Thấy Du Minh Phú dường như vẫn có vẻ trầm mặc, Triệu Quốc Đống mỉm cười hỏi: - Lão Du, khu du lịch núi Hốt Luân xã Kỳ Lân tiến hành đến đâu rồi? Tài chính huyện sau này sẽ trông cậy cả vào nơi này đó, trấn Mã Thủ các anh ngày sau cũng có thể dựa vào cây tiền này.
- Tốc độ tiến triển cũng coi như thuận lợi, chỉ có một ít chuyện cản đường dẫn tới chút khúc mắc, chẳng qua công tác vẫn tiếp tục làm tiếp, cần bồi thường thì bồi thường, cần thay đổi thì tôi sẽ làm giống như ở bên Đãng Khê kia, nợ vài năm không thanh toán, vất vả lắm mới có cơ hội như vậy thì sao có thể dễ dàng buông tha được? Bên trên mặc dù nói không được bồi thường nhưng các trấn, thôn có nghe không? Đều phải học chiêu này cả, nếu không công tác sẽ không thể làm được. Du Minh Phú hầm hừ nói: - Đổi là nơi khác thì cũng đều làm giống như vậy, chẳng qua Hoa Lâm chúng ta gặp phải cảnh này nên đành giở trò xấu mà thôi.
- Lão Du, xem ra mấy ngày xuống dưới đã cho lão không ít cảm xúc nhỉ. Vương Nhị Khải cũng mỉm cười: - Trước kia lão ngồi nhàn nhã vung tay múa chân trong văn phòng, giờ cho nếm thử chút mùi vị để lão hiểu được sự khó khăn của cán bộ cơ sở chúng ta, bên trên có nghìn sợi chỉ nhưng bên dưới chỉ có một cây kim, tất cả đều đâm xuống đầu xã, trấn cơ sở, mọi chuyện lão đều phải quan tâm, chỉ cần hơi không lưu ý là sẽ có sơ xuất, còn phải đề phòng có người ngáng chân nữa.
- Lão Trần, chuyện kia có tra được kết quả gì hay không? Triệu Quốc Đống hướng ánh mắt về phía Trần Lôi.
- Thật là xấu hổ, chủ tịch Triệu, tuy chúng tôi hoài nghi Uông Minh Hi giở trò quỷ nhưng hắn lại không thừa nhận cho nên vẫn không có tiến triển. Trần Lôi có một nhiệm vụ mà cũng không làm xong nên thực sự là nóng mặt.
- Uông Minh Hi chỉ là con cá nằm trên thớt mặc người chém giết, vậy sao phương diện này còn ngoan cố chống lại là có ý gì? Vừa nhặt đồ ăn, Du Minh Phú vừa nói chen vào: - Chẳng qua tôi cảm thấy mấu chốt chuyện này không phải ở vấn đề khiếu oan, phản ánh gì, trên thực tế có ai ở bên trên mà không biết khó khăn trong công tác ở bên dưới, không áp dụng phương thức như vậy thì sao có thể thu thuế nông nghiệp và cái khác, làm sao bây giờ? Tư tưởng giác ngộ của dân chúng ngày càng cao, công tác còn tốt được không? Mấu chốt là ở chỗ lãnh đạo thành phố lo lắng làm trái tâm tình của lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo tỉnh giận cá chém thớt xuống thành phố nên tự nhiên phải có hành động để trả lời lãnh đạo tỉnh đúng không?
- Lão Du, lão đúng là hiểu rõ tâm lý lãnh đạo thành phố đó. Vương Nhị Khải cười nói nhưng ánh mắt lại hướng về phía Triệu Quốc Đống, đám người liên quan cũng đều vô tình liếc nhìn sang Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu rõ mấu chốt trong chuyện này, thời gian một tháng sắp hết rồi, thành phố sẽ đem vấn đề này để báo cáo với Ninh Pháp, vận mệnh của mình còn phải xem Ninh Pháp có cái nhìn về chuyện này như thế nào. Mặc dù Kỳ Dư Hồng không phải là người tuyệt đối vâng lời cấp trên nhưng đối mặt với Ninh Pháp vừa mới nhậm chức lại khá mạnh thì tin chắc rằng hắn cũng sẽ không tiếc hi sinh một chủ tịch huyện để đổi lấy sự tán thành của Ninh Pháp.
Triệu Quốc Đống cũng có chút cảm khái, xem ra vận mệnh của mình dường như cũng không phải chỉ là chuyện của một mình mình mà liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người. Vua nào triều thần nấy, ai cũng thích sử dụng cán bộ mà mình biết, mình thích và tâm đầu ý hợp, đó cũng không phải chỉ một câu đơn giản "dùng người không khách quan" là có thể khái quát được. (Dùng người chỉ xem xét trên quan hệ thân thiết giữa cá nhân với nhau, không đáng giá đánh đạo đức, tài năng)
Sự khác biệt giữa dùng người dựa vào quan hệ và chọn người dựa vào khả năng mới nghe thì dường như rất đơn giản nhưng đến khi chính mình gặp phải thì mới có thể lý giải được ý nghĩa sâu sắc chân chính ẩn giấu trong đó.
Anh có thể dùng cán bộ mà mình không biết rõ sao? Anh có thể dùng cán bộ mà khiến mình lo lắng sao? Anh có khả năng dùng cán bộ mà thường xuyên có phương châm đối nghịch trong công việc sao? Nếu anh xác định phương hướng, phương pháp và thái độ công tác của mình thì như vậy anh cũng chỉ có thể dùng cán bộ mà anh cho rằng thích hợp nhất, có thể lắng nghe những bất đồng ý kiến thì cũng không dễ dàng gì.
Về cơ bản có thể nói hôm nay đã chứng tỏ mình có đội ngũ đáng tin tưởng ở Hoa Lâm, dường như còn có cảm giác lôi kéo nhân mã đứng trên đỉnh núi như thời phong kiến còn sót lại. Nhưng trải qua đủ loại sức ép, Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận đây là một trong những thủ đoạn trực tiếp nhất để đẩy mạnh công tác của mình theo con đường riêng vào thời điểm trước mắt. Mặt khác cũng chỉ có thể lấy lợi ích để thu hút hoặc là dựa vào dựa vào mệnh lệnh hành chính để ép buộc tiến lên, nhưng mà hiệu quả về sau thì thường thường rất kém.
Lấy một ví dụ đơn giản nhất, sau khi điều chỉnh người đứng đầu khu Mã Thủ thì tiến độ công tác chắc chắn sẽ không ăn nhịp rồi, tiến độ kiến thiết khu phong cảnh cũng bị chậm lại, điều này hiển nhiên có quan hệ rất lớn đến quan niệm của người đứng đầu địa phương đó.
Khi Triệu Quốc Đống đi thị sát các thôn, trấn xung quanh khu phong cảnh thì khuyến khích các nông hộ địa phương ký hiệp đồng với công ty khu Khai phát, lấy hàng mây tre, hàng mỹ phẩm, chế phẩm từ tre trúc đầy đặc sắc của địa phương cung cấp làm vật kỷ niệm cho khu phong cảnh, đồng thời cũng khuyến khích nông hộ địa phương thống nhất với khu phong cảnh quy hoạch dựng một khu nhà hàng nhà nghỉ đặc sắc ở trên núi để bù vào những nơi trống còn thừa khi xây dựng các địa điểm du lịch xa hoa ở trong khu phong cảnh. Nhưng bí thư khu ủy khu Mã Thủ hiện giờ lại cũng không nhiệt tình với đề nghị của Triệu Quốc Đống, hắn lo lắng một khi dân chúng được cổ vũ đầu tư vào thì đến khi khu Khai phát du lịch không thuận lợi gây tổn thất dẫn tới phát sinh mâu thuẫn mới.
Sự cẩn thận chặt chẽ kiểu này thật ra phù hợp với phong cách của Ban Thanh tra Kỷ luật nhưng lại khiến Triệu Quốc Đống rất khinh thường, may là còn có Du Minh Phú và Thôi Thiên Cầm ở lại thúc đẩy thì mới tính là có động tĩnh.
Đây là sự khác biệt, nếu như là Vương Nhị Khải hoặc là Quế Toàn Hữu thậm chí Thôi Thiên Cầm làm bí thư khu ủy này thì nhất định ý kiến của mình sẽ được quán triệt vô điều kiện, cho dù là bất đồng ý kiến thì cũng có thể nhanh chóng thông suốt. Nhưng nếu người ở cấp độ này mà lại không có quan hệ gì với hắn thì hắn chỉ biết thay thế bằng người mà hắn tin cậy, chuyện này cũng chỉ có gác lại, đổi lại là anh thì anh nguyện ý dùng người mà anh tín nhiệm hay là người không quen thuộc? Anh muốn ý đồ của mình được bên dưới quán triệt thuận lợi hay là lại thực thi chậm chạp? Đáp án chẳng phải quá đơn giản sao.
Mà đám cán bộ được tin cậy thì cũng có tâm tính giống nhau, có thể công tác cùng với một lãnh đạo yêu thích mình, tác phong giống mình, lại tương đồng ý tưởng thì chưa cần nói tâm tình thoải mái mà còn thuận tiện giao lưu, bất cứ lúc nào có vấn đề là có thể nói ra để trao đổi ý kiến, nếu thực sự có mâu thuẫn thì cũng có thể cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng chứ không để dẫn tới hiểu lầm, ngăn cách, hơn nữa lãnh đạo có chuyện tốt cũng có thể suy xét đến mình. Một hoàn cảnh như vậy là khát vọng trong sự nghiệp của bất cứ ai, năng lực công tác được thừa nhận, hơn nữa thủ trưởng lại có tiền đồ vô lượng nên phần kỳ vọng này sợ là không đủ để cự tuyệt.
- Ha ha, mọi người cũng đừng lo lắng như vậy, dù gì cũng coi trọng một sự thật đó là cản đường kêu oan có tạo thành ảnh hưởng ác liệt hay không? Chưa nói tới cán bộ ban ngành phụ trách phải chịu trách nhiệm nhưng chuyện gì cũng phải phân tích cụ thể, chủ tịch Ninh cũng đã trải qua cơ sở, mặc dù không phải là ở bên An Đô chúng ta nhưng tôi thấy cơ sở nông thôn bên Chiết Giang cũng không khác là bao. Mấy thủ thuật của người bên dưới thì tôi cũng biết chút ít, đừng nói là đền bù, cái loại chuyện thất đức vào nhà nông dân ép bức dắt heo, dắt trâu đi này có ai mà không rõ chứ? Giống như lão Du nói, kết quả điều tra của ban Thanh tra Kỷ luật đều không quan trọng, ai cũng biết chuyện này không có khả năng có kết quả gì, mấu chốt là chủ tịch Ninh thấy thế nào. Chủ tịch Ninh cười trừ thì thành phố tựa nhiên qua cơn mưa gió, còn nếu chủ tịch Ninh quyết truy đến cùng thì thành phố cũng chỉ có gạt nước mắt mà chém tốt thí thôi.
Bầu không khí liền trở nên lặng im không tiếng động, mặc dù biết Triệu Quốc Đống nếu có thể hiểu rõ đến vậy thì tất sẽ có kế sách ứng phó, chỉ có điều chủ tịch Ninh đối với những người ngồi đây mà nói thì cao vời vợi, cuối cùng liệu có kế sách nào hóa giải được hay không thì không ai dám chắc.
- Yên tâm đi, nếu ngay cả cửa ải này mà tôi cũng không qua được thì tôi còn có thể ngồi đây uống trà nói chuyện cùng mọi người không? Triệu Quốc Đống cũng không muốn tiếp tục thắt nút nữa mà dứt khoát để ổn định lòng quân.
Thái Chính Dương đã sớm xin tha thứ cho Triệu Quốc Đống, trên thực tế trong lần tiếp đãi đầu tiên thì Ninh Pháp cũng biết rõ rốt cuộc là có tin vịt gì, hết lần này tới lần khác có thể nói căn nguyên là từ chuyện bồi thường hơn nữa đều là tin đồn vô căn cứ theo kiểu ông nói gà bà nói vịt. Ninh Pháp vẫn luôn theo đuổi đạo lý không có vấn đề thì không có người mắng chửi, có người tới phản ánh vấn đề chỉ cần người đó không phải dính líu đến tham nhũng cá nhân thì đều chứng minh người đó liên quan đến chuyện này, về phần làm tốt làm xấu thì đó là vấn đề năng lực trình độ, nhưng chắc chắn còn tốt hơn so với cái loại thấy mà mặc kệ.
Thái Chính Dương nói mấy câu khiến cho Ninh Pháp biết được nội tình, có thể lọt vào mắt Thái Chính Dương hẳn cũng không phải loại phế vật. Ngược lại một chủ tịch huyện 25, 26 tuổi lại khiến Ninh Pháp có phần tò mò, cho dù ngay bản thân hắn leo lên vị trí này cũng đã gần 30, coi như là sáng tạo một trang sử mới, vậy mà không ngờ người này mới chỉ 25, 26 tuổi mà đã đi được tới bước này, tuy rằng chỉ là một chủ tịch huyện nghèo khó.
Ăn uống linh đình xong, Triệu Quốc Đống có cảm giác như say khướt, xuống Hoa Lâm hơn một năm rồi mà cũng coi như không uổng công, ngoại trừ một số chuyện thì cũng xem như đã kéo được một đám người, cùng chung chí hướng thì không chắc nhưng ít nhất đều là những người có thể tập trung lực lượng lại một chỗ.
Cũng không phải người nào cũng là tâm phúc trong mắt Triệu Quốc Đống, nếu tính Quế Toàn Hữu là một thì Du Minh Phú chỉ coi là một nửa, tuổi tác của Du Minh Phú cũng là một điều hạn chế, hơn nữa do thiếu kinh nghiệm rèn luyện ở cơ sở nên cũng khiến hắn chịu rất nhiều thiệt thòi, đành phải xem vận số của hắn một hai năm này.
Trình độ văn hóa của Vương Nhị Khải có kém một chút, tuy rằng tác phong rất phù hợp với khẩu vị của Triệu Quốc Đống nhưng người này chắc cũng chỉ có thể lăn lộn ở cán bộ cấp huyện, nếu muốn lên nữa thì hi vọng cũng không lớn.
Trần Lôi rất tốt, đáng tiếc phạm vi công tác quá chật hẹp, cũng không phải ai cũng có cơ hội thay đổi con đường đã đi mà thành công như hắn. Còn Mễ Phong Hằng cũng coi như là một nhân viên ngoại vi thôi, hắn muốn làm việc nhưng đáng tiếc là tuổi tác và năng lực đều hạn chế hắn. Có thể giao Hà Khẩu cho hắn dựa theo ý của mình cũng đã là cực hạn rồi, hay là đợi một người đứng đầu phòng ban nào đó của huyện về hưu thì đưa hắn đến đó quá độ cũng là một kết cục tốt nhất dành cho hắn.
Người duy nhất chân chính lọt vào mắt Triệu Quốc Đống cũng chỉ có Quế Toàn Hữu, làm việc kiên định tinh tế, hơn nữa năng lực lĩnh ngộ và nhận thức ý đồ không thấp, dù xuống xã phối hợp với loại nhân vật cường thế như Vương Nhị Khải mà cũng không hề mất phong cách của mình. Chỉ riêng điểm này cũng đủ để thấy người này có trí tuệ và năng lực đáng để kỳ vọng. Thậm chí Triệu Quốc Đống còn cân nhắc sau khi Uông Minh Hi xuống ngựa thì có nên bổ sung Quế Toàn Hữu vào hay không, nhưng rồi hắn nhanh chóng bỏ qua ý tưởng có phần khờ dại quá mức này, thành phố tuyệt sẽ không đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT