Triệu Quốc Đống nhìn lên trần nhà. Đây là chỗ ở của Cổ Tiểu Âu trên An Đô. Cô được bố mua cho một căn hộ 70m vuông.
Tiếng điều hòa thổi vù vù, rèm cửa sổ không ngừng bay phất phơ. Ga giường màu đen cùng với chiếc chăn màu trắng đúng là hoàn toàn đối lập nhau. Phòng rất ấm nên tay Cổ Tiểu Âu có lộ ra ngoài cũng không lạnh.
Bờ vai trắng nõn lộ ra, cặp vú vì bị chăn bông đè nên tạo thành khe sâu rất lớn.
Đố diện giường là tủ quần áo được mở ra, bên trong có đủ loại quần áo của Cổ Tiểu Âu, có đồ cô đi biểu diễn, có đồ cô mặc bình thường. Một chiếc quần lót màu đen hình chữ T được ném một xó, đó là kết quả điên cuồng của tối qua. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không biết sao mình thấy chiếc quần lót này của Cổ Tiểu Âu liền không khống chế được bản thân.
Hắn biết vợ chồng Cổ Chí Thường biết quan hệ kỳ quái giữa hắn và Cổ Tiểu Âu, thậm chí Dương Thiên Bồi cũng có thể nhận ra. Nhưng hắn thấy vợ chồng Cổ Chí Thường có vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại có vẻ không quá ngạc nhiên và để ý.
Hắn không biết nên ăn nói với Cổ Chí Thường như thế nào. Nói Cổ Tiểu Âu dụ dỗ mình, vì thế hắn không tự kiềm chế được sao? Đàn ông đã chơi là chơi, mặc dù không thể cho người ta danh phận nhưng cũng không thể đổ trách nhiệm sang cho phụ nữ. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng thấy mình hơi thích tính cách thẳng thắn dám yêu dám hận của Cổ Tiểu Âu.
Hắn không biết giữa mình và Cổ Tiểu Âu sẽ có kết quả gì. Cổ Tiểu Âu khác với mấy người phụ nữ kia.
Cô còn trẻ, cuộc sống còn dài, cô có lẽ có tương lai tươi đẹp. Hắn không nên có quan hệ mập mờ lâu với cô, như vậy là không công bằng với Cổ Tiểu Âu.
Nhưng hắn có thể làm gì?
Thái độ của Cổ Tiểu Âu rất rõ ràng mà kiên quyết, tất cả đều là thật tâm của cô, không ai có thể miễn cưỡng cô. Đúng như Cổ Tiểu Âu nói, thích người đàn ông nào là quyền của cô, duy trì quan hệ với người đàn ông đó là như thế nào là quyền và tự do của cô.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng, đời này của hắn coi như bị phụ nữ trói, dù đi tới đâu cũng sẽ dính tới người phụ nữ nào đó, muốn ngừng cũng không được.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng Triệu Quốc Đống thay đổi, Cổ Tiểu Âu khẽ chớp đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cười hì hì vì tự hào vì mình đã trói được người đàn ông này. Hai tay cô ôm lấy cổ Triệu Quốc Đống rồi ngọt ngào cười nói: - Quốc Đống ca, anh có biết là đây là đêm em ngủ ngon nhất không? Ừ, đã lâu không ngủ ngon như vậy, em nhớ chỉ khi còn bé mà ngủ với bố mới có cảm giác này.
Cô nói xong liền dựa sát người vào lòng Triệu Quốc Đống, cặp chân thon dài quấn lên, đám cỏ mềm cọ vào đùi Triệu Quốc Đống, như cố gắng muốn trêu ngọn lửa dục của hắn.
- Tiểu Âu, được rồi, đừng nghịch nữa. Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng muốn ngăn Cổ Tiểu Âu lại. Cổ Tiểu Âu đúng là yêu tinh, cô trêu như vậy thì sao hắn không thể không có phản ứng. Cổ Tiểu Âu cười hì hì mà nói: - Anh, xem ra anh không chống lại được thử thách rồi.
- Được rồi, dù là người sắt cũng không qua khỏi thử thách như vậy, chịu được tức là không phải đàn ông. Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn cô. Động tác của cô tăng chứ không giảm, điều này làm Triệu Quốc Đống phải đưa xuống định ngăn cô lại. Không ngờ Cổ Tiểu Âu thoáng cái túm tay hắn đặt lên ngực cô.
Yêu tinh, Triệu Quốc Đống trơ mắt nhìn cô gái này từng bước khêu gợi hắn, có chút hắn đành phải chịu thua mà tiến vào cơ thể cô.
Sau cơn ân ái, trên mặt Cổ Tiểu Âu đỏ bừng lên như hoa hồng, đây là vẻ mặt đặc biệt sau khi phụ nữ lên đỉnh, ánh mắt mê man vì chưa thoát ra từ cơn khoái cảm mang tới. Cô ôm chặt lấy Triệu Quốc Đống mà thở hổn hển.
- Anh, bao giờ anh lấy vợ?
- Lấy ai? Triệu Quốc Đống run lên nói.
- Dù như thế nào cũng phải có người thích hợp nhất với anh mà. Cổ Tiểu Âu dựa đầu vào vai Triệu Quốc Đống mà nói: - Anh cũng không còn nhỏ, lại ở quan trường mà không lấy vợ thì lãnh đạo sao tin được anh? Chẳng qua em thấy anh chưa tìm được người thích hợp, phải không?
- Ừ, có lẽ đây là biểu hiện của sự chưa trưởng thành ….
…..
- Cô nói gì? Kết hôn? Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Lưu Nhược Đồng mặt mày lạnh nhạt kia. Vẻ mặt cô có vẻ có chút do dự, chắc là cảm thấy đề nghị này rất hoang đường.
- Bọn họ hỏi tôi cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ sẽ nói chuyện hôn nhân, có lẽ lo tôi không có ai lấy. Lưu Nhược Đồng bất đắc dĩ nhún vai, miệng cũng cười gượng. Tình cảnh của cô bây giờ cũng không tốt, áp lực của người nhà quá lớn làm cô phải suy nghĩ kỹ vấn đề độc thân và kết hôn.
- Cô cảm thấy chúng ta tiếp tục như vậy sẽ có kết quả không? Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Anh nói kết quả là ám chỉ cái gì? Lưu Nhược Đồng lạnh lùng nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ừ, ví dụ như nảy sinh tình cảm, cuối cùng sẽ thành hôn nhân chính thức. Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Nói thật tỷ lệ này gần như không có. Lưu Nhược Đồng suy nghĩ rất lâu mới nói. - Anh và tôi đều là người cố chấp, tin rằng anh cũng thấy hai chúng ta không đi chung một con đường, tình cảm nảy sinh gần như không thể. Hơn nữa chúng ta gặp nhau bằng cách này nên càng chán hơn, tôi chưa bao giờ cho rằng tình cảm sẽ nảy sinh bằng cách này.
- Ừ, tôi vui vì nghe thấy cô nói thật, tôi cảm thấy mình cũng giống cô. Triệu Quốc Đống cười nói. - Chẳng qua cô có nghĩ hai chúng ta cứ tiếp tục như vậy sẽ kéo dài được bao lâu, giấu được bao lâu? Đây có vẻ như không phải biện pháp tốt nhất.
- Đúng, tôi cũng thấy thế. Nhưng người nhà anh và tôi đều có ý, nghĩ đến là bực. Lưu Nhược Đồng thở dài một tiếng mà nói. - Tại sao bọn họ cứ mong việc này diễn ra? Chẳng lẽ nói phụ nữ nhất định phải lập gia đình sao?
- Lưu Kiều nói sao? Triệu Quốc Đống cũng thấy đây là việc phiền phức, nhưng hắn cũng không biết giải quyết như thế nào. Hắn biết kết quả cuối cùng có lẽ là vung dao cắt đôi. Nhưng sợ hắn và đối phương sẽ gặp không ít áp lực.
- Chị ấy nhìn chằm chằm này phải do hai chúng ta tự quyết định. Lưu Nhược Đồng cười khổ một tiếng.
- Bây giờ đẩy trách nhiệm cho chúng ta ư, thú vị đó. Triệu Quốc Đống nhấp ngụm café rồi nói tiếp: - Cô định tiếp tục diễn hay kết thúc.
- Ừ, nói thật là tôi muốn tiếp tục đóng kịch, như vậy tôi bớt phiền phức, bởi vì tôi tạm thời chưa tính tới lấy chồng, nhưng làm như vậy là không công bằng với anh, nên tôi muốn sớm dịp ngừng lại.
- Vậy cô chẳng phải sẽ bị người nhà chỉ trích sao Triệu Quốc Đống cũng cười nói.
- Biết sao được, chỉ có thể để mình bị mắng vậy. Lưu Nhược Đồng cũng cười nói.
- Có lẽ hai chúng ta có thể dùng cách khác. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ồ? Cách gì? Lưu Nhược Đồng vội vàng nói.
- Nếu không khiến cô hiểu lầm thì tôi sẽ dùng cách khác, tôi bây giờ còn chưa có đối tượng kết hôn thích hợp, nhưng cô cũng thấy rõ tôi từng này tuổi, cùng với tình hình của mình nếu không lập gia đình thì không quá thích hợp. Mặc dù tôi không đến mức không nghĩ tới vấn đề kết hôn như cô, chẳng qua tôi cũng không muốn làm qua loa cho việc lớn cả đời này. Cho nên tôi nghĩ hai chúng ta có thể tiếp tục. Triệu Quốc Đống cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT