Khi Vưu Liên Hương vào văn phòng Kỳ Dư Hồng, Kỳ Dư Hồng đang dựa lưng vào ghế mà nghĩ. Vưu Liên Hương có thể nhìn ra vụ lừa gạt này đã đả kích Kỳ Dư Hồng rất mạnh. Tổn thất lớn như vậy là một trò cười, ai cũng có thể hiểu được hình ảnh của Thị xã Ninh Lăng, nhất là Kỳ Dư Hồng làm Bí thư Thị ủy trong mắt Lãnh đạo tỉnh ủy suy giảm đến mức nào. Trong thời gian này trên tỉnh họp đều lấy Ninh Lăng ra làm ví dụ.
- Chị Vưu, chị nói Chu Xuân Tú và Mai Anh Hoa làm gì cơ chứ? Âm mưu rõ ràng như vậy mà bọn họ còn không cảm nhận ra được là sao? Bọn họ đến Hongkong, Quảng Đông mà chẳng lẽ không hiểu được một chút nào sao?
Kỳ Dư Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi Hà Lâm Tùng:
- Bị người ta coi là thằng ngu dẫn đi một vòng, đưa đến nhà máy của ai đó xem lại nghĩ là sản nghiệp của người ta. Đầu óc cán bộ chúng ta không biết nghĩ gì đây?
- Bí thư Kỳ, lão Chu cùng Mai Anh Hoa có trách nhiệm trong việc này, nhưng cũng có nguyên nhân khách quan, nhất là đám lừa đảo quốc tế này quá chuyên nghiệp, đủ các thủ đoạn, có thể nói tính toán từ lâu. Hơn nữa lão Chu trước đây chưa tiếp xúc với công tác kinh tế, chỉ sợ không quá chuyên môn trong phương diện này. Hơn nữa bọn họ còn thiếu tính cảnh giác, đồng thời Thị xã chúng ta cũng đã sơ sót trong chuyện này. Lúc đầu cơ quan chuyên môn phụ trách việc này của chính quyền Thị xã đã không điều tra, nghiên cứu kỹ về tư chất của Nhà đầu tư Hongkong, qua đó mới tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng như vậy.
Vưu Liên Hương bình luận một cách khách quan, nhất là quan điểm cuối cùng làm Kỳ Dư Hồng rất hài lòng. Công tác chính của hạng mục này do chính quyền Thị xã làm, Thị ủy mặc dù cũng rất chú ý nhưng dù sao cũng không phải là quan tâm trực tiếp, chẳng qua chỉ trùng hợp trong thời gian này Mạch Gia Huy không ở Ninh Lăng mà thôi.
- Ôi, xem ra cán bộ chúng ta còn quá kém trong vấn đề kinh tế, muốn học bơi phải uống vào không ít nước. Chẳng qua lần này uống nước là quá nhiều.
Kỳ Dư Hồng thở dài nói rồi như đột nhiên nghĩ ra gì đó, y nói:
- Đúng rồi chị Vưu, tôi còn chưa kịp hỏi chị sao chị lại đột nhiên cảm thấy trong việc này có chuyện?
Vưu Liên Hương cũng sớm biết chỉ cần Kỳ Dư Hồng bình tĩnh lại thì nhất định sẽ hỏi đến việc này nên cô đã có chuẩn bị từ trước.
- Đồng chí Cao Dương bên Viện kiểm sát Thị xã được thăng chức làm Phó bí thư Đảng ủy nên mời tôi và Triệu Quốc Đống tham gia. Trong bữa ăn tôi vô tình nhắc đến hạng mục đầu tư lớn nhất của Thị xã ta từ trước đến giờ. Triệu Quốc Đống lúc ấy nói ngành sản xuất đồ chơi yêu cầu hậu cần rất cao, nhất là xuất khẩu càng chú trọng vấn đề giao thông. Triệu Quốc Đống cảm thấy bên Hongkong đầu tư quá lớn như vậy thì không dễ thu hồi vốn. Lúc ấy tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Sau đó khi nhắc đến vấn đề chậm trả tiền đất cùng với vấn đề vay tiền ngân hàng. Triệu Quốc Đống và Cao Dương liền cảm thấy trong này có vấn đề, cho nên tôi mới báo cáo với ngài.
Kỳ Dư Hồng nghe Vưu Liên Hương nói như vậy thì mới thoải mái. Vưu Liên Hương làm sao có thể nhạy cảm phát hiện ra vấn đề của hạng mục này chứ?
Triệu Quốc Đống và Cao Dương một xuất thân bên hệ thống công an, một bên là người của Viện kiểm sát nên nhạy cảm của vấn đề này. Cao Dương, Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương đều đến từ bên An Đô, quan hệ khá tốt thì Kỳ Dư Hồng cũng hiểu. Cao Dương lần này lên làm Phó bí thư Đảng ủy Viện kiểm sát cũng nhờ Vưu Liên Hương vận động không ít. Điểm này Vưu Liên Hương cũng đã nói chuyện với Kỳ Dư Hồng.
- Nếu như cán bộ Thị xã ta đều giữ được cảnh giác trong công tác kinh tế như vậy thì đã ngăn chặn tốt mấy việc như vậy xảy ra.
Kỳ Dư Hồng thở dài nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy là quá nguy hiểm đối với hình tượng Ninh Lăng chúng ta. Chẳng những khiến dân chúng cảm thấy cán bộ chính quyền chúng ta là đám bất tài vô dụng, đồng thời cũng làm lãnh đạo tỉnh rất không hài lòng đối với chúng ta.
Vưu Liên Hương cũng cảm thấy Kỳ Dư Hồng quá đen. Không ngừng có vấn đề xảy ra, nhất là lúc trước Nhà đầu tư Hongkong tới liền được Ninh Lăng tuyên truyền rất mạnh, thậm chí còn thành chuyên đề ở Nhật báo An Nguyên, bây giờ nó lại là một âm mưu, mà kẻ ngu ngốc trong âm mưu này lại là Thị xã Ninh Lăng. Quần chúng chỉ trỏ, mắng chửi không nói, bây giờ lãnh đạo tỉnh cũng rất chú ý với ý kiến dân chúng, như vậy sẽ rất khó nói lãnh đạo tỉnh có thể thay đổi cái nhìn đối với Ninh Lăng không?
- Bí thư Kỳ, tôi cảm thấy như vậy chỉ sợ vẫn không đủ, hay là phải nghĩ biện pháp để thay đổi hình ảnh của Thị xã mới được.
Vưu Liên Hương nói.
- Ồ, chị có ý tưởng gì?
Kỳ Dư Hồng xua tay nói.
- Trụ sở trồng dược liệu của Tào Tập không phải sắp xây dựng xong sao, có thể làm nghi thức. Ngoài ra nhà đầu tư bên Hoa Lâm cũng dự định tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ có quy mô lớn để tạo xu thế cho khu du lịch, chuẩn bị mời một số diễn viên, ca sĩ nổi tiếng trong nước đến biểu diễn. Nếu chuyện này được xác định thì Thị xã có thể tuyên truyền một cách thích hợp, cũng làm dân chúng chú ý đến việc này.
- Ồ?
Kỳ Dư Hồng có chút vui vẻ. Y vẫn lo lắng về vấn đề này, dân chúng Ninh Lăng mấy hôm nay đều bàn tán việc kia, lại còn muốn tra rõ vấn đề, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Biện pháp tốt nhất là tìm đề tài làm cho dân chúng chú ý hơn. Sau đó sự nhạy cảm của dân chúng sẽ giảm xuống, áp lực của Thị xã sẽ giảm đi nhiều.
- Chị nói là Công ty Tinh Hán Chiết Giang muốn tổ chức hoạt động này?
- Ừ, hình như Công ty Tinh Hán có ý này, nhưng công ty khai thác khu du lịch do nhiều nhà đầu tư hợp sức, Công ty Tinh Hán cũng còn phải hỏi ý kiến mấy nhà đầu tư khác, nhất là bên Tập đoàn Thương Lãng.
Vưu Liên Hương gật đầu nói:
- Chuyện này vẫn chưa được xác định, nhưng tôi nghĩ nếu như Thị xã mặt thúc giục một chút sẽ dễ thực hiện. Chỉ là tôi lo lắng nếu tổ chức buổi biểu diễn như vậy thì rốt cuộc là tổ chức ở Ninh Lăng hay Hoa Lâm. Nếu đặt ở Hoa Lâm sẽ không có nhiều tác dụng đối với Thị xã. Nếu như nói tổ chức ở Ninh Lăng, tôi lo Công ty Tinh Hán sẽ không đồng ý. Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm sợ rằng cũng có ý kiến.
Kỳ Dư Hồng kiên quyết vung tay lên nói:
- Chuyện này giao cho chị phối hợp, tôi bảo Trưởng ban Mao Bình hỗ trợ chị. Về phần Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm thì tôi sẽ nói chuyện, nhất định phải phục tùng đại cuộc của Thị xã.
Triệu Quốc Đống nhận được thông báo của Vưu Liên Hương thì có chút đau đầu.
Công ty khai thác khu du lịch chuẩn bị tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ để chúc mừng khu du lịch chính thức kinh doanh với bên ngoài. Đào Tông Hán còn đến văn phòng nói chuyện với hắn về việc này, hơn nữa còn nhờ một công ty Văn hóa An Đô đứng ra liên lạc. Triệu Quốc Đống vốn không để ý nhiều nhưng bây giờ có vẻ không bình thường. Vưu Liên Hương nói có vẻ muốn tổ chức buổi biểu diễn này ở cấp độ cao nhất, quy mô lớn, tạo sức ảnh hưởng lớn. Điều này nghe ra có vẻ không dính dáng gì tới ý tưởng tổ chức hội nghị của Công ty khai thác khu du lịch, có vẻ như là một nhiệm vụ chính trị.

Mà Vưu Liên Hương cũng tỏ vẻ đây là ý kiến của Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng, hơn nữa địa điểm tổ chức phải là ở Ninh Lăng chứ không phải ở Hoa Lâm, yêu cầu Hoa Lâm phục tùng không điều kiện. Điều này càng làm cho Triệu Quốc Đống bực mình.
- Bí thư La, Trưởng ban thư ký Vưu đã gọi điện cho anh chưa?
Triệu Quốc Đống vào văn phòng La Đại Hải thì thấy Trưởng ban Tuyên giáo Giản Hồng và Chánh văn phòng Huyện ủy Hà Lương Tài cũng ở văn phòng La Đại Hải.
- Ôi, tôi đang chuẩn bị gọi điện cho cậu. Trưởng ban Tuyên giáo Mao vừa gọi điện cho tôi, cũng không biết đêm diễn do Công ty khai thác khu du lịch tổ chức là như thế nào nữa? Trưởng ban Mao nói Trưởng ban thư ký Vưu phụ trách thông báo với cậu, chị ta phụ trách thông báo cho tôi biết, có lẽ cùng cùng có một ý kiến, muốn chúng ta phục tùng đại cuộc, đặt đêm diễn ở Sân vận động Thị xã Ninh Lăng, nhưng lại muốn có cấp bậc và quy mô rộng mở.
La Đại Hải nhăn nhó mặt mày mà nói:
- Đây là như thế nào chứ?
Triệu Quốc Đống cũng bực mình nói:
- Bí thư La, vậy có phải là quá đáng không? Dựa vào cái gì mà chúc mừng hạng mục ở Huyện Hoa Lâm chúng ta lại tổ chức ở Hoa Lâm? Công ty người ta dùng để tuyên truyền, tạo thế mà tổ chức ở Ninh Lăng, còn tuyên truyền mẹ gì. Vậy còn không phải là tuyên truyền cho Ninh Lăng ư? Làm như vậy sao chính quyền Thị xã không bỏ tiền ra mà tổ chức đêm diễn?
- Tôi đã nói chuyện với Trưởng ban Mao về việc này. Đây không phải hoạt động do Huyện ủy, Ủy ban huyện làm ra, là Công ty khai thác khu du lịch muốn tổ chức tuyên truyền, sao có thể lên biểu diễn ở Ninh Lăng. Vậy Công ty khai thác khu du lịch người ta có thể đồng ý hay không?
La Đại Hải hút một hơi thuốc rồi nói:
- Nhưng Trưởng ban Mao nói đây là ý của Bí thư Kỳ, muốn nói chúng ta phải đứng ở góc độ chính trị mà nhìn nhận vấn đề, cục bộ phục tùng chỉnh thể, có lẽ trong thời gian này Thị xã cũng không thoải mái gì. Vụ án nhà máy sản xuất đồ chơi đang rất xôn xao, dân chúng lúc rảnh rỗi là bàn về việc này, xem ra Thị xã muốn tổ chức đêm diễn mà khiến mọi người chú ý tới.

- Mẹ kiếp, Mai Anh Hoa hắn gây chuyện còn cần Huyện Hoa Lâm chúng ta lau đít cho hắn sao? Anh không xem lúc trước hắn đắc ý như thế nào. Tôi và hắn lên Thị xã họp, hắn luôn mồm mở miệng nói về hạng mục kia có giá trị như thế nào, tiền thuế bao nhiêu, giải quyết việc làm cho bao người, tôi nghe mà thấy ghê người. Kết quả thì vậy đó, nhưng không ngờ cuối cùng lại đến lượt Huyện Hoa Lâm ta lau đít cho hắn, sao phải làm như vậy?
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế rồi hừ một tiếng:
- Bí thư La, tôi kiên quyết phản đối. Chúng ta cũng không có quyền ép Công ty khai thác khu du lịch làm việc tiêu tiền vô ích như vậy.
- Đúng thế, Bí thư La, việc này nếu tổ chức trên Ninh Lăng thì Công ty khai thác khu du lịch nhất định không đồng ý. Dù là công ty Tinh Hán có thể đáp ứng thì tôi đoán mấy nhà đầu tư kia cũng không đồng ý. HƠn nữa nếu dựa theo yêu cầu của Thị xã thì bọn họ còn phải tăng vốn đầu tư nữa đó.

Giản Hồng bây giờ đã tự tin hơn trước nhiều. La Đại Hải thật ra không có cảm giác gì, nhưng Hà Lương Tài lại có thể rõ ràng cảm nhận được vị Trưởng ban Tuyên giáo trước đây không lên tiếng mấy, bây giờ nói chuyện đã có khí thế.
Hà Lương Tài có chút ác ý đoán rằng vị Trưởng ban Tuyên giáo có chồng không mấy khi tại nhà đã có quan hệ nam nữ với Triệu Quốc Đống, không biết đã lên giường với đối phương chưa. Y cũng không thấy Triệu Quốc Đống có phụ nữ nào khác, không chừng sẽ làm thịt ả Giản Hồng này.
- Ừ, cái này đúng là có chút khó xử. Chẳng qua Trưởng ban Mao đã nói rõ nhất định phải làm tốt việc này. Bí thư Kỳ đã giao việc này cho Trưởng ban Mao và Trưởng ban thư ký Vưu, muốn Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm toàn lực ủng hộ, coi đây là nhiệm vụ chính trị mà hoàn thành.
La Đại Hải rất bất đắc dĩ mà nói:
- Quốc Đống, mấy nhà đầu tư bên Công ty khai thác khu du lịch thì cậu khá quen, tôi thấy chuyện này do cậu dẫn đầu phụ trách, Giản Hồng và Lương Tài phối hợp với cậu, cố gắng làm tốt công tác tư tưởng với Công ty khai thác khu du lịch, hy vọng bọn họ chú ý đại cuộc, hiểu cho nỗi khổ của Hoa Lâm.
- Bí thư La, chuyện sợ rằng không dễ làm. Huyện chấp nhận nhưng công ty chú ý lợi ích, sao có thể vứt mấy triệu mà không có tác dụng gì?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Tôi đoán nếu dựa theo cấp bậc mà Thị xã muốn thì không có vài triệu là không được. Vừa có cấp bậc cao, vừa có quy mô, phải tạo được sức ảnh hưởng mạnh thì cần bỏ rất nhiều tiền. Công ty khai thác khu du lịch sao có thể đồng ý chuyện này.
- Chủ tịch Triệu nói đúng, bây giờ ca sĩ mỗi lần biểu diễn đều cần tiền, vài chục ngàn một người là rất bình thường, nổi tiếng một chút thì trăm ngàn cũng không lạ. Bọn họ ăn đủ còn kéo theo một đám nhân viên đi cùng, vé máy bay, còn gì mà thiết bị âm thanh, ánh sáng, còn đòi xe sang trọng đưa đón, không có vài triệu sao có thể làm được. Không thể bảo huyện ta phải phụ trách khoản tiền chênh lệch đó chứ?
Hà Lương Tài vội vàng lắc đầu nói:
- Nếu như mạnh mẽ yêu cầu Công ty khai thác khu du lịch phụ trách, người Chiết Giang không kêu lên mới là lạ, nói huyện ta trở mặt, đây là muốn phá hỏng hoàn cảnh đầu tư.
Nghe Hà Lương Tài nói như vậy, La Đại Hải cũng có chút đau đầu, nhưng Thị ủy yêu cầu như vậy, không thể không làm. Còn làm được hay không lại là việc khác.
- Quốc Đống, tôi thấy việc này chúng ta vẫn phải đi làm. Cậu tìm mấy nhà đầu tư của Công ty khai thác khu du lịch nói ý của huyện chúng ta ra, nếu như không được thì báo cáo tình hình với Trưởng ban Mao và Trưởng ban thư ký Vưu, mời hai vị lãnh đạo này trực tiếp gặp Công ty khai thác khu du lịch, đỡ cho chúng ta bị hai bên nói.
……..

- Vấn đề chủ yếu là gì?
Kỳ Dư Hồng nhíu mày nói. Theo y thấy chuyện mặc dù có chút khó khăn nhưng tuyệt đối không phải không thể thực hiện. Nhưng hai người Mao Bình và Vưu Liên Hương nhanh như vậy đã nói làm y có chút buồn bực.
- Huyện Hoa Lâm trước đó đã làm một vài công tác nhưng Công ty khai thác khu du lịch không đồng ý. Chúng tôi đã tiếp xúc với Đào Tông Hán, y tỏ vẻ không thể tổ chức ở Ninh Lăng. Bởi vì bọn họ bỏ tiền ra mục đích là tuyên truyền khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân. Nếu tổ chức trên Ninh Lăng thì đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa bọn họ cũng nói quy hoạch của bọn họ cũng không thể đạt được yêu cầu lớn như vậy của Thị xã. Việc này xem ra các cổ đông khác của công ty cũng không chấp nhận.
Vưu Liên Hương rất bình tĩnh nói.
Kỳ Dư Hồng không nói gì. Y đang suy nghĩ xem làm như thế nào để giải quyết việc này.
- Bí thư Kỳ, tôi thấy việc này nên để Huyện ủy, Ủy ban huyện đi phụ trách. Dù sao Huyện Hoa Lâm cũng có cổ phần trong Công ty khai thác khu du lịch, mặc dù cổ phần không phải lớn nhất nhưng cũng là cổ đông. Hơn nữa cổ đông lớn nhất là công ty Tinh hán và cổ đông thứ hai là Tập đoàn Thương Lãng đầu tư vào Công ty khai thác khu du lịch chính là muốn kiếm tiền, hơn nữa có quy hoạch lâu dài. Bọn họ sau này tiến vào giai đoạn thứ hai cũng cần Huyện Hoa Lâm ủng hộ. Cho nên tôi cảm thấy có thể thuyết phục đối phương hay không chủ yếu là do bên Huyện Hoa Lâm.
Mao Bình nói.
- Ồ?
Kỳ Dư Hồng nhíu mày nói:
- Chị Vưu, chị thấy sao?
- Ừ, Trưởng ban Mao nói cũng có lý. Công ty khai thác khu du lịch đúng là cần chính quyền địa phương ủng hộ rất nhiều. Huyện ủy, Ủy ban huyện có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa.
Vưu Liên Hương cũng hiểu công ty Tinh Hán phản đối việc này có quan hệ lớn đối với Huyện ủy, Ủy ban huyện. Chẳng qua Hoa Lâm cũng có khó xử của bọn họ. Cô và Mao Bình cũng mơ hồ biết được một chút suy nghĩ của La Đại Hải và Triệu Quốc Đống nhưng không tiện nói thẳng.
Kỳ Dư Hồng cũng hiểu ý của hai người. Mặc dù là Thường vụ thị ủy nhưng La Đại Hải là cán bộ nhiều năm kinh nghiệm, tuổi cũng cao nên không có ý nghĩa mấy. Anh mà nói nặng, y không thèm để ý cũng chẳng làm gì được, như vậy còn làm anh mất mặt. Mà vấn đề khó khăn này bây giờ rơi vào tay Kỳ Dư Hồng, phải xem Kỳ Dư Hồng là Bí thư Thị ủy có năng lực như thế nào.
- Chị Vưu, chị thông báo La Đại Hải và Triệu Quốc Đống, bảo bọn họ lên văn phòng tôi. Tôi nói chuyện với bọn họ.
Khi La Đại Hải và Triệu Quốc Đống ủ rũ cúi đầu đi tới, hai người nhìn nhau mà cười khổ. Không thể không thừa nhận lãnh đạo đúng là có bản lĩnh, sau một phen nói chuyện, nói đủ về khó xử của Thị xã, nói đến tác dụng của việc gây dựng thương hiệu du lịch của Ninh Lăng, nói đến việc Thị xã hiểu cho hạng mục cầu Quế Khê của Hoa Lâm, đến việc Thị xã ủng hộ quốc lộ Bồng Hoa. Kỳ Dư Hồng nói chuyện một phen làm La Đại Hải và Triệu Quốc Đống phải chắp tay xin hàng, hứa sẽ làm công tác tư tưởng với Công ty khai thác khu du lịch, sẽ dựa theo yêu cầu của Thị ủy.
- Quốc Đống, xem ra Bí thư Kỳ đã sớm tính kế chúng ta rồi, chúng ta không thể phản đối gì hết.
La Đại Hải thở dài một tiếng:
- Chuyện này cần phải dựa vào cậu đi nói chuyện với công ty Tinh Hán cùng Tập đoàn Thương Lãng.
- Bí thư La, sao có thể như vậy.
Triệu Quốc Đống còn chưa nói hết thì La Đại Hải đã quay đầu đi mà nói.
- Được rồi Quốc Đống, cậu đừng giả vờ với tôi. Tôi biết bọn họ nghe cậu. Tôi giao quyền cho cậu. Chỉ cần có thể làm theo ý của Bí thư Kỳ, cậu toàn quyền đại biểu Huyện ủy, Ủy ban. Hơn nữa sau này chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ Công ty khai thác khu du lịch.
- Được rồi lão Đào, coi như anh ủng hộ công việc của Hoa Lâm có được không?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào sô pha mà nói.
- Tôi biết việc này không hay, tôi cũng không thoải mái mà. Biểu diễn ở Ninh Lăng, vậy Hoa Lâm chúng tôi được lợi gì chứ? Tôi cũng là người hâm mộ ca sĩ, tổ chức ở Hoa Lâm, tôi tốt xấu cũng là Chủ tịch huyện thì còn có thể đến gần ngôi sao, ca sĩ, làm quen một chút mà? Nếu đổi lên Ninh Lăng, Bí thư, Thị trưởng một đống thì có lẽ lên sân khấu nói vài câu đều dành cho lãnh đạo Thị xã, không có việc của tôi và Bí thư La. Đây không phải là cướp cơ hội lộ mặt trước công chúng của tôi sao?
- Ha ha, Chủ tịch Triệu, anh muốn ra mặt không phải là quá dễ dàng sao? Được, đến lúc đó một loạt ngôi sao tới, anh muốn làm quen cũng được, chụp ảnh cũng được, tôi giới thiệu thay anh là được mà.
Đào Tông Hán cười nói. Sau hơn năm tiếp xúc khiến hai người khá quen thuộc, nói chuyện cũng khá tùy tiện hơn.
- Vậy thì tốt rồi, tôi chờ xem lão Đào có mặt mũi lớn như thế nào, có thể bố trí giúp tôi hay không, mời ngôi sao bữa cơm có được không? Tôi sau này cũng có thể nở mày nở mặt, nói tôi đã ăn cơm với ngôi sao này, ngôi sao kia, còn có ảnh làm chứng.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Lão Đào, vì việc này tôi và Bí thư La còn bị Bí thư Thị ủy Kỳ gọi tới văn phòng mắng cho nửa tiếng, nếu như không nhận lời thì không thể đi. Anh thương tôi và Bí thư La từng đó tuổi, ủng hộ công việc của huyện Hoa Lâm một chút được không?
- Chủ tịch Triệu, không phải tôi không muốn ủng hộ. Nhưng chuyện này nếu làm theo anh nói thì ít nhất cũng trên vài triệu, nằm ngoài dự toán ban đầu của công ty, hơn nữa còn đổi địa điểm ở Ninh Lăng. Anh nói chuyện này tôi bảo sao với các cổ đông không?
Đào Tông Hán cười khổ một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play