Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà suy nghĩ. Trong chuyến đi này có bảy người gồm hắn, Lệnh Hồ Triều, còn đâu là người của Khu Khai Phát và Tây Giang. Hơn nữa lúc trước Phó chủ nhiệm Khu Khai Phát Lô Miễn Dương đã mang theo vài người của Ban quản lý lên Bắc Kinh tước, chủ yếu là phụ trách liên lajcc với ubkkpt quốc gia, Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện, cố gắng tạo quan hệ tốt đẹp.

Đám người tổng cộng hơn 10 do Triệu Quốc Đống cầm đầu. Ngoài ra có Chủ nhiệm Khu Khai Phát Lý Trạch Hải, Phó chủ tịch Tây Giang – Hoắc Vân Đạt, các phòng ban liên quan cũng có vài người.

Máy bay 757 vững vàng bay trên độ cao 8000 mét, ánh mặt trời trên cao trông rất rực rỡ. Lý Trạch Hải đổi chỗ với Vương Lệ Mai để ngồi gần Hoắc Vân Đạt, hai người đang nhỏ giọng nói gì đó với nhau.

Vương Lệ Mai ngồi xuống bên trái Triệu Quốc Đống, mùi hương cơ thể nhàn nhạt phả vào mũi hắn.

Ai cũng nói Thiên Châu, Ninh Lăng nhiều người đẹp. Hai chị em Từ Xuân Nhạn ở Thiên Châu đúng là rất đẹp, mỹ nữ Ninh Lăng cũng làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng rất sâu. Từ Trình Nhược Lâm, La Băng đến Vương Lệ Mai, Lục Nhị, thậm trí Phó trưởng ban Tuyên giáo Phan Xảo kia đều là người đẹp mà An Đô khó tìm được nhiều.

Vương Lệ Mai bây giờ đang cố gắng dựa vào Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vốn dự định lạnh nhạt với Vương Lệ Mai một thời gian. Dù cho có chị em Vưu Liên Hương nói giúp, dù bản thân Vương Lệ Mai có năng lực nhưng có người phụ nữ xinh đẹp ở bên cũng dễ có lời đồn không hay.

Triệu Quốc Đống cố gắng không nhìn về bên trái bằng cách suy nghĩ đến chuyến đi tới Bắc Kinh này. Lô Miễn Dương triển khai công việc đã có hiệu quả. Người này theo Triệu Quốc Đống thấy tuy vị trí xếp sau Phùng Vân Khôn ở Ban quản lý Khu Khai Phát nhưng có năng lực hơn Phùng Vân Khôn.

Hai người này Triệu Quốc Đống tiếp xúc lâu như vậy nên có thể phân biệt ai hơn ai kém. Vì thế Triệu Quốc Đống mới bố trí Lô Miễn Dương dẫn theo vài người đến Bắc Kinh trước, mà Phùng Vân Khôn ở nhà chủ trì công việc, điều này thực ra cũng làm Phùng Vân Khôn vui vẻ.

Bên Bộ Thương mại thì không vấn đề gì, các cục, Vụ bên dưới đều phối hợp tốt. Có Thái Chánh Dương giúp đỡ nên vấn đề không lớn. Chủ yếu là ở bên Công ty Quốc Điện. Đổng Minh Đường mặc dù có quan hệ cá nhân khá tốt đẹp với Triệu Quốc Đống nhưng do y xếp sau trong các phó Tổng giám đốc của công ty nên trọng lượng lời nói chưa chắc đã đủ. Cho nên ở vấn đề này phải tăng lực đô.

Công ty Quốc Điện đã xác định xây dựng trụ sở sản xuất thiết bị ở khu vực Trung tây, nhưng trụ sở đặt ở đâu khiến vài tỉnh chú ý. Có ít nhất hai ba nhà đang toàn lực quan hệ như Ninh Lăng.

Ngoài chuyện Khu Khai Phát, Triệu Quốc Đống cũng phải quan tâm chuyện bên Tây Giang. Hạng mục trụ sở kia mặc dù là việc lớn nhưng Tây Giang mới là chiến trường chính của Triệu Quốc Đống, hơn nữa là chiến trường lâu dài. Khu Khai Phát không thể so sánh với Tây Giang, nó mới là nơi quyết định sự lên xuống của Triệu Quốc Đống. Chỉ có chính thức phát triển Tây Giang, Triệu Quốc Đống mới được cấp trên tán thành.

Công tác chuẩn bị bên Thượng Hải cũng đã làm khá tốt. Lục Nhị và một Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu Khai Phát đã đến Thượng Hải trước Lô Miễn Dương, phụ trách công tác chuẩn bị cho hội nghị thu hút đầu tư. Trên thực tế cũng không phải hội nghị lớn gì, mà chỉ là cuộc tọa đàm, không có lãnh đạo nào đến, cũng không có nhiều tài liệu giới thiệu, càng không dự định ký kết gì, đó chỉ là gặp mặt, trao đổi mà thôi.

Mặc kẹt có thể thu hút được công ty nào không, mục đích lần này chỉ là tạo liên hệ, sau đó lựa chọn nhà đầu tư mà đàm phán, tranh thủ thu hút vài công ty, quy mô không cần quá lớn vì đây là thử nghiệm. Nhất là Ninh Lăng xa xôi như vậy nên nếu anh hy vọng người ta đối xử với anh như mấy thành phố duyên hải là không thể.

Trước đó Triệu Quốc Đống đã thông qua quan hệ của Thái Chánh Dương và Đổng Minh Đường mà làm quen vài công ty phân bố ở duyên hải, mặc dù chỉ là gặp mặt một lần, thậm chí chưa gặp mặt mà chỉ gọi điện, nhưng đây coi như đã có đầu mối liên lạc. Chỉ cần mời địa biểu các công ty này đến Thượng Hải ngồi trao đổi, giới thiệu mục đích của mình, thể hiện được sự nhiệt tình của Ninh Lăng là đủ. Còn hấp dẫn được một hai công ty tới coi như thành công.

- Bí thư Triệu, uống café chứ?
Giọng Vương Lệ Mai rất ngọt ngào và dễ nghe, làm người ta thấy rất hấp dẫn.

- Cảm ơn, không cần, cho tôi cốc nước suối.
Triệu Quốc Đống mở mắt gật đầu nói.

Nước suối mà máy bay dùng vẫn là Nước suối Thương Lãng bình thường, xem ra muốn mở thị trường này của nước suối Thánh thủy là không thực tế. Dù sao một chai nước suối Thánh thủy cũng là hơn 20 tệ.

- Bí thư Triệu, lần này chúng ta chỉ ở lại Bắc Kinh hai ngày thôi sao?
Vương Lệ Mai nhỏ giọng nói. Hai phóng viên đài truyền hình đã trực tiếp bay tới Thượng Hải mà không đi Bắc Kinh, điều này làm cô có chút ngạc nhiên.

- Ừ, công việc bên này không nhiều, chỉ là nói chuyện một chút, công việc trọng điểm của chúng ta là bên Thượng Hải.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Ngài thấy Ban Tuyên giáo nên chú ý vào vấn đề gì?
Lần đầu tham gia hoạt động như thế này, hơn nữa còn đại biểu hai đơn vị là Ban Tuyên giáo và Phòng thông tin nên Vương Lệ Mai có chút khẩn trương, lo lắng xảy ra chuyện gì thì tất cả cố gắng trước đây của mình sẽ mất hết.

- Cần chú ý chính là tăng cường tuyên truyền về việc Tây Giang đang cải thiện hoàn cảnh mềm, điểm này rất quan trọng. Rất nhiều nơi tuyên truyền thu hút đầu tư bằng việc chính sách ưu đãi, giá đất phải chăng, tiền lương công nhân vừa phải, mấy điểm này mặc dù quan trọng nhưng tôi phát hiện bây giờ nhà đầu tư trong và ngoài nước coi trọng hoàn cảnh mềm hơn, thậm chí còn hơn các vấn đề kia. Điều này nói rõ một nhà đầu tư có coi trọng phát triển liên tụ ở một nơi hay không, chứ không phải là hiệu quả trong thời gian ngắn.

- Tôi đã tiếp xúc với một số nhà kinh doanh bên Chiết Giang, tôi cũng có chút bạn ở bên đó. Từ lời nói của bọn họ có thể thấy chỉ cần có cơ hội thích hợp để đầu tư thì bọn họ coi trọng nhất là hiệu quả làm việc của chính quyền địa phương, sự đáng tin cậy, sự trong suốt, đó đều là hoàn cảnh mềm. Nếu một nơi có hoàn cảnh mềm kém, không có chế độ coi trọng nhà đầu tư, mặc dù nơi đó có cuộc sống ưu đãi hơn các nơi khác thì khó có thể duy trì lâu dài. Theo lãnh đạo thay đổi thì đó là ác mộng đối với công ty.

Vương Lệ Mai ngẩn ra mà nghe Triệu Quốc Đống chỉ điểm. Chú trọng hoàn cảnh mềm, điểm này Triệu Quốc Đống hình như coi trọng hơn cả, bảo sao hắn lại tạo ra cơn gió lốc cải thiện tác phong làm việc ở Hoa Lâm, thậm chí có mấy Trưởng phòng bị mất chức.

Làm công tác tuyên truyền thì cần phải nắm bắt sở thích của Bí thư, Triệu Quốc Đống coi trọng điểm này, như vậy trong hội nghị thu hút đầu tư này thì Ban Tuyên giáo phải làm nổi bật điểm này. Vương Lệ Mai thầm ghi nhớ những điểm mà Triệu Quốc Đống nhấn mạnh.

Vương Lệ Mai thầm nghĩ nếu muốn chính thức đi vào vòng tròn của đối phương, chỉ dựa vào người ngoài giúp là không thể. Vưu Huệ Hương chỉ giúp cô tạo quan hệ với hắn, mặc dù Triệu Quốc Đống dẫn người đến phòng Thông tin, đánh giá cao năng lực làm việc của cô, nhưng Vương Lệ Mai biết đó chỉ là tạm thời, cô chưa thể đi vào vòng tròn của Triệu Quốc Đống.

Cô muốn chính thức dung nhập vào vòng tròn trung tâm của Triệu Quốc Đống thì phải hiểu suy nghĩ của hắn, làm cho hắn thấy cô đáng là người để hắn thu nhận. Đây là suy nghĩ của Vương Lệ Mai.

Vương Lệ Mai biết mình xinh đẹp thì có cả ưu thế và khuyết điểm. Nếu nói mình là tri kỷ, thân tín của Triệu Quốc Đống, vậy vẻ ngoài của mình là ưu thế. Nhưng nếu nằm ngoài vòng tròn của hắn thì vẻ đẹp lại là bất lợi. Hắn hoàn toàn có thể bài xích mình, tỏ ý chí như sắt đá không động tâm vì sắc đẹp của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play