Hứa Vĩ, Lưu Thành, Triệu Linh San gần như cùng lúc vào nhà. Chẳng qua một người từ bên Nam Hoa sang, một người bay từ Vân Nam về. Mồng một ít người ra ngoài, hơn nữa đi máy bay nên cũng thuận lợi.

Người một nhà gặp mặt nên rất thân thiết. Nhất là Hứa Vĩ sang Nội Mông một năm nên đã có nhiều thay đổi. Có lẽ do bên đó quá nóng nên Triệu Quốc Đống thấy Hứa Vĩ đen đi nhiều, nhưng cũng có một tia khí phách ác liệt.

Một đám người ra ngoài kiếm tiền thì dù có quan hệ tốt với chính quyền địa phương nhưng cũng có không ít người muốn kiếm ăn ở vấn đề này, cũng sẽ không thiếu các đợt tranh cãi, đánh nhau ở trên đường. Chủ yếu xem các anh nắm chắc chừng mực không. Ngô Trường Khánh lúc đi học đã thích đánh nhau, đánh cũng giỏi. Xem ra đây là nguyên nhân chủ yếu là Phòng Tử Toàn chọn y.

Hứa Vĩ chủ động mời Triệu Quốc Đống ra ngoài đi dạo, Triệu Quốc Đống cũng biết có chuyện gì đó khá lớn nên Hứa Vĩ mới tránh Đức Sơn và Trường Xuyên.

- Tử Toàn có về không?
Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng mà nói.

- Toàn ca vừa về hôm qua. Sang bên kia rất bận ạ, có lẽ mai anh ấy lại sang bên kia.
Một năm rèn luyện ở bên ngoài làm Hứa Vĩ trưởng thành lên nhiều, nói chuyện cũng đầy trầm ổn.

- Trường Khánh?

- Trường Khánh ca không về được, có lẽ phải mồng bảy, mồng tám khi em sang thì anh ấy mới có thể dành thời gian về được. Em lát phải đến nhà Trường Khánh ca, Trường Khánh ca bảo em mang mấy thứ về nhà cho anh ấy.
Hứa Vĩ có chút do dự mà nói.
- ngoài ra cũng dự định mang theo em của Trường Khánh ca đến đó, nhiều người cũng dễ giúp đỡ nhau.

Người nhà Phòng Tử Toàn đã không còn ở Nhà máy dệt mà, ngay cả chị gái, anh rể cũng sang bên Nội Mông. Bố mẹ y thì lên Thành phố An Đô, bố mẹ Trường Khánh thì vẫn ở lại nhà máy.

- Ừ, xem ra Tử Toàn làm ở bên kia cũng được.
Triệu Quốc Đống im lặng một lúc rồi nói tiếp.
- Chú có phải có chuyện gì muốn nói với anh?

- Vâng, đại ca, Toàn ca đối với em rất tốt. Em cũng phục Toàn ca. Chỉ là một năm qua Toàn ca làm bên kia không quá thuận lợi. Nửa đầu năm còn được, nửa năm sau thì có nhiều vấn đề. Nhưng Toàn ca lại càng lúc càng mở rộng quy mô, năm nay con đường tiêu thụ than bắt đầu giảm sút, mặc dù mọi người suy nghĩ nhiều biện pháp nhưng vẫn không như ý. Cạnh tranh rất thảm, không ít quặng mỏ bên đó đã phải sang tay vài lần, hơi không chú ý một chút là lỗ nặng, giá cả càng lúc càng thấp.
Hứa Vĩ có chút buồn bực mà nói.
- Mà mỏ xảy ra chuyện lớn một chút là chủ mỏ chỉ còn nước chạy trốn. Bán không được giá, xảy ra chuyện thì phải mất tiền trợ cấp thương tật cho công nhân, anh không giao không được. Bên cơ quan nhà nước càng há mồm chờ ăn cơm, đó là cái động không đáy. Đại ca nói nên làm như thế nào bây giờ?

Triệu Quốc Đống gật đầu không nói gì. Hắn đã sớm nghĩ đến tình huống này. Giá than khó có thể nắm bắt rõ ràng. Hơn nữa nó còn bị hạn chế trong vận chuyển, cùng với các kế hoạch phát triển kinh tế của quốc gia ảnh hưởng lớn đến ngành than, điều này làm cho làm cho giá than hơi không chú ý một chút là giảm mạnh và nhiều ông chủ phá sản.

- Ừ, có lẽ hai năm tới kinh doanh mỏ than cũng không tốt hơn đâu. Tử Toàn định chuẩn bị như thế nào?
Triệu Quốc Đống vốn đã bàn với Phòng Tử Toàn một chút, nhưng một năm qua Phòng Tử Toàn không liên lạc nhiều với hắn, Triệu Quốc Đống cũng không quan tâm việc kinh doanh của đối phương. Nếu đã toàn quyền ủy thác cho Phòng Tử Toàn thì hắn cũng mạnh dạn buông tay, sống chết mặc nó.

- Toàn ca đã mua hết mỏ đó, ngoài ra còn muốn ăn cả nhà máy rửa than lớn cùng một mở khác ở bên cạnh.
Hứa Vĩ có chút khó khăn mà nói.

- Hả?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Hắn biết Phòng Tử Toàn to gan, mua hết cổ phần của mỏ kia là bình thường, chỉ là còn nhận thêm một mỏ than nữa thì hơi quá. Bây giờ thị trường là như vậy mà anh lại mua mỏ thì không có tầm chục triệu thì đừng mong. Phòng Tử Toàn đâu ra nhiều tiền như vậy?
- Bên ngân hàng có ủng hộ không?

- Bên ngân hàng thì Toàn ca đã làm xong, em không rõ anh ấy làm như thế nào nhưng bên ngân hàng đúng là ủng hộ lớn.

Hứa Vĩ có chút lo lắng. Ai cũng biết vay tiền ở ngân hàng là như thế nào, nhất là đối với ngành sản xuất có tương lai ảm đạm thì anh muốn vay càng thêm khó khăn. Mà nếu anh muốn lấy rắn nuốt voi thì muốn vận động được càng thêm khó khăn. Hứa Vĩ cũng chỉ biết một vài điểm, đây cũng là điểm mà y lo nhất. Thị trường than đá năm nay là như vậy, Phòng Tử Toàn lại điên cuồng mở rộng quy mô, thu mua mỏ bên thì y càng không yên tâm.

Anh vay được tiền ngân hàng tức là anh có bản lĩnh, nhưng không có nghĩa anh không phải trả. Dù anh thế chấp để vay thì cũng có giới hạn. Một khi tài chính tiêu sài tung tóe, như vậy tức là sẽ khiến cơ nghiệp anh khổ sở làm ra sẽ biến thành bọt biển. Một tháng gần đây mấy ngân hàng địa phương đã nhờ Tòa án phong tỏa mấy mỏ không trả được nợ.

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Phòng Tử Toàn đây là đang đánh bạc, nhất là khi Triệu Quốc Đống nói đến năm 99 giá than đá sẽ tăng lên, Phòng Tử Toàn liền bắt đầu điên cuồng muốn đánh cuộc, xem ra ý niệm kia không giảm đi mà còn được y càng lúc càng mở rộng thêm nữa.

- Ồ, xem ra Tử Toàn muốn mở rộng quy mô của công ty, chẳng lẽ muốn tiến vào top 500 công ty hàng đầu Trung Quốc?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Đi ngược xu thế, ha ha, có khí phách. Chú thấy sao?

- đại ca, quá mạo hiểm, nhưng em phải thừa nhận bây giờ giá các mỏ tốt rất rẻ, nhất là các mỏ bị ngân hàng phong tỏa cùng các mỏ tư nhân có hiệu quả kinh doanh kém nên muốn bán đi.
Hứa Vĩ hít sâu một hơi rồi nói tiếp:
- Nhưng sau khi mua được thì có thể làm gì? Khai thác nhưng bán không được, hoặc là bán nhưng không thu được tiền, hoặc là càng khai thác càng lỗ, sản lượng càng lớn thì càng lỗ thì nên làm như thế nào? Không sản xuất thì tiền lãi ngân hàng vẫn phải trả, dù sao không thể mua mỏ than rồi một hai năm không sản xuất mà, nếu không mua làm gì? Chẳng may hai ba năm sau vẫn như vậy thì sao?

- Tử Toàn bảo chú đến trước chính là thăm dò anh về vấn đề này?
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười mà nói:
- Nó đã quyết định thì còn cần hỏi ý anh sao?

- Anh nói không đúng hẳn. Toàn ca vẫn có chút do dự, dù sao bọn em ở bên đó cũng không dễ dàng. Nếu bước hụt là chết ngay, bao cố gắng trước đó sẽ mất hết. Hơn nữa anh cũng đầu tư nhiều như vậy, về tình về lý Toàn ca làm gì cũng cần được anh đồng ý.
Hứa Vĩ nói.

- Vậy chú thấy sao?
Triệu Quốc Đống muốn xem ánh mắt của Hứa Vĩ một chút.

- đại ca, Toàn ca thường xuyên nói một câu là lời anh ta nói là lời anh nói cho anh ấy. Anh ấy nói bây giờ chưa đầy 30, còn có cơ hội làm lại một lần nữa. Người mà vì sợ thất bại rồi không dám thử thì cả đời không thể thành công, nên anh ấy muốn đánh cuộc một phen.

- Nó định làm như thế nào?
Triệu Quốc Đống dừng lại rồi nói.

- Toàn ca dự định nhân cơ hội này cố gắng mua hết các mỏ có thể mua, cố gắng thành công ty tư nhân đứng đầu trong ngành này ở Nội Mông. Nghe nói chính sách của Trung ương bây giờ đã thay đổi, cũng thả lỏng với công ty tư nhân hơn trước, từ hạn chế đến tích cực giúp đỡ, hệ thống tài chính cũng bắt đầu mở miệng cho nên Toàn ca thấy đây là cơ hội hiếm có. Anh ấy muốn tranh thủ trong hai năm tạo được quy mô nhất định cho công ty.

Hứa Vĩ cảm thấy Triệu Quốc Đống không quá phản đối với lời mình nên cũng tự tin hơn.

- Vậy nó muốn anh làm gì?

- Cái này… Toàn ca muốn một khoản tài chính, bọn em bây giờ đã vay khá nhiều bên ngân hàng, vay tiếp là khá khó khăn. Cho nên nếu có một khoản tài chính để anh ấy khởi động quá trình thâu tóm các mỏ khác, sau đó lợi dụng gán các mỏ này để vay tiền của ngân hàng.
Mắt Hứa Vĩ sáng lên mà nói.

- Ý tưởng thì hay nhưng hệ thống ngân hàng có đồng ý không?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Bên đó thì em thấy Toàn ca làm rất tốt, gần như không bao giờ thất bại. Ngoài ra chính quyền địa phương cũng hết sức ủng hộ ý tưởng mở rộng quy mô của công ty. Dù sao các mỏ quặng đóng cửa nhiều cũng khiến bọn họ khó khăn. Vì thế bọn họ cũng chấp nhận có những chính sách giúp chúng ta. Đây là cơ hội ông trời ban cho chúng ta, không thể bỏ qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play