Khi Nghiêm Lập Dân đang suy nghĩ đến mâu thuẫn giữa mình và Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đã cầm một chiếc hộp đi đến nhà mới của Tương Uẩn Hoa.

Tương Uẩn Hoa được phân một căn nhà hai tầng trong khu tập thể Tỉnh ủy, có diện tích hơn 50m vuông một tầng.

- Bồn thời Tuyên Đức?
Tương Uẩn Hoa trông khá thoải mái, xem ra công tác trên Ban Tuyên giáo tốt hơn ở dưới Thị xã, nhẹ nhàng hơn nhiều.

- Ha ha, Trưởng ban Tương đúng là có ánh mắt. Loại đời Tuyên Đức này không đáng giá nhưng khó được là nó được bảo tồn rất tốt, sờ vào mềm mại, cảm giác thoải mái.
Triệu Quốc Đống cười nói;
- Không chừng nó đã qua một thời lịch sử nào đó.

Tương Uẩn Hoa rất yêu thích vuốt ve thứ này. Sau khi về An Đô, Tương Uẩn Hoa thả lỏng tinh thần hơn nhiều. Mặc dù có chút mất mát vì Phó trưởng ban thường trực tuy là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng quyền lực giảm đi nhiều. Tương Uẩn Hoa cũng không quá ham mê quyền lực nhưng quen với việc được vây quanh, bây giờ thoáng cái yên tĩnh thì có chút không quen.

Cũng may phố Quỳ Hoa cách không xa trụ sở Tỉnh ủy, chỉ mất 20 phút là tới. Lúc rảnh rỗi Tương Uẩn Hoa thường tới đó.

- Cậu kiếm được thứ này từ đâu vậy?
Tương Uẩn Hoa cầm đồ vật lên mà cẩn thận quan sát, thứ này được nghệ nhân làm rất tinh xảo.

- Trưởng ban Tương nói gì vậy, đâu có thể là nhặt được? Phải nhờ người quen đổi, hơn nữa thêm 1000 tệ cho y. Người này cũng giỏi nhìn hàng nhưng lại không thích mấy đồ thời Minh, y thích chơi tranh chữ.
Triệu Quốc Đống vội vàng lắc đầu nói.

- Ha ha, khó tin được.
Tương Uẩn Hoa cẩn thận bỏ đồ vật xuống. Y biết Triệu Quốc Đống không thiếu tiền. Mặc dù không biết điều kiện kinh tế của Triệu Quốc Đống ra sao, nhưng từ thái độ và cách tiêu pha của hắn, Tương Uẩn Hoa có thể đoán Triệu Quốc Đống không thiếu tiền, mà điều này không phải ai cũng thể hiện ra được.

- Ha ha, Trưởng ban Tương lên chức, nhiều thời gian rảnh hơn thì nên thường xuyên tới Quỳ Hoa để xem xét, thêm kiến thức.
Triệu Quốc Đống rót nước cho Tương Uẩn Hoa và cho mình.

- Đúng là nhàn hơn, công tác trên tỉnh chủ yếu là đốc thúc, xem văn bản và tài liệu, lĩnh hội tinh thần Trung ương, cảm nhận thay đổi về phương hướng và đưa ra bố trí là được.
Tương Uẩn Hoa cười nói:
- Chẳng qua mới tới nên tôi còn chưa quen. Chẳng lẽ văn phòng đều yên tĩnh và nhàn như vậy sao?

- Chỉ cần quen là tốt thôi, chẳng qua chỉ sợ Trưởng ban Tương muốn nhàn cũng không được, không chừng sẽ đưa ngài xuống dưới đó.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Hừ, không biết cậu lại từ đâu nghe được tin đây, không có chuyện này đâu. Tôi dự định ở lại Ban Tuyên giáo đến khi về hưu.
Tương Uẩn Hoa xua tay nói.
- Nói xem cậu có cảm tưởng gì khi làm Bí thư huyện ủy?

- Chỉ một là Phiền. Chuyện cụ thể thì ít phải lo nhưng áp lực lại lớn hơn.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà nói:
- Đầu óc cả ngày không bao giờ được dừng lại. Tôi coi như hiểu rõ tại sao không ít lãnh đạo bị hói đầu. Dinh dưỡng nuôi tóc thì đã bị não lấy sạch. Tế bào não hoạt động quá nhiều.

- Ừ, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện khác nhau. Chủ tịch huyện phụ trách việc phát triển, mà Bí thư huyện ủy phụ trách toàn cục. Không chỉ về phát triển kinh tế mà còn là xã hội ổn định, phát triển sự nghiệp.
Tương Uẩn Hoa gật đầu nói:
- Quốc Đống, Nghiêm Lập Dân vốn mâu thuẫn với tôi, cậu phải chú ý duy trì quan hệ với y. Mặc dù Kỳ Dư Hồng cũng coi trọng cậu nhưng nếu Nghiêm Lập Dân cản trở thì công tác của cậu sẽ bị ảnh hưởng.

- Trưởng ban Tương, tôi đương nhiên muốn quan hệ tốt với y, nhưng y không cho tôi cơ hội.
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực mà nói. Nghiêm Lập Dân này đáng lẽ phải là chỗ dựa của hắn. Trước khi hắn tới Ninh Lăng thì đã có quan hệ với y, nhưng không ngờ bây giờ lại như kẻ thù vậy.

- Một vài vấn đề không phải tính nguyên tắc thì nhịn một chút đỡ rách việc.
Tương Uẩn Hoa cũng biết có mấy chuyện Triệu Quốc Đống và Nghiêm Lập Dân xung đột với nhau. Nhất là chuyện tại khách sạn Hoa Lâm đợt tết không khác gì tát vào mặt Nghiêm Lập Dân. Ở tình huống như vậy mà Triệu Quốc Đống muốn Nghiêm Lập Dân bỏ qua cho là không thể.

- Nhưng Trưởng ban Tương, nếu dính vào vấn đề nguyên tắc thì sao?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

Tương Uẩn Hoa ngẩn ra rồi nói:
- Cậu đúng là giỏi chơi chữ.

- Trưởng ban Tương, ngài còn chưa trả lời vấn đề của tôi.
Triệu Quốc Đống nói.

- Vấn đề nguyên tắc, ha ha, dù vấn đề nguyên tắc cũng khác nhau. Y là lãnh đạo, ở vài vấn đề cậu phải chú ý phương pháp, tôi tin y cũng biết chừng mực.
Tương Uẩn Hoa lắc đầu nói.

- Vậy ư? Trong đợt đi khảo sát của Trung tâm chính trị Thị ủy, y liền gạt thẳng hai điểm của Hoa Lâm, lý do cải tạo thành cũ chưa kết thúc, không có gì đáng xem. Mà Khu công nghiệp chế biến do làm mất ổn định nên phải suy nghĩ, không nên tuyên truyền.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Dù nhằm vào cá nhân tôi thì thôi, nhưng y làm như vậy chính là chối bỏ công tác của toàn bộ cán bộ Hoa Lâm hai năm qua.

Tương Uẩn Hoa nhíu mày. Triệu Quốc Đống gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói, đây là rất tức giận. Triệu Quốc Đống còn trẻ nên đúng là thiếu kiên nhẫn nhưng Tương Uẩn Hoa cũng có thể hiểu. Anh toàn tâm toàn lực làm ra thành tích mà kẻ khác luôn chối bỏ, còn châm chọc anh. Triệu Quốc Đống còn trẻ sao chịu được.

Chiêu này của Nghiêm Lập Dân đúng là độc, làm Hoa Lâm mất cơ hội thể hiện, nhất là mất cơ hội thể hiện với Kỳ Dư Hồng.

Tương Uẩn Hoa gõ gõ lên mặt bàn rồi nói:
- Quốc Đống, Nghiêm Lập Dân làm như vậy thì tôi tin Kỳ Dư Hồng nhất định sẽ thấy. Mặc dù quan niệm của y là đúng nhưng Hoa Lâm hai năm qua phát triển đứng đầu Ninh Lăng mà không có điểm nào thăm quan đúng là không bình thường. Chỉ là Nghiêm Lập Dân bố trí như vậy, Kỳ Dư Hồng không thể làm y mất mặt. Đây thực ra lại tốt đối với cậu.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Hắn vốn đã cẩn thận bố trí để Hoa Lâm được thể hiện mà lại bị gõ như vậy, nhưng hắn bất đắc dĩ mà. Bố trí lịch trình và điểm thăm quan là do Nghiêm Lập Dân quyết định, Vưu Liên Hương chỉ có thể đưa ra quy hoạch mà thôi.

- Cậu không nên quá chán nản, có mất thì sẽ được. Tình hình phát triển của Hoa Lâm thì Nghiêm Lập Dân sao có thể che được. Y làm như vậy tức là y hẹp hòi.
Tương Uẩn Hoa cười nói:
- Cậu bây giờ chỉ cần tạo quan hệ tốt với Kỳ Dư Hồng là được. Cậu đứng ở vị trí Bí thư huyện ủy nên Nghiêm Lập Dân không có sức ảnh hưởng quá lớn đối với cậu. Cậu muốn lên thì ngoài việc Kỳ Dư Hồng giúp cậu, cũng cần người trên tỉnh nói giúp.

Triệu Quốc Đống có vẻ nghe ra ý của Tương Uẩn Hoa nên vội vàng nói:
- Trưởng ban Tương, có phải trên tỉnh sẽ có hành động gì không?

- Ừ tôi nghe nói hội nghị công tác kinh tế của tỉnh đã nhấn mạnh thêm tầm quan trọng của công tác kinh tế, các Thị xã cũng từng bước suy nghĩ đưa Bí thư huyện ủy, Quận ủy của khu vực kinh tế phát triển vào Thường vụ thị ủy, tăng sự phát triển kinh tế. Ở điểm này ba thành phố Miên Châu, Kiến Dương cùng Lam Sơn đã đi trước một bước. Xem ra tỉnh có ý mở rộng ra toàn tỉnh. Lục Kiếm Dân không phải trước đó làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Cảnh Hồ sao?
Tương Uẩn Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bây giờ cậu đã tạo được trụ cột, mặc dù kinh tế Hoa Lâm chỉ đạt mức thứ 5 trong Ninh Lăng, nhưng tốc độ phát triển hơn hẳn các nơi khác. Đồng thời Bí thư Quận Tây Giang Trương Thiệu Văn lại làm Kỳ Dư Hồng khó chịu. Đây là cơ hội của cậu.

- Trưởng ban Tương, ngài nói là Thị xã sẽ điều chỉnh tôi?

- Khó nói, nhưng có một điểm rõ ràng Bí thư Quý Thành Công đã ở tỉnh An Nguyên năm năm, có thể sẽ điều chỉnh trước Đại hội 15, khả năng Chủ tịch Ninh làm Bí thư là rất lớn. Mà Chủ tịch Ninh lại rất coi trọng cán bộ làm kinh tế. Nói một cách đơn giản cậu có thể khiến kinh tế một nơi phát triển, Ninh Pháp sẽ đánh giá cao cậu, nếu không sẽ rất khó khăn. Kỳ Dư Hồng đã ở Ninh Lăng hơn 3 năm, Liễu Đạo Nguyên ở Tân Châu có hai năm mà đã lên rất nhanh. Y thì sao? Kỳ Dư Hồng này còn thiếu khí phách, nếu y muốn thay đổi ấn tượng của mình trong mắt Chủ tịch Ninh Pháp thì phải làm ra gì đó bắt mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play