Uống mười chén, Triệu Quốc Đống cũng thấy hơi choáng váng nên vội vàng ngồi xuống gắp vài miếng thức ăn bỏ vào miệng.

Chẳng qua mấy người Hoa Lâm không chịu tha cho Triệu Quốc Đống, mấy người tụ nhau tấn công Triệu Quốc Đống. Đầu tiên là Đường Diệu Văn cùng Hoắc Vân Đạt lấy lý do làm việc với Triệu Quốc Đống ít nhất mà mời, sau đó đến lượt Tân Tồn Hoán đại biểu phái dân chủ mời, sau đó là mấy cô gái đại biểu nửa bầu trời mà ra chiêu.

Thấy mấy tên này cứ nhằm vào mình, Triệu Quốc Đống cũng bất đắc dĩ. Phải khơi mào đấu đá với bọn họ mới được. Triệu Quốc Đống liền yêu cầu Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt mời mấy người cũ ở Hoa Lâm một chén, sau đó là lãnh đạo các đơn vị mời lãnh đạo huyện.

Dù là Giản Hồng hay là Thôi Thiên Cầm, Hứa Bình đều uống tốt. Trong bốn người chỉ La Băng là kém đôi chút. Nhưng bốn người hợp lại khiến hỏa lực không hề kém. Hơn nữa là phụ nữ nên khi phát chiêu thì người bình thường không thể không ứng chiến.

Triệu Quốc Đống thấy tâm trạng Đường Diệu Văn không quá tốt, có lẽ có điều cần suy nghĩ. Người này mặc dù có vài điểm không ăn ý với hắn, nhưng phối hợp công việc vẫn tốt, hơn nữa cũng tôn trọng mình.

- Diệu Văn, có phải công việc có gì đó không hài lòng? Tôi nghe nói tốc độ phát triển hai tháng qua của bên Hà Đông rất tốt mà.

- Bí thư Triệu, không giấu ngài, kinh tế Hoa Lâm năm nay nhất định đứng đầu cả Ninh Lăng, thậm chí sang năm cũng vậy. Nhưng tôi lo hai ba, năm năm sau sẽ như thế nào? Trụ cột Hoa Lâm không tốt, toàn bộ dựa vào việc nắm bắt cơ hội, nếu như ngồi không mà hưởng thành quả thì ăn hết sẽ ngồi chờ chết.
Đường Diệu Văn trầm giọng nói. Có lẽ vì rượu nên nói chuyện tùy tiện hơn, chẳng qua vì ngại người xung quanh nên nói khá nhỏ chỉ mình Triệu Quốc Đống là nghe được.

Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời cũng không tiện phát biểu ý kiến.

Hoàng Côn là người mong ổn định, anh đưa y lên chức Bí thư và cần sự quyết đoán là không quá thực tế.

Hai năm qua Triệu Quốc Đống đã tạo trụ cột tốt cho Hoa Lâm, hơn nữa ngành sản xuất chủ đạo về cơ bản đã được xác lập, ba năm tới vẫn có thể duy trì phát triển. Nhưng đúng như Đường Diệu Văn nói, năm năm nữa thì sao?

Một khu vực nghèo khó muốn phát triển kinh tế thì cần có Đảng ủy, chính quyền hợp lực đẩy mạnh mới được.

Quan chức Đảng ủy, chính quyền địa phương phải có đầu óc tỉnh táo, tầm nhìn xa, đưa ra được quy hoạch thì mới có thể chiếm được thời cơ, khiến một nơi duy trì phát triển kinh tế liên tục.

- Diệu Văn, có thể Bí thư Hoàng Côn có suy nghĩ khác tôi trong vấn đề phát triển kinh tế, anh có thể trao đổi với Bí thư Hoàng Côn nhiều. Chúng ta trước đây không phải cũng tranh cãi với nhau sao? Nhưng anh phải chú ý phương pháp, nhất là khi công khai, yêu cầu được Bí thư Hoàng Côn tôn trọng thì phải tôn trọng lại đối phương, phải suy nghĩ thay Bí thư Hoàng Côn.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ừ, anh có thể làm nhiều một chút, nói ít một chút, thấy hiệu quả thì tôi tin mấy lời đồn đại sẽ mất tác dụng.

Mắt Đường Diệu Văn sáng lên một chút, nói một ít, làm nhiều một ít, lời này rất có ý nghĩa. Nếu Triệu Quốc Đống là Bí thư thì cách này không được, nhưng Hoàng Côn lại khác. Hoàng Côn không thích quan tâm công việc cụ thể, nhưng thích nghe lời hay hơn là lời buồn. Chỉ cần không cần là vấn đề nguyên tắc thì vùi đầu làm việc rồi báo cáo tin mừng là ổn.

Triệu Quốc Đống nói xong liền im lặng, có những chuyện nhắc một chút là đủ, còn làm như thế nào thì do chính người đó thực hiện.

Thấy Mễ Phong Hằng bưng chén đi tới, Triệu Quốc Đống vội vàng ngăn lại nói:
- Lão Mễ, đã nói không mời một mình, anh đây là vi phạm quy định.

- Bí thư Triệu, lão Mễ tôi thay mặt dân chúng khu Hà Khẩu mời ngài. Ngài đi, bây giờ huyện muốn rút lui khu, khu Hà Khẩu sẽ thành lịch sử. Tôi thay mặt lịch sử mời ngài.

Mễ Phong Hằng coi như là người đi sát theo Triệu Quốc Đống lúc ở Hoa Lâm. Quốc lộ Bồng Hoa thông xe, trụ sở hoa quả Hà Khẩu thành lập, nhất là Tập đoàn Xán Hoàng cùng Tập đoàn Trần Thị đều thành lập nhà máy ở đây đã có tác dụng thúc đẩy ngành trồng cây ăn quả của Hà Khẩu.

Bây giờ Nhà máy chè Hà Khẩu được Công ty Dụ Thái thu mua khiến con đường tiêu thụ mở rộng, chất lượng sản phẩm tăng mạnh, thậm chí còn hấp dẫn nông dân bên Bồng Sơn bắt đầu trồng chè bán cho Nhà máy chè Hà Khẩu. Thương hiệu chè Bích Vụ Sơn đã bắt đầu có tiếng toàn Trung Quốc, Nhà máy chè cũng thuê nhiều nhân viên hơn. Điều này làm uy tín của Mễ Phong Hằng ở Hà Khẩu tăng rất mạnh.

- Ồ, đã có văn bản chính thức rồi ư?
Triệu Quốc Đống cũng biết Ninh Lăng tiến hành thí điểm việc này ở Hoa Lâm, mà Tây Giang và Quận Đông Giang đã hoàn thành việc này trước khi Ninh Lăng lên cấp. Cấp Đảng ủy Khu sẽ sớm thành lịch sử.

- Huyện đang thổi gió cho lửa lan nhanh, Trưởng phòng Thôi bây giờ đã đến phòng Nông nghiệp làm Trưởng phòng, đang ngồi đây chỉ có tôi là sợ mất việc.
Mễ Phong Hằng ra vẻ buồn bã mà nói:
- Không nói chuyện mất hứng này. Hôm nay gặp Bí thư Triệu là việc đáng mừng, chúc Bí thư Triệu lên chức nhanh, có thời gian về Hoa Lâm chỉ đạo công việc.

Trước khi Triệu Quốc Đống đi đã điều chỉnh Thôi Thiên Cầm đến làm Trưởng phòng Nông nghiệp, trước đó hắn cũng hỏi ý Mễ Phong Hằng, nhưng Mễ Phong Hằng vẫn không muốn lên huyện, y hy vọng ở lại Hà Khẩu làm chuyện vì dân chúng. Chẳng qua bây giờ Bí thư huyện ủy Hoàng Côn cũng không thích xuống xã, thị trấn như Triệu Quốc Đống, hầu hết là ngồi ở Huyện ủy. Cán bộ không quá giỏi nói chuyện như Mễ Phong Hằng lại càng không dễ trao đổi với Hoàng Côn, nên dần bị xa lánh.

- Diệu Văn, những điều chỉnh có kinh nghiệm công tác phong phú như lão Mễ là tài sản của chúng ta. Xóa bỏ cấp Khu là xu thế tất yếu, nhưng phải làm tốt công tác tuyên truyền.

Triệu Quốc Đống bây giờ cũng bắt đầu học cách quan liêu, có đôi khi có những lời vô vị không thể không nói, nhưng cẩn thận cân nhắc nó lại không có ý nghĩa gì mà chỉ có tác dụng an ủi.

Không khí hơi yên tĩnh lại, chẳng qua khi Trần Lôi và Hứa Bình tới nói đại biểu những người từng công tác trong hệ thống công an mời một chén, Triệu Quốc Đống đành phải uống.

Hết bữa, Triệu Quốc Đống cũng thấy đầu óc choáng váng. Ăn xong đã là 5h chiều, mọi người liền hẹn nhau đi uống trà, đánh bài nghỉ ngơi. Triệu Quốc Đống không đùn đẩy được, lại sợ người ta nói mình vừa đi đã xa lánh nên đành kiên trì tới Sơn trang Đường Hồ.

Sơn trang Đường Hồ ở bên cạnh dòng Tú Hà. Đó vốn là vùng ngập nước, nhưng vì nắn dòng nước khiến giá đất nơi này tăng nhanh, người có tiền của Ninh Lăng liền bỏ tiền mua ở đây. Chẳng qua vì tranh đoạt quá kịch liệt nên biến việc khai thác nơi này không thực hiện được một cách triệt để.

Không ai phục ai, ai cũng có chỗ dựa, ai cũng muốn nuốt trọn khu vực này. Khi Tằng Lệnh Thuần chủ trì công việc có một điểm sáng là dẫn dòng nước chảy sang chỗ khác, nhưng lại biến nơi đây – khu vực Đường Hồ là một thứ khó giải quyết.

Sơn trang Đường Hồ nói đúng ra là một khu nghỉ dưỡng. Sau khi mua xong và xây dựng lên khiến giá trị khu đất tăng nhiều lần.

Triệu Quốc Đống vốn không muốn tới Sơn trang Đường Hồ, bởi vì hắn biết ở đây là điểm náo nhiệt của Ninh Lăng vào buổi tối. Nếu như anh mà không tới đây thì người ta sẽ nói anh quê mùa, đương nhiên đây chỉ là với người bình thường. Người như Triệu Quốc Đống sẽ không bị mấy điều đó ảnh hưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play