trong hội nghị thường trực Ủy ban Thị xã, Chu Xuân Tú cũng đều phê bình với công việc của Tây Giang, sao bây giờ lại thay đổi?

Triệu Quốc Đống sau lần đầu tỏ vẻ chào đón tổ công tác Ủy ban nhân dân tỉnh tới, còn đâu không xuất hiện trong mắt bọn họ. Mọi công việc hắn giao cho Hoắc Vân Đạt cùng một Phó chánh văn phòng Ủy ban làm. Tằng Lệnh Thuần thi thoảng tham gia hội nghị báo cáo, nhưng Triệu Quốc Đống không xuất hiện.

Tổ công tác có chút khó chịu với thái độ lạnh nhạt này của Tây Giang. Nhưng dù sao đối phương cũng phái một Phó chủ tịch phụ trách mảng Thương mại đi cùng, Chủ tịch Ủy ban quận thi thoảng cũng tham gia hội nghị, điều này làm bọn họ chỉ có thể nhịn trong lòng.

Mấy ngày liên tiếp điều tra, bọn họ vốn nghĩ Tây Giang sẽ gây phiền phức nhưng chuyện đó lại không xuất hiện.

Ủy ban quận mặc dù không nói là hết sức ủng hộ nhưng cũng coi như phối hợp với tổ công tác. Muốn tài liệu thì có tài liệu, mặc kệ nhân viên tổ công tác ban ngày tới xưởng, tối đến nhà công nhân, thậm chí nghe thấy lời oán giận của một vài nhân viên cũng không tỏ vẻ gì, cũng không giải thích, cũng không ngăn đối phương phản ứng. Điều này làm cho nhân viên tổ công tác rất kinh ngạc.

Bọn họ tất nhiên không rõ đây là do Triệu Quốc Đống đã chỉ thị tổ lãnh đạo cải cách nhà máy là phối hợp nghiêm túc, chuẩn bị tài liệu đầy đủ, không ngăn cản cuộc điều tra, đợi điều tra kết thúc rồi có kết luận. Triệu Quốc Đống đã nói nếu anh cứ đi theo, nịnh bợ thì làm bọn họ thấy anh có vấn đề. Anh lạnh nhạt thì đối phương nói anh không phối hợp. Vậy dứt khoát coi bọn họ đến khảo sát công việc, đối với một vài phản ứng quá khích của nhân viên các nhà máy cũng tỉnh táo đối phó. Hắn tin tổ công tác sẽ có phán đoán chính xác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play