- Tài chính thật sự khó khăn đến như vậy sao? Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn Đức Sơn mà nói.
Đức Sơn hơi rụt cổ lại mà nói: - Anh, anh đừng tức giận. Em chỉ nói là toàn bộ Trung Quốc có nhiều công nhân mất việc như vậy, anh dù giải quyết được một ít nhưng chẳng lẽ có thể giải quyết tất cả sao? Đây là chuyện mà chính quyền cần lo lắng. Chính quyền nên đưa ra quyết định và cơ chế giải quyết vấn đề. Em cảm thấy cùng với việc bỏ mấy chục triệu bay hơi còn không bằng phát cho mỗi công nhân vài chục ngàn, bọn họ còn có thể nhớ kỹ chỗ tốt này. Một nhà máy sống dở chết dở như vậy, anh nếu muốn nó sống lại thì vài chục triệu chưa chắc đã thành, sao phải khổ như vậy.
- Anh, Nhị ca nói đúng. Em biết ý của anh, thực ra hôm đó anh cùng trao đổi việc này với em, em đoán anh có ý mới. Nhưng anh có nghĩ đến nhà máy có thể sống lại không, tương lai là như thế nào? Có cần phải đầu tư và nhận nó hay không?
Trường Xuyên cẩn thận mà nói. Y biết Triệu Quốc Đống nói ra vấn đề gì thì thường đã suy nghĩ kỹ, hơn nữa nhất định phải làm. Nhưng điều này làm hơi quá, hơn nữa phân tích ra thì không thích hợp.
Thương Lãng không làm dệt may, nếu thêm một Nhà máy dệt cùng với hơn ngàn công nhân thì vừa phải giải quyết cuộc sống cho bọn họ, còn phải đổi mới hơn phân nửa thiết bị, còn phải mở con đường tiêu thụ. Tài chính đầu tư là một vấn đề, vấn đề là anh làm như thế nào để nó khởi sắc lên.
Ngành may bây giờ đang suy sụp, anh chỉ dựa vào tình cảm mà nhận Nhà máy dệt Giang Khẩu sao? Bây giờ phải giữ được sự tỉnh táo, Trường Xuyên biết Triệu Quốc Đống không hành động theo cảm tính nhưng sao lại như vậy?
- Hai thằng cảm thấy anh đây là ý nghĩ nóng lên nên mới nói như vậy sao? Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến hai người mà cười nói.
- Anh, 30, 50 triệu không phải vấn đề. Mặc dù năm nay tập đoàn có nhiều dự án nhưng thậm chí 100 triệu thì Thương Lãng vẫn có thể lấy ra. Nếu không đủ thì có thể vay ngân hàng. Nhưng anh có thể cho bọn em lý do không? Em và Nhị ca ở đây, anh nếu thuyết phục được bọn em thì đừng nói từng đó, dù gấp đôi bọn em cũng ủng hộ. Thương Lãng vốn do một tay anh lập lên, em và nhị ca chỉ làm theo ý anh thôi mà. Trường Xuyên nhìn Đức Sơn rồi cười hì hì nói.
Triệu Quốc Đống đã suy nghĩ kỹ nhưng bây giờ còn chưa quá chín chắn. Hắn hôm nay nói ra với hai thằng em chỉ là để bọn họ chuẩn bị tâm lý mà thôi, cũng không phải lập tức tiến hành kế hoạch này.
Đúng như Đức Sơn nói, Thương Lãng không làm Ngành may, hơn nữa cũng không thể đi theo Ngành may. Bây giờ Thương Lãng đã đủ lớn, bên trong đã nhất trí nhận định Thương Lãng không nên mở rộng phạm vi nữa, cho nên ở điểm này cần thận trọng. Mặc dù hắn có quyền quyết định, nhưng Triệu Quốc Đống không hy vọng quyết định của thả.
- Trường Xuyên, chú và Đức Sơn có thể tỉnh táo và kiên trì với quyết định của mình như vậy, anh rất vui. Triệu Quốc Đống cười nói: - Chỉ khi chú càng hiểu rõ về thế giới, chú mới có thể tỉnh táo đối mặt với nó. Nhưng tỉnh táo không phải lạnh lùng, con người không thể vì mình hoặc là một quần thể nhỏ xung quanh mình, trách nhiệm xã hội là điều cần thiết của các công ty, tập đoàn.
- Anh, em hiểu, bọn em cũng không phải muốn né tránh. Nếu anh muốn em và Nhị ca làm, bọn em nhất định sẽ làm theo. Bọn em chỉ là cảm thấy anh không phải người hành động theo cảm tính nên bọn em … Trường Xuyên vội vàng giải thích.
- Trường Xuyên, anh không có ý khác. Ý của chú thì anh hiểu, chú lo anh phí công vô ích, làm tổn thương sự tự tin và tình cảm của mình. Triệu Quốc Đống hiểu rõ ý của Trường Xuyên. Với thực lực của Thương Lãng thì bỏ ra một trăm triệu làm từ thiện cũng không khó. Mặc dù bây giờ cần tài chính để phát triển, nhưng Triệu Quốc Đống tin hắn nói một câu thì Trường Xuyên sẽ không do dự mà làm theo. Nhưng bởi vì lo hắn bị tổn thương nên Trường Xuyên mới cẩn thận phản đối.
- Anh … Trường Xuyên không biết nói gì.
- yên tâm, anh đâu yếu ớt như vậy. Ở quan trường cũng không hề dễ hơn đấu đá ở thương trường, hơn nữa anh cũng đâu ngu ném mấy chục triệu xuống nước. Anh chỉ là có một suy nghĩ mơ hồ là tìm một nhà đầu tư chuyên nghiệp trong Ngành may mà hợp tác, để bọn họ làm, mà Thương Lãng chỉ ủng hộ về tài chính, giúp bọn họ gánh một phần mạo hiểm. Nếu không sẽ không ai nhận Nhà máy dệt. Triệu Quốc Đống lắc đầu nói: - Đây không phải chuyện một hai ngày là xong, còn cần bàn bạc kỹ.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, hai người Trường Xuyên yên tâm hơn nhiều. Tiền là một chuyện, nhưng nếu có thể hợp tác với nhà đầu tư trong nghề, Thương Lãng cũng không ngại tiến hành đầu tư mạo hiểm. Dù không lãi nhưng chỉ cần không vứt tiền đi mà có hiệu quả xã hội cũng đủ rồi.
- Anh, Ngành may cần cải cách, mà việc này không phải một hai năm là có thể thay đổi, điểm này anh phải chuẩn bị về tư tưởng. Trường Xuyên ở Thượng Hải một năm nên cũng hiểu đôi chút về sự suy sụp của Ngành may của Thượng Hải.
- Anh hiểu, nhưng con đường tiêu thụ chính của Ngành may Trung Quốc chính là xuất khẩu, chỉ cần tìm được con đường đúng là vẫn có thể bán. Ngành may Chiết Giang sau một thời gian suy sụp không phải đang phát triển trở lại sao? Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện ở đề tài này nữa nên chuyển đề tài khác. - Thương Lãng năm nay có ý định gì mới không?
- Cũng có không ít dự định ạ, động tác hơi lớn một chút thì có một. Công ty dược Thương Lãng chuẩn bị tiền hành thành lập công ty cổ phần công trình sinh vật biển với Đại học y dược Hỗ Giang và Đại học Trung y Hỗ Giang, chủ yếu tiến quân vào sản phẩm bảo vệ sức khỏe. Trường Xuyên gật đầu nói. - Bọn em đã sơ bộ tiếp xúc với Đại học y dược Hỗ Giang và Đại học Trung y Hỗ Giang, đạt được ý kiến nhất trí. Chúng ta bỏ ra 40 triệu, công ty thành lập ở Khu công nghệ cao Trương Giang. Hai trường đại học kia phụ trách kỹ thuật và nghiên cứu để có cổ phần, bọn họ chiếm 20% và 10%.
- Sinh vật biển? Sản phẩm bảo vệ sức khỏe? Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói: - Chú đã nghĩ đến tình hình thị trường hay chưa?
- Bọn em đã khảo sát, bây giờ thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe đang ảm đạm, mấy sản phẩm chủ yếu đều có tiếng xấu, hiệu quả kinh doanh kém. Bọn em không định làm như bọn họ. Sản phẩm của chúng ta không phải bảo vệ sức khỏe truyền thống. Ví dụ như tảo, trứng lân chi, hải sản, hơn nữa dựa vào hai đại học kia đều là đại học y khoa nổi tiếng cả nước nên em thấy thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe có tương lai tốt. Trường Xuyên khá tự tin mà nói.
Mỗi lần gặp Trường Xuyên đều khiến Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới. Thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thức ăn dinh dưỡng là ngành sản xuất có tương lai tốt, Trường Xuyên nhạy cảm phát hiện điểm này và tiến quân vào nó, đây là do ánh mắt và khí phách nhạy bén của y.
- Sao chú lại định hợp tác với hai đại học kia? Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, hợp tác với bọn họ thì hôm qua còn hơn quảng cáo nhiều, làm cho người tiêu dùng yên tâm. Bọn em cũng phải mất nhiều công sức mới đàm phán xong đó. Ngoài việc cổ phần thì hàng năm Công ty dược Thương Lãng cũng phải tài trợ không ít tài chính để bọn họ nghiên cứu. Trường Xuyên rất hài lòng với kế hoạch của mình. - Anh, anh thấy sao?
- Ừ, thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe sụp đổ thì cần phải có sản phẩm khác bù đắp. Sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thức ăn dinh dưỡng khác sản phẩm bảo vệ sức khỏe truyền thống, hơn nữa tác dụng cũng rõ ràng. Anh nghĩ đây là cơ hội hiếm có, nắm chắc tốt có lẽ còn có lợi nhuận cao hơn bên ngành thuốc. Triệu Quốc Đống cũng đồng ý quan điểm của Trường Xuyên nên nói: - Nhưng nhất định phải khiến cho thương hiệu Thương Lãng giữ được uy tín. Các sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thực phẩm dinh dưỡng sẽ khiến các cơ quan giám sát dinh dưỡng và dược phẩm nhằm vào. Thương Lãng nếu đã làm thì phải làm tốt, chống lại kiểm tra của cả cơ quan nhà nước và người tiêu dùng.
- Anh yên tâm, Triệu gia chúng ta từ trước đến giờ vẫn lấy lòng thành đối xử với người. Từ ngành nước đến sản phẩm bảo vệ sức khỏe đều là chuyện liên quan tới sức khỏe triệu người, bọn em sao dám sơ sót.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT