Thư Chí Cao không hài lòng với người mà Nghiêm Lập Dân đề cử. Làm Phó bí thư Thị ủy, quyền Thị trưởng, nói về lý y không nên mâu thuẫn với Nghiêm Lập Dân và Kỳ Dư Hồng, nhịn một thời gian đợi Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã kết thúc là tốt nhất. Chỉ là biểu hiện hôm nay của Thư Chí Cao lại không như vậy.
- Xu thế phát triển của Tào Tập khá tốt, chỉ là kém hơn Hoa Lâm nhưng trụ sở dược liệu cũng có tiếng vang trong tỉnh.
Tằng Khả Phàm không muốn để Thư Chí Cao thấy mình có ấn tượng không tốt với Sử Chí Hòa cho nên khách quan nói.
- Vậy ư? Tôi đã xem cái gọi là trụ sở dược liệu kia, trong cả trụ sở chỉ có hai nhà máy thuốc có chút quy mô, hiệu quả kinh doanh kém. Tuy nói các công ty phát triển và suy yếu là bình thường, nhưng tôi hỏi một chút thì giá trị và lợi nhuận quá kém, đây là do kinh tế Trung Quốc đang suy yếu hay do vấn đề phát triển của công ty có chuyện? Tôi hỏi Sử Chí Hòa, y không thể nói rõ, nói đây là do nhiều nguyên nhân. Các công ty trong ngành đều như vậy cả. Anh có thể hy vọng trụ sở này tăng thu nhập cho nông dân sao?
Thư Chí Cao lắc đầu nói: - Chơi quá đầu có thể hiểu, nhưng là Bí thư huyện ủy thì anh phải nắm rõ khu vực mình quản lý, làm như thế nào đốc thúc sự phát triển. Ngành sản xuất dược Trung Quốc đang kém phát triển, vậy Huyện ủy, Ủy ban huyện các anh định làm gì, còn có ngành trụ cột nào khác không?
Thư Chí Cao nói làm cho Tằng Khả Phàm cảm thấy Thị trưởng có ấn tượng không tốt với Tào Tập. Thư Chí Cao này đến đâu đều chọn nơi phát triển và kém phát triển nhất mà xem, đến xem công ty nhà nước hoặc tư nhân có hiệu quả kinh doanh tốt nhất mà xem, qua đó nắm được không ít thứ.
- Nửa năm nay Ninh Lăng tăng trưởng đứng thứ tám toàn tỉnh, bị vây ở trung đoạn, phải nói cục diện là khá ổn định.
- Lão Tằng, khá ổn định có nghĩa là chúng ta lạc hậu hơn An Đô, đồng thời so sánh với mấy nơi như Miên Châu Kiến Dương, Lam Sơn, Tân Châu thì đều có tổng GDP cao gấp trên hai lần Ninh Lăng, tốc độ tăng trưởng nhanh hơn chúng ta. Như vậy chúng ta càng lúc càng bọ bỏ xa. Thư Chí Cao dựa lưng vào ghế mà nói: - Ninh Lăng nếu như không thể đứng thứ ba trong các chỉ tiêu tăng tốc, đó là quá kém.
……….
Triệu Quốc Đống xoay xoay điện thoại và không muốn nghe, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải bất đắc dĩ nghe.
- Tiểu Triệu, tôi là Lưu Kiều, sao lâu như vậy mới nghe điện?
- Lưu tỷ, vừa nãy tôi để rung nên không chú ý. Triệu Quốc Đống ngẩn ra mà nói. Sau lần gặp ở Bắc Kinh, Lưu Kiều đã gọi tới hỏi tình hình của hắn, Triệu Quốc Đống chỉ nói vài câu rồi hai người đã vài tháng không liên lạc.
- Ừ, thời gian này cậu có bận không? Lưu Kiều có chút do dự mà nói.
- Cũng được, Lưu tỷ có gì không?
- Ồ, tình hình là như vậy, chú ba chị lại hỏi tình hình giữa cậu và Daisily, hỏi hai người liên lạc ra sao, gặp mấy lần, công việc của cậu như thế nào. Daisily có chút không rõ cho nên nhờ tôi hỏi giúp một chút. Cậu cũng biết bố mẹ luôn quan tâm chuyện con cái nên …
Lưu Kiều có chút ngại khi nói chuyện này. Không biết sao chú ba của cô lại thấy Triệu Quốc Đống này làm ăn rất tốt ở tỉnh An Nguyên, có tương lai nên hứng thú, vì thế liền hỏi Lưu Nhược Đồng, làm Lưu Nhược Đồng không thể chịu được mà phải cầu cứu Lưu Kiều. Lưu Kiều đây là mua dây buộc mình, muốn thoát cũng không được nên thành cầu nối giữa hai bên. - Không có gì, tôi hiểu. Lưu tỷ, chị cần hiểu vấn đề gì thì có thể nói tôi sẽ nói hết. Triệu Quốc Đống cười nói. Thái Chánh Dương sau khi về nước cũng không ngừng hỏi tiến triển giữa hắn và Lưu Nhược Đồng.
- Ha ha, cậu hiểu như vậy là tốt rồi, không chừng hai người có duyên thì sao? Lưu Kiều cũng có chút vui vẻ, Triệu Quốc Đống này biết điều.
- Cái khác không cần, chỉ là muốn biết tình hình công tác của cậu trong thời gian này, ừ, còn cả tình hình gia đình.
- Công việc thì dễ nói, chẳng qua tình hình gia đình có cần không? Dù dựa theo tốc độ phát triển bình thường thì cũng chưa tới mức cần tìm hiểu nhà đối phương chứ? Chúng ta nói dối cũng không nên bị nghi ngờ. Triệu Quốc Đống nói.
- Ừ, cậu nói đúng, tôi cho cậu số điện thoại của Daisily, hai người trực tiếp trao đổi. Tôi đoán bên cậu cũng đang hỏi phải không? Cậu nhớ một chút, 139…. Tôi đỡ phải đứng giữa chịu mệt.
- Vậy có thích hợp không? Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.
- Thanh niên sao lại như vậy, chẳng qua chỉ là gọi điện mà thôi. Nếu không như vậy, tôi gọi trước cho Daisily, bảo nó chuẩn bị tư tưởng trước. Lưu Kiều có chút buồn cười, mình thành người làm mối.
Triệu Quốc Đống gọi số kia mà có chút khẩn trương. Hắn không sợ chỉ thấy nó hơi lạ, không ngờ lại có chuyện làm mối với hắn.
- Alo, ai đó.
Âm thanh to rõ làm Triệu Quốc Đống giật mình. - Ờ, chào cô, tôi là Triệu Quốc Đống, cô là tiểu thư Lưu Nhược Đồng phải không?
- Ừ, chào anh. Xin lỗi vì đã làm phiền cuộc sống của anh. Lưu Nhược Đồng ngồi trong văn phòng thở dài một tiếng, giọng đối phương rất trầm ổn, không hề có vẻ nhẹ nhàng như cô nghĩ, cũng không có vẻ già nua. Ừ, nói như thế nào nhỉ, chính là vẻ như đang nói chuyện công việc.
- Ha ha, Lưu tiểu thư khách khí rồi, chúng ta là người sống trong cùng thế giới, cũng đều có ý tốt muốn lừa người xung quanh mình. Triệu Quốc Đống cười nói.
Lưu Nhược Đồng một bên bật máy tính xem tài liệu, một bên nghe điện không nhịn được nở nụ cười. Ừ, khó trách có thể làm Bí thư huyện ủy, xem ra có trình độ.
- Được rồi, chúng ta nói luôn nhé, bố mẹ tôi nghĩ chúng ta đã tiếp xúc lâu như vậy, tôi cũng nên hiểu rõ một chút về anh, như vậy dễ cho tôi đối phó bố mẹ cho nên …
- Không vấn đề gì, Lưu tiểu thư muốn biết tình hình gì thì tôi nói. Ngoài ra cũng nhờ Lưu tiểu thư nói qua về công việc hàng ngày và sở thích gì gì đó của cô cho tôi, chúng ta đều cần mà. Triệu Quốc Đống thấy khá thú vị.
Bên kia truyền đến tiếng cười tỏ vẻ cô gái cũng thích trò chơi này. Lưu Nhược Đồng lắc đầu, không biết mọi người sao lại thích mấy cái trò này nhỉ.
Hai người nói chuyện gần nửa tiếng, đến khi Lâm Đan gõ cửa tiến vào mới làm Triệu Quốc Đống phát hiện mình gọi điện lâu như vậy. - Được rồi, Lưu tiểu thư, tôi rất thích tiếp tục đề tài này. Hy vọng hai chúng ta có thể dựa theo quỹ đạo của mình mà sống, không nên bị ảnh hưởng bởi bên ngoài. Cũng chào mừng Lưu tiểu thư và tiểu thư Lưu Kiều đến Hoa Lâm du lịch, tôi sẽ mời khách.
- Cảm ơn ý tốt của anh, chẳng qua trong thời gian này tôi không rảnh, công việc cần mà. Lưu Nhược Đồng khéo léo từ chối.
Triệu Quốc Đống ở đầu bên kia ngẩn ra, cô gái này đúng là nói chuyện không khách khí, trực tiếp từ chối, hiếm thấy. Triệu Quốc Đống lắc đầu và không nói việc này nữa.
- Chuyện gì vậy?
- Trưởng ban Địch hỏi ngài có thời gian không, Trưởng ban Địch muốn báo cáo với ngài về chuyên đề điều chỉnh cán bộ.
- Ừ, anh mời Trưởng ban Địch đến văn phòng tôi, ngoài ra mời chủ tịch Đường, Bí thư Lỗ và Bí thư Bàng một tiếng nữa tới văn phòng tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT