Triệu Quốc Đống khát khao vuốt ve cơ thể của người phụ nữ đã lâu không được đụng tới, hắn chỉ muốn ôm sát cô vào lòng.
Khổng Nguyệt dưới động tác của Triệu Quốc Đống làm cô như một đám cỏ khô gặp ngọn lửa cháy bùng lên, làn da đỏ hồng. Đến khi Triệu Quốc Đống mạnh mẽ tiến vào đóa hoa đang đẫm nước của cô, cô mới như cây tầm gửi quấn chặt lên người hắn, cô cắn răng mà thở hổn hển, cảm nhận cơ thể mình đang không ngừng run lên vì khoái cảm.
Khổng Nguyệt chủ động gọi cho Triệu Quốc Đống, cuối cùng hai người gặp nhau ở Hỉ Lai Đăng.
Gần như không có động tác và lời nói dư thừa, nụ hôn nồng nhiệt và vuốt ve bởi vì xa cách lâu nên mới lạ. Hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau nằm trên giường, tiếng thở hổn hển và rên rỉ yêu kiều như một khúc nhạc mê hồn.
Khổng Nguyệt lên đỉnh vài lần nên vẫn còn chìm đắm trong cơn mê. Triệu Quốc Đống khi vuốt ve ngực và bụng dưới của Khổng Nguyệt thì hắn có thể cảm nhận chỗ này mấy năm qua không ai khai thác, một cảm giác vui sướng quanh quẩn trong đầu hắn. Mặc dù hắn biết mình đây là quá ích kỷ, nhưng không thể phủ nhận người đàn ông nào cũng muốn chiếm hữu cho riêng mình.
Mảnh đất hoang vu đang chào đón chủ nhân của nó cày cấy. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Khổng Nguyệt cảm nhận khoái cảm tình dục mang tới. Cô không hạn chế tiếng rên rỉ của mình, nó không ngừng phát ra từ miệng cô. Cô dù muốn ngăn cũng không thể.
Về Ninh Lăng, tâm trạng Triệu Quốc Đống khá vui vẻ và sảng khoái. Mặc dù sáng sớm không thể không dậy nhưng nghĩ tới vườn hoa đó vẫn giữ lại cho hắn, Triệu Quốc Đống rất tự hào.
Giống như lời Khổng Nguyệt nói, trái tim cô đã chứa một người thì rất khó có thể chứa thêm người đàn ông khác. Vậy không có nghĩa đóa hoa của cô mãi giữ lại cho hắn sao? Đó là một vấn đề có chút phiền phức, nhưng bây giờ nó đang bị trái tim tự hào của Triệu Quốc Đống áp đảo hết. Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, hắn có nhiều phiền phức quá rồi.
- Bí thư Triệu, đây là đồng chí Bí thư chi bộ thôn Trúc Hoa – Cao Liên Thăng. Bí thư xã Vân Đầu Câu – Triệu Tam Hỉ cũng không chú ý thấy tâm trạng Triệu Quốc Đống đang có vẻ thất thầ. Y khá ân cần đi sát bên và giới thiệu cho Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Đêm qua là đêm phong lưu, có lẽ do Khổng Nguyệt thiếu khát vài năm nên muốn phát tiết hết. Cả đêm hai người gần như không ngủ.
Nói chuyện vài câu, Triệu Quốc Đống trực tiếp đi vào trong sân, đây là một khu nhà với hơn 40 hộ nằm trong rừng trúc, xuyên qua cánh cửa bên ngoài có thể thấy mấy chục người phụ nữ đang vừa nói chuyện vừa đan nát.
Thấy đoàn người tiến vào, đám người trong sân có chút kinh ngạc, nhưng thấy Bí thư chi bộ thôn và vị nữ cán bộ xã thường hay tới thôn, mọi người cũng không có phản ứng quá lớn.
- Bí thư Triệu, Bí thư Cao, biến chúng tôi thành sản phẩm triển lãm à? Một người phụ nữ lớn tiếng nói.
- Đi đi, không nghiêm chỉnh gì cả. Lãnh đạo quận đến kiểm tra công việc, xem xét ngành đan nát của thôn Trúc Hoa chúng ta phát triển như thế nào. Chị phải làm cho lãnh đạo thôn nở mày nở mặt chứ? Triệu Tam Hỉ cười nói.
- Cho tên này nở mày nở mặt? Y chỉ biết chỉ tay chỉ chân, việc gì cũng làm theo quy định của y, sao phải vì y? Người phụ nữ nhìn Cao Liên Thăng rồi nói: - Nhận được việc là muốn chúng tôi tăng ca, bình thường không thấy người đâu. Trên xã có phải là hay họp không mà suốt ngày lên xã.
Bị người phụ nữ nói như vậy, cả Triệu Tam Hỉ và Cao Liên Thăng đều có chút xấu hổ nên định giải thích nhưng Triệu Quốc Đống đã xua tay.
Cũng may người phụ nữ kia chỉ nói vài câu rồi quay sang làm việc của mình.
Ngụy Hiểu Lam đã sớm nhắc Triệu Tam Hỉ rằng Bí thư Triệu không thích làm lớn chuyện, cho nên Triệu Tam Hỉ cũng ghi nhớ ý của Ngụy Hiểu Lam, chỉ bảo Bí thư, trưởng thôn đi cùng mà thôi.
Một loạt chiếc ghế trúc đang được phơi nắng, mấy người đàn ông trung niên đang nâng cây tre, trúc, mấy người khác lại ngồi dưới đất mà chẻ trúc ra.
- Những sản phẩm này bán đi đâu? Triệu Quốc Đống vào sân mà không nói mấy. Triệu Tam Hỉ và cán bộ thôn giới thiệu, Ngụy Hiểu Lam bổ sung, phải nói là khá tường tận. Hắn chỉ muốn xem thị trường của các sản phẩm từ tre, trúc lớn đến đâu.
- Loại ghế này là hàng bình thường, chủ yếu bán sang Vĩnh Lương, Thông Thành. Hàng tháng khách ở hai nơi này tới hợp tác xã Trúc Hoa chúng tôi lấy hàng hai đến ba lần, đều xếp đầy xe, đỉnh cao là một tháng một lần. Cao Liên Thăng rất tự hào nói. - Thực ra bên Vĩnh Lương cũng có tre, trúc, nhưng thứ nhất chất lượng của bọn họ không tốt mấy, hai là các hộ bên đó làm với quy mô lẻ tẻ, khó có thể đảm bảo sản xuất nhiều, không giống như thôn Trúc Hoa chúng tôi đã có quy mô, phân chia từng người có công việc cụ thể.
- Ồ, anh làm như thế nào? Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
- Lúc trước các nhà đều làm, mặc dù bán được nhưng do sản lượng nhỏ, có khách lớn tới là phải huy động mười mấy nhà, hơn nữa sản phẩm khác nhau nên khó làm khách hài lòng. Sau đó tôi suy nghĩ trước hết tụ tập bà con họ hàng của mình lại, ừ, học cách nước chảy đá mòn, từ chặt cây, phơi nắng, gia công, cuối cùng là vận chuyển, hình thành một vòng tròn, sản phẩm khá giống nhau, sản lượng tăng lên, mọi người dần quen với công việc của mình nên hiệu suất lao động cũng tăng lên.
Cao Liên Thăng nói tiếp: - Sau đó các hộ xung quanh thấy cách của tôi có tác dụng liền gia nhập, tôi cũng nhận bọn họ rồi phân công, quy mô càng lúc càng lớn. bây giờ gần 70% các hộ làm nghề này đều tham gia hợp tác xã. Bí thư Triệu, ngài thấy đây chỉ là một điểm, còn có mấy điểm khác với quy mô tương tự.
- Ồ, lão Cao, anh rất linh hoạt, có thể nghĩ ra cách này để nang cao hiệu suất lao động, còn hiểu cách kinh doanh, hiếm có. Triệu Quốc Đống vui vẻ nói.
- Ha ha, Bí thư Triệu, đây không phải là do công của tôi hết. Lúc trước chúng tôi cũng làm nhưng chỉ làm mấy sản xuất rẻ tiền, thông dụng. Sau đó Bí thư xã Triệu và chủ tịch xã Khang đến chỉ đạo bảo chúng tôi phải ra ngoài học hỏi. Chúng tôi trước đó còn không muốn, sau đó mới tổ chức một đội ra ngoài, cảm thấy chênh lệch của bên mình với sản phẩm trúc của Chiết Giang cùng Tứ Xuyên nên mới về cải tiến.
Cao Liên Thăng này khá dẻo miệng, nói không ngừng.
- Bây giờ chúng tôi ngoài làm ghế, bàn ăn, chúng tôi cũng bắt đầu làm các sản phẩm công nghệ như giỏ trúc… năm ngoái chúng tôi nhận được đơn hàng của vài công ty muốn chúng tôi làm hộp, giỏ chứa các sản phẩm cao cấp của bọn họ, mỗi lần đều đặt hàng trên chục ngàn chiếc, chúng tôi phải bận mấy tháng mới xong. Hơn nữa Chủ tịch Ngụy cũng giúp chúng tôi liên lạc mấy công ty lớn bên Thiên Châu, bọn họ cũng hy vọng chúng tôi làm bao bì đóng gói cho bọn họ, chúng ta đang suy nghĩ xem dám nhận đơn lớn này không.
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nhìn Ngụy Hiểu Lam, sau đó nhìn Cao Liên Thăng. - Các anh còn có thể làm đồ đóng gói?
- Ha ha, Bí thư Triệu, con gái lão Cao học khoa thiết kế của trường đại học, sau đó bố cô ấy bảo cô bé vẽ bản thiết kế cho chúng tôi, cô bé cũng dần thành nhà thiết kế. Thời gian này cô bé đang vào học ở Học viện Công nghiệp nhẹ An Nguyên, cứ thứ sáu mỗi tuần là về. Chủ tịch xã Khang Thượng Quyền nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT