Không khí hơi ngừng lại, Quế Toàn Hữu vẫn chưa nói gì, Tiếu Triêu Quý muốn nói lại thôi, Triệu Quốc Đống thấy có chút kỳ quái sao lại đề cập tới hai chức vụ kia.
- Lão Tằng, anh có ý gì không? Triệu Quốc Đống nói trước.
- Công việc bên phòng Tài chính vẫn ổn định, La Minh tốt nghiệp đại học tài chính, coi như giỏi về lĩnh vực này. Về nghiệp vụ cũng không có vấn đề gì, chỉ là chỉ tiêu tài chính trước đây không cân đối, nhưng đây hoàn toàn do yêu cầu của lãnh đạo chủ yếu nên y phải làm như vậy. Tằng Lệnh Thuần cẩn thận nói: - Sau khi Bí thư Triệu đến, La Minh biểu hiện rất xuất sắc, làm việc tích cực. Tôi cảm thấy Tây Giang muốn tìm người thích hợp thay thế là không dễ dàng.
Triệu Quốc Đống nghe ra được vấn đề. Trước đó hắn và Tằng Lệnh Thuần đã trao đổi về Trưởng phòng tài chính nhưng Tằng Lệnh Thuần không có ý kiến gì. Lần này Tằng Lệnh Thuần đã thay đổi thái độ, xem ra La Minh đã dựa vào Tằng Lệnh Thuần.
Triệu Quốc Đống thực ra không quá để ý. Nếu hắn là Bí thư Quận ủy bình thường thì có lẽ Trưởng phòng tài chính sẽ phải khống chế trong tay. Chẳng qua bây giờ hắn là Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư đảng ủy Tây Giang và Khu Khai Phát nên không cần phải đặt nhiều tâm trí vào lãnh đạo các phòng ban. Hắn có thể thoải mái ném cho Tằng Lệnh Thuần để tạo quan hệ tốt.
- Lão Tiếu, anh thấy sao? Triệu Quốc Đống sau khi có quyết định liền vứt vấn đề sang cho Tiếu Triêu Quý.
- Chủ tịch Tằng nói đúng, năng lực nghiệp vụ của La Minh rất mạnh, kinh tế Tây Giang mấy năm nay phát triển chậm, tài chính tăng cũng chậm mà gánh nặng nhiều hơn, tài chính quận có thể duy trì như vậy là do công của La Minh. Tiếu Triêu Quý trước khi biết rõ ý kiến của Triệu Quốc Đống thì không dám nói gì, chỉ là nói La Minh có năng lực nghiệp vụ mạnh, về phần tố chất chính trị phải xem lãnh đạo nhận định.
- Ồ, như vậy thì bên Ủy ban kỷ luật cũng phản ánh vấn đề của La Minh cũng không lớn. Hơn nữa như Chủ tịch Tằng nói thì đây đều do lãnh đạo giao cho làm. Như vậy đi, lão Tằng, phòng Tài chính là phòng chủ yếu bên chính quyền, anh và lão Tiếu bàn rồi quyết định. Nếu thấy có thể dùng La Minh thì tiếp tục dùng. Nếu có vấn đề thì sửa lại là được.
Triệu Quốc Đống tỏ thái độ rõ ràng như vậy làm Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý có chút giật mình. Chưa nghe nói có Bí thư nào vứt quyền chọn Trưởng phòng tài chính cho Chủ tịch. Dù không chọn thân tín thì cũng phải chọn kẻ nghe lời mình. La Minh và Triệu Quốc Đống có quan hệ rất bình thường, thậm chí sớm có tâm lý bị điều chỉnh, nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống đột nhiên quyết định trao quyền cho Tằng Lệnh Thuần.
Điều này lại làm Tằng Lệnh Thuần có chút do dự. Chẳng lẽ là La Minh thật sự có vấn đề, hoặc là đã tạo quan hệ với Triệu Quốc Đống. Chẳng qua y nghĩ không thể. Triệu Quốc Đống nếu quyết định ai lên ai xuống thì cũng không cần tốn công như vậy. Bây giờ Lôi Bằng nằm viện, Tiếu Triêu Quý đã dựa vào Triệu Quốc Đống, như vậy Triệu Quốc Đống cũng không cần bày trò.
Tằng Lệnh Thuần nhìn Tiếu Triêu Quý rồi nói: - Bí thư Triệu, tôi cảm thấy La Minh có thể tiếp tục đảm nhiệm cương vị, nếu như lão Tiếu không có dị nghị gì thì xác định.
- Tôi không có ý kiến. Đúng, về Trưởng phòng thông tin Vương Lệ Mai thì không biết bí thư Triệu cùng Chủ tịch Tằng cảm giác thế nào? Tiếu Triêu Quý nhìn Quế Toàn Hữu ngồi im tai đó và thầm nghĩ đây là cơ hội cuối cùng, anh không bắt cũng đừng trách tôi.
- Ồ, lão Tằng, hai năm nay sự nghiệp phát triển thông tin của Tây Giang chúng ta thế nào? Triệu Quốc Đống cười nói.
- Cũng được, chẳng qua mảng này tôi không rõ mấy. Phải hỏi lão Bành mới là rõ nhất. Lão Tiếu, anh ở Tây Giang lâu rồi, anh thấy sao? Tằng Lệnh Thuần đẩy ngay sang cho Tiếu Triêu Quý.
Tiếu Triêu Quý thầm mắng Tằng Lệnh Thuần gian xảo. Trước khi biết thái độ của Triệu Quốc Đống thì ai muốn dính vào việc này.
Vương Lệ Mai mặc dù trước đây đi lại gần Trương Thiệu Văn nhưng nhân phẩm cũng được, không hề kiêu căng như đám Tôn Định Trung cùng Lý Hiểu Bình, Mã Chiêm Bưu. Chỉ là cô ta xinh đẹp, lại không có chỗ dựa gì nên làm sao còn trẻ như vậy đã làm Phó trưởng ban Tuyên giáo kiêm Trưởng phòng Thông tin, vì thế sẽ có người đồn thổi.
- Cái này, thực tế mà nói thì công tác của phòng thông tin và đài truyền hình quận hai năm qua là khá xuất sắc. Tiếu Triêu Quý nhìn thoáng qua Quế Toàn Hữu thì thấy đối phương có vẻ gõ gõ tay nên hơi động tâm mà nói: - Đồng chí Vương Lệ Mai tuy còn trẻ nhưng làm việc táo bạo, dứt khoát, đương nhiên trong công việc khó tránh khỏi có chút sai lầm nên khiến một số đồng chí hiểu lầm, ở điểm này có thể là do không đủ kinh nghiệm.
- Ồ. Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh kêu lên một tiếng.
- Bí thư Triệu, Chủ tịch Tằng, Trưởng ban Tiếu, tôi nói một số ý kiến của mình. Tôi thấy khi đánh giá một đồng chí thì phải phát hiện sở trường và điểm sáng trong công việc của bọn họ, phải cổ vũ nhiều hơn. Mấy loại người chỉ biết vâng vâng dạ dạ, lấy lòng mọi người thì không thích hợp trào lưu phát triển. Nhất là Tây Giang chúng ta bây giờ càng cần cán bộ có tư tưởng mới. Không như bây giờ có người hay đồn đãi, bêu xấu người khác. Tôi nghĩ phải yêu cầu tất cả cán bộ nếu có vấn đề gì có thể phản ánh lên Ủy ban kỷ luật, Thanh tra, đừng có đồn đãi xung quanh.
Triệu Quốc Đống, Tằng Lệnh Thuần cùng với Tiếu Triêu Quý cẩn thận nghe Quế Toàn Hữu nói.
- Tôi cũng sớm nghe về vấn đề của đồng chí Vương Lệ Mai, nhưng có vấn đề gì hay không thì phải do bên Ủy ban kỷ luật xác định, mà không phải là lời đồn. Quế Toàn Hữu từ tốn nói: - Bây giờ nếu dễ dàng điều chỉnh nhân sự thì tôi cảm thấy không quá thích hợp. Theo tôi thì nên ủng hộ công việc của đồng chí Vương Lệ Mai mới đúng.
Quế Toàn Hữu nói giúp Vương Lệ Mai một cách rõ ràng như vậy khiến Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý có chút khó hiểu. Triệu Quốc Đống rõ ràng là không hài lòng với phòng Thông tin. Hắn đến Tây Giang mấy tháng mà đã đi khắp các phòng ban, xã, thị trấn nhưng không tới phòng Thông tin.
Vương Lệ Mai lúc nào đi thông với Quế Toàn Hữu? Hoặc là thái độ của Triệu Quốc Đống thay đổi trong mấy ngày vừa qua.
- Lão Quế, lời này của anh đả kích hơi rộng. Phản ánh vấn đề là quyền của cán bộ và quần chúng, chỉ cần không phải cố ý vu cáo, phỉ bang là được. Ủy ban kỷ luật làm gì, không phải là điều tra, xác minh sao? Triệu Quốc Đống cười nói.
- Chẳng qua lão Quế nói đúng, Tây Giang chúng ta bây giờ không cần cán bộ lãnh đạo ngồi cho hết giờ, mà cần phải có sự quyết đoán và can đảm vượt qua khó khăn. Dù là ngành nào cũng là như vậy, về đồng chí Vương Lệ Mai đúng là có những lời đồn đại, có thể cũng có tồn tại hoặc khuyết điểm. Nhưng về công tác của đồng chí này thì tôi nghe phòng Thông tin ở Hoa Lâm đánh giá đồng chí Vương Lệ Mai rất cao. Tôi đề nghị cũng tạm thời giữ lại như La Minh, xem như thế nào rồi tính. Lão Tằng, lão Tiếu, hai anh thấy sao?
Còn có thể thế nào? Đương nhiên là gật đầu.
Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý đều khó tin với thái độ của Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu, nhưng có lẽ cũng đoán Triệu Quốc Đống bị áp lực từ trên.
Khi Vương Lệ Mai lo lắng đi đến bên ngoài văn phòng Triệu Quốc Đống thì nghe thấy tiếng của hắn từ trong truyền ra.
- Ừ, chúc mừng, đây là việc lớn. Trưởng ban Hồng phải mời khách đó. Triệu Quốc Đống cười ha hả nói: - Sáng nay tổ chức Hội nghị thường ủy, đã thông qua quyết định bổ nhiệm của chị. Có lẽ chiều nay Trưởng ban tổ chức cán bộ Chương sẽ thay mặt Thị ủy trao đổi ý kiến với Bí thư Hoàng và Chủ tịch Đường, đây là vấn đề trình tự.
- Ha ha, có quan hệ gì với tôi? Đó là quyết định của Thị ủy. Được rồi, không nói nhiều nữa, gặp mặt rồi nói. Sau này chúng ta cùng làm việc trên Thị xã. Chẳng qua chị làm trong văn phòng Thị ủy nên nắm quyền to, có chuyện tốt đừng quên Tây Giang và Khu Khai Phát đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT