- Bí thư huyện ủy Trường Tân Mao Đạo Lâm và vị kia là Bí thư Quận ủy Bích Trì Tiết Minh Dương. Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, kéo dầu Cù Vận Bạch dựa vào ngực mình rồi khẽ vuốt ve mái tóc.
- Hả. Cù Vận Bạch ngẩn ra: - Sao lại như vậy?
Mao Đạo Lâm thì không cần phải nói, Tiết Minh Dương là nhân vật trực tiếp đẩy hai người từ Ban quản lý Khu Khai Phát đến Phòng du lịch và xã Đông Lĩnh.
Triệu Quốc Đống cũng từ chỗ Vương Phủ Mỹ mà biết chuyện này.
Vương Phủ Mỹ vốn có quan hệ tốt với vị Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố trước đây. Bây giờ vị Trưởng ban thư ký đó đã điều đến Thị xã Vinh Sơn làm Phó bí thư Thị ủy, có lẽ sẽ làm Thị trưởng. Chức Trưởng ban thư ký Ủy ban còn trống khiến nhiều người thèm muốn, trong đó có sức cạnh tranh nhất là Mao Đạo Lâm và Tiết Minh Dương. Còn Văn Ngạn Hoa thì có vẻ yếu thế hơn, nhưng cô cũng có ưu thế của mình là bộ máy chính quyền thành phố An Đô thiếu nữ cán bộ, mà nếu chức Trưởng ban thư ký kiêm trợ lý Thị trưởng cũng coi như là lãnh đạo thành phố. Cấp trên nhất định sẽ phải đảm bảo cân bằng.
- Có gì không bình thường sao? Triệu Quốc Đống nhìn Cù Vận Bạch cười hỏi lại. Ở Giang Khẩu, Cù Vận Bạch có nhiều tin đồn với Mao Đạo Lâm. Ai cũng nói Mao Đạo Lâm có quan hệ mập mờ với Mao Đạo Lâm, nhưng chỉ có bản thân Triệu Quốc Đống mới biết nó không phải vì Cù Vận Bạch vẫn còn trong trắng. Về phần quan hệ giữa Mao Đạo Lâm và Cù Vận Bạch thì chẳng qua Mao Đạo Lâm vốn là học trò của mẹ Cù Vận Bạch.
- Chị chỉ cảm thấy thế giới này quá nhỏ mà thôi.
- Đều ở trong An Đô thì chuyện như vậy là rất bình thường. Triệu Quốc Đống không thể không lắc đầu nói: - Vị trí chỉ có từng đó, mà người có khả năng cạnh tranh lại có không ít. Cạnh tranh lên chức là khó có thể tránh khỏi.
- Cạnh tranh lên chức. Em đúng là biết dùng từ. Cù Vận Bạch cười hì thì nói.
- Có gì sai sao? Đây là so về năng lực, so về thành tích, so về quan hệ, so về ưu thế, cạnh tranh tổng hợp, người hơn sẽ lên. Tay Triệu Quốc Đống từ từ đưa vào váy ngủ của đối phương.
Cù Vận Bạch hờn dỗi vỗ tay Triệu Quốc Đống. Thấy Triệu Quốc Đống không thu lại, Cù Vận Bạch cũng mặc hắn.
- Văn Ngạn Hoa đã đến đây chưa? Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ ra gì đó nên nói.
- Sao em đột nhiên lại hỏi chuyện này. Cù Vận Bạch ngẩn ra nói.
- Không có gì, em chỉ hỏi cho biết thôi mà. Chị và Văn Ngạn Hoa quan hệ tốt như vậy, chị ta không thể không biết chị ở đâu mà. Triệu Quốc Đống không quá để ý, căn nhà này không đứng tên hắn, mặc dù có điều tra cũng không tra ra gì cả.
- Chị ấy đã tới và rất ngạc nhiên. Chị nói là mượn phòng của bạn ở, chị ta cũng không hỏi nhiều. Cù Vận Bạch cắn môi và thở dài một tiếng. Căn biệt thự này không phải cán bộ nhà nước có thể ở được. Văn tỷ nhất định sẽ nghi ngờ, cũng may Văn tỷ cũng biết cô không phải người đó. Văn tỷ chỉ nhắc cô không bị đàn ông lừa.
- Vậy Văn Ngạn Hoa có biết em không? Triệu Quốc Đống cười nói. Trong nhà có không ít đồ dùng của đàn ông mà.
- Chị ấy chắc biết em là ai, cũng biết nhà này có đàn ông, nhưng không nghĩ là em. Chị nói với Văn tỷ biết em là người kinh doanh, hầu hết thời gian ở bên ngoài. Ử, một hai tháng về một lần, chị ấy có nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều. Cù Vận Bạch cười hì hì nói. - Chị ấy có lẽ không ngờ người đàn ông sau lưng chị lại là cậu nhóc nhỏ hơn chị vài tuổi.
- Nhóc? Em nhỏ ở đâu? Triệu Quốc Đống vuốt ve cặp vú không mặc áo lót của Cù Vận Bạch rồi nói: - Ừ, đương nhiên, so sánh với chị thì em nhỏ hơn.
Cù Vận Bạch yêu kiều trừng mắt nhìn hắn.
Một đêm không có gì để nói.
Sáng hôm sau thức dậy, Triệu Quốc Đống ra sân đi một bài quyền. Cù Vận Bạch dậy cũng đi tắm rồi chuẩn bị bữa sáng với hai cốc sữa, bánh mì, trứng gà.
- Quốc Đống, em nói Văn tỷ có thể cạnh tranh làm Trưởng ban thư ký không? Cù Vận Bạch lấy đồ đưa cho Triệu Quốc Đống rồi nói.
- Sao, chị hy vọng Văn Ngạn Hoa lên hay ở lại cục Du lịch? Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
- Thật lòng thì chị đương nhiên hy vọng Văn tỷ ở lại cục Du lịch. Cục Du lịch khá đơn thuần, có Văn tỷ thì chị cũng dễ dàng hơn, có thể thường xuyên đi du lịch với Văn tỷ. Nhưng nếu theo em nói là đúng thì chỉ sợ Văn tỷ đã quyết định đánh cược một phen, nếu thất bại có lẽ đó là đả kích không nhỏ. Cù Vận Bạch thở dài một tiếng.
Triệu Quốc Đống cắn miếng bánh mì, uống ngụm sữa rồi nói: - Chuyện này có được sẽ có mất. Văn Ngạn Hoa có lẽ thấy ngồi mãi ở cục Du lịch cũng không phải kế hay. Chị ta đã ở cục Du lịch một số năm nên cũng muốn có đường ra. Chẳng qua lần này chị ta nhảy lên hơi cao, chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố phụ trách rất nhiều mảng. Văn Ngạn Hoa là phụ nữ nên có ưu thế nhưng cũng có điểm kém là cục Du lịch sao có thể so sánh với quận, huyện. So sánh với Mao Đạo Lâm và Tiết Minh Dương thì Văn Ngạn Hoa thiếu về kinh nghiệm và trải nghiệm. Ưu thế duy nhất là phái nữ, phần thắng không lớn.
Cù Vận Bạch gật đầu nói: - Xem ra lần này Văn tỷ cũng cảm thấy không nắm chắc nên mới không muốn lộ ra.
- Nếu Văn Ngạn Hoa thật sự có cửa, lại thật sự muốn lên thì chị ta phải tự hỏi một chút. Chị ta chưa có kinh nghiệm công tác cơ sở, cục Du lịch là một cơ quan tiếp xúc không nhiều, lượng công việc nhỏ, rất khó được lãnh đạo cấp trên coi trọng. Nếu có thể mượn cơ hội điều chỉnh xuống quận, huyện rèn luyện một chút thì có lẽ đó là đường ra tốt nhất.
- Ừ, chị nói chuyện với Văn tỷ một chút xem sao. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện khá hạnh phúc.
Điện thoại di động của hai người cùng vang lên. Hai người nhìn nhau rồi bất đắc dĩ cười cười một tiếng. Triệu Quốc Đống xua tay nói: - Chị nghe đi, không chừng là Văn Ngạn Hoa gọi đó.
Cù Vận Bạch mở ra thì thấy đúng là Văn Ngạn Hoa gọi. Cô giơ ngón cái lên với Triệu Quốc Đống rồi nghe điện: - Văn tỷ, vâng, em ở nhà. Người kia? Ừ, hắn về rồi, chị muốn tới đây thì tới, hắn chuẩn bị ra ngoài có việc. Không sao mà, ồ, vâng, em tới, đâu vậy? Đi leo núi ư? Núi Vọng Đình?
Cù Vận Bạch có chút do dự. Triệu Quốc Đống vừa về, cô không muốn rời hắn, nhưng Văn Ngạn Hoa có lẽ có tâm sự nên cô không tiện từ chối.
Triệu Quốc Đống xua tay và giơ máy lên ra hiệu mình có việc. Sau đó hắn tinh nghịch đưa tay ra làm động tác ngủ, Cù Vận Bạch liền cười hì hì.
- Được rồi Văn tỷ, chị ở đâu, em đến đón. Cù Vận Bạch dập máy rồi nhíu mày nói: - Chị định không đi nhưng có thể nghe ra tâm trạng Văn tỷ không tốt mấy cho nên …
Triệu Quốc Đống vuốt mặt Cù Vận Bạch mà nói: - Chị đi đi, Văn Ngạn Hoa đối tốt với chị như vậy, chị ta có việc trong lòng cũng chỉ có thể thổ lộ với chị, chị không đi sao được. Tối về là được, lái xe cẩn thận, đừng đi nhanh.
Điện thoại di động lại vang lên, Triệu Quốc Đống thấy số máy quen quen nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là ai. Là số bên An Đô, hắn do dự một chút rồi nghe điện: - Alo, ai đó.
- Quốc Đống, sao không nghe điện. Giọng bên kia làm Triệu Quốc Đống nhận ra ngay. - Ồ, Trưởng ban Huệ Hương, ở đâu thế?
- Hừ, đừng giả vờ, tôi biết cậu đang ở An Đô, cậu có lịch gì sáng nay không? Vưu Huệ Hương nói.
- Ừ, tôi định về Giang Miếu, Trưởng ban Huệ Hương có chỉ thị gì? Triệu Quốc Đống cười nói.
- Nếu tôi có chỉ thị thì hôm nay cậu không thể về. Trời đẹp, đến Hồ Vân Loa đánh tennis chứ? Tôi nghe Nhị tỷ nói cậu thường xuyên đến Hồ Vân Loa. Được rồi, gặp mặt rồi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT