Triệu Quốc Đống xoay xoay bức ảnh trong tay. Bức ảnh rất đơn giản, một bức ảnh chỉ có thể thấy hơi nghiêng, có lẽ không phải cố tình chụp. Hắn thấy như cảnh bên nước ngoài.
- Thái ca, đây là cái gì? Triệu Quốc Đống giơ bức ảnh lên mà nói.
- Đây là đối tượng giới thiệu cho chú. Thái Chánh Dương trông có vẻ trẻ hơn khi ở An Đô vài tuổi. Triệu Quốc Đống thấy đối phương có vẻ rất nhàn hạ, ừ, còn có một cảm giác kích thích.
- Đối tượng giới thiệu cho em? Thái ca, có phải hơi của thả không? Chỉ một bức ảnh mơ hồ này đã muốn làm vợ em ư? Em không biết cô gái này, Thái ca, dù là lấy nhau cũng không nên mơ hồ thế chứ? Triệu Quốc Đống kêu lên: - Thái ca, nếu như anh bị người ép tìm một người chết thay, em nhất định sẽ cắn rằng giúp anh. Chẳng qua nếu anh chỉ đơn thuần vì nguyên nhân đồng nghiệp mà muốn giúp thì em nói với anh là không cần. Em không thể chấp nhận hôn nhân như vậy.
- Chú muốn biết rõ tình hình. Cô ta công tác ở Cục Châu Phi – Bộ Ngoại giao, 25 tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học liền đến Bộ Ngoại giao công tác, năm sau đến Đại học quốc tế Wilson học một năm. Thái Chánh Dương nhíu mày nói.
Ai thích sắp xếp như thế nào, cô gái kia có lẽ không như vậy. Nếu không phải do áp lực gia đình thì chỉ sợ đối phương cũng không muốn miễn cưỡng trở về.
Triệu Quốc Đống cười nói: - Du học sinh từ nước ngoài về? Có điều kiện tốt như vậy thì chọn em là kẻ quê mùa làm gì? Thái ca, có phải không xứng không?
Triệu Quốc Đống biết rõ Đại học quốc tế Wilson kia là gì, đó là cái nôi đào tạo nhân tài ngoại giao. Trung Quốc bây giờ đã dần dung nhập vào quốc tế, học tập quan niệm quốc tế thì phải sang các quốc gia phát triển như Mỹ. Cô gái được chọn đưa đến Đại học quốc tế Wilson du học thì thằng ngu cũng biết có thân phận không bình thường. Nhưng tại sao lại chọn ngành ngoại giao thì Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.
Thái Chánh Dương thở dài một tiếng. Y đã gặp cô gái kia, là người có tính độc lập cao, gặp phải người như Triệu Quốc Đống có được coi là sao Hỏa va và Trái đất không?
- Quốc Đống, ổn định gia đình sẽ giúp sự nghiệp của chú phát triển. Thái Chánh Dương còn định nói nhưng Triệu Quốc Đống đã xen vào nói: - Thái ca, anh nói thật xem có thấy cô gái này thích hợp với em hay là chỉ có lợi cho sự phát triển của em?
Thái Chánh Dương á khẩu, y thấy Triệu Quốc Đống đang nhìn mình với ánh mắt khiêu khích.
- Quốc Đống, anh cũng không muốn nói nhiều. Anh chỉ có thể nói cô gái này rất xuất sắc. Anh nghĩ những trải nghiệm của cô ấy không biểu hiện gì, ít nhất cũng có thể nói rõ một vấn đề hôn nhân cần duyên phận. Nhưng cái gì là duyên phận, có lẽ một lần ngẫu nhiên gặp mặt là duyên phận, nhưng gặp gỡ và có tia lửa có được coi là duyên phận không? Thái Chánh Dương cố gắng tìm lời nói thích hợp. Đến tuổi y mà còn nói đến việc tình yêu và hôn nhân, ngay cả Thái Chánh Dương cũng có chút buồn cười.
Triệu Quốc Đống mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài mà nói: - Thái ca, anh cảm thấy làm như vậy có ý nghĩa không? Hoặc là nói cô ấy muốn vậy hay gia đình cô ấy muốn vậy. Anh cảm thấy em cần duyên phận và cơ hội như vậy sao?
Lời này của Triệu Quốc Đống rất sắc bén. Hắn mặc dù không trực tiếp từ chối yêu cầu của Thái Chánh Dương nhưng rõ ràng đã lộ rõ ý muốn tự bước đi mà không cần sự giúp đỡ bên ngoài. Thái Chánh Dương có thể nhạy cảm phát hiện Triệu Quốc Đống không thể chấp nhận hôn nhân chính trị.
Thái Chánh Dương lại không cho rằng như vậy. Hôn nhân chỉ là hình thức, đối với người muốn làm ra thành tích trong sự nghiệp thì bản thân hôn nhân không quá quan trọng. Nhất là trong mắt Thái Chánh Dương thì Triệu Quốc Đống không phải người truyền thống, nhưng lời này Thái Chánh Dương không thể nói ra ngoài miệng.
- Quốc Đống, anh cảm thấy ít nhất cũng nên gặp mặt một lần cũng được mà? Có duyên hay không thì người trẻ tuổi ngồi nói chuyện, trao đổi ý kiến thì anh thấy cũng không có gì khó mà phải không?
Thái Chánh Dương lui một bước mà nói.
Trên thực tế Thái Chánh Dương cũng không tin vào việc này mấy. Nếu như không phải có một lần y trùng hợp nói chuyện với bên vị đồng nghiệp kia, người kia có hứng thú thì y cũng không vội vàng gọi Triệu Quốc Đống đến như vậy. Y đã đáp ứng với người kia, người kia không ngừng giục, có lẽ đối phương đang đau đầu vì cô gái.
Triệu Quốc Đống cười nói: - Không vấn đề gì, chỉ cần Thái ca không nên ôm hy vọng quá nhiều là được.
Thái Chánh Dương thở dài một tiếng. Triệu Quốc Đống có thái độ này mà đi gặp mặt thì sao có ấn tượng tốt được. Chẳng qua y suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, cuộc sống và thân phận của hai người khác nhau quá nhiều, hoàn cảnh và vị trí công việc bây giờ cũng khác nhau, sao có ngôn ngữ chung. Hơn nữa bây giờ là thời đại gì mà phụ huynh ép buộc được.
- Quốc Đống, là Bí thư huyện ủy rồi thì chú phải để ý đến lời nói hành động của mình. Chú coi như có một vị trí của mình trên bản đồ chính trị Trung Quốc. Chức Bí thư huyện ủy lớn không lớn, nhỏ không nhỏ nhưng cũng là quan phụ mẫu nắm giữ quyền lực trong tay. Thái Chánh Dương coi như giải quyết xong vấn đề này nên thoải mái nói: - Chú làm Bí thư huyện ủy thì có cảm nhận gì?
- Từ việc quy hoạch cụ thể chuyển dần sang thành người nắm giữ phương hướng. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ồ, coi như cũng biết rồi đó. Chú coi như đã hiểu sự khác nhau về công việc giữa Bí thư và Chủ tịch. Lãnh đạo chủ yếu của Đảng và chính quyền nghe ra đều là lãnh đạo chủ yếu. Nhưng Bí thư phụ trách gì, Chủ tịch huyện làm gì thì nó phải phân chia rõ, làm thế nào xử lý tốt quan hệ này là nghệ thuật công việc của Bí thư huyện ủy. Chú phải nhớ khống chế, nắm trong tay, đây là trách nhiệm chính của Bí thư huyện ủy. Nếu là tốt có thể khống chế tình hình, có thể làm theo phương hướng chú đặt ra, như vậy chú là một Bí thư huyện ủy thành công. Mà sao làm được như vậy thì phải dùng tốt cán bộ.
Lời Thái Chánh Dương là đúc rút từ kinh nghiệm làm Triệu Quốc Đống phải cẩn thận suy nghĩ.
- Được rồi, anh không nói nhiều nữa. Chú đứng ở vị trí này, anh tin chú biết nên phải làm việc cẩn thận, chuyện lớn không được hồ đồ, gặp việc phải suy nghĩ. Những việc này đối với chú chắc không hề khó. Thái Chánh Dương thấy Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ liền không nhiều lời. Nhiều thứ người khác nói không bao giờ rõ.
- Thái ca, tháng tới đi Châu Phi có phải có kế hoạch gì không? Triệu Quốc Đống rất quan tâm tác dụng của Thái Chánh Dương trong chuyến đi tới Châu Phi.
- Ừ, quốc gia vốn có ý đồ trong vấn đề này, lần này chủ yếu là xác thực kế hoạch. Kế hoạch cụ thể thì cần thông qua đại sứ quán tám nước Châu Phi ở Trung Quốc truyền về nước bọn họ. Văn bản và kế hoạch cụ thể thì còn chờ bàn bạc xong mới có. Thái Chánh Dương gật đầu nói. Một tháng nay y vẫn đang bận về việc này. Văn phòng nguồn năng lượng vừa thành lập, áp lực công việc rất nhiều, Thái Chánh Dương được phân công làm Phó chủ nhiệm thường trực.
- La Mã không phải một ngày xây dựng xong, chuyện này mặc dù không nên chậm trễ nhưng chỉ sợ cũng cần phải có chừng mực, nếu không làm cho đối phương nắm được tâm trạng của chúng ta sẽ không có lợi cho công tác sau này. Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ở lâu trong bộ, anh càng cảm thấy chính sách nguồn năng lượng của nước ta trì trệ. Bây giờ giá dầu mặc dù còn thấy nhưng sản lượng dầu khai thác được của thế giới không tăng mạnh như mọi người nghĩ, hơn nữa các tập đoàn khổng lồ trong lĩnh vực dầu mỏ đã trải rộng khắp nơi trên thế giới. Kinh tế Trung Quốc không ngừng tăng trưởng, anh rất lo lắng mấy năm sau nguồn năng lượng chính là trở ngại lớn nhất ngăn cản sự phát triển của Trung Quốc.
Thái Chánh Dương thở dài một tiếng mà nói. Bước vào tầm Trung ương thì tiếp xúc tài liệu, tin tức nhiều hơn địa phương rất nhiều lần, càng như vậy càng làm y thấy áp lực. Mấy lời nhắc nhở của Triệu Quốc Đống làm y thông qua nhiều con đường thu thập tin tức. Kết quả đạt được làm y rất giật mình. Các nước lớn trên thế giới đều có thể khống chế tất cả tài nguyên, nhưng Trung Quốc bây giờ chưa đủ coi trọng vấn đề này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT