Dường như những mưa gió ở Hoa Lâm không hề ảnh hưởng chút nào đến việc Triệu Quốc Đống học tập ở An Đô, hiếm có khi được rảnh rỗi như vậy, dĩ nhiên là vẫn có vướng bận với bên Hoa Lâm nhưng thành phố đã đẩy hết phần của mình để cho Tào Uyên chủ trì công tác nên Triệu Quốc Đống lại càng vui vẻ thanh nhàn.

Phen phong ba và những cơn sóng dựng lên theo sau hội nghị thường vụ huyện ủy giống như tảng đá lớn ném xuống mặt hồ vốn đã không yên tĩnh, vòng gợn nước khuếch tán mọi nơi, mà ngay cả Lưu Như Hoài cũng bóng gió quan tâm đến chuyện bên Hoa Lâm, dù sao việc chủ tịch huyện bị viện kiểm sát mang đi còn bí thư huyện thì lại đang học tập nhàn nhã ở trên trường Đảng tỉnh ủy thì nhìn thế nào cũng khá đặc biệt.

Ngoại trừ phần lịch sử xây dựng cách mạng Trung Quốc có phần chán nản lúc đầu còn sau đó thì khóa học rất thú vị, nhất là khi giới thiệu về tình hình chung và kinh nghiệm phát triển kinh tế Quảng Đông, tranh luận hình thức phát triển kinh tế Tô Nam, tham khảo tình trạng phát triển kinh tế tư nhân ở Chiết Giang, tham khảo hệ thống kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa...Liên tiếp những bài giảng và thảo luận mang tính phương hướng nhanh chóng thôi thúc sự hứng thú của nhóm bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện vốn đang chán nản, đồng thời cũng làm cho nhóm người này cũng cảm nhận được sự khác biệt lần đào tạo này so với những lần trước.

Các giáo sư tới tham gia giảng bài ngoài một số ở trường Đảng tỉnh ủy thì còn có không ít được điều tới từ Bắc Kinh và tỉnh khác, viện khoa học xã hội Trung Quốc, đại học nhân dân Trung Quốc, đại học kinh tế đối ngoại, đại học Chiết Giang, An Nguyên, Trung Sơn, không ít người đều là khách quen tới giảng bài ở trường đảng bản địa mà lúc này đây cũng không quản xa cách ngàn dặm tới An Nguyên giảng bài. Điều này cũng đủ để thấy được sự coi trọng và chờ mong của tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh.

- Ha ha, Quốc Đống, xem ra lần này tỉnh cũng rất chịu chi đó, nhìn mấy giáo sư tới chưa, để mời bọn họ tới giảng bài trong hai ngày chỉ e là tốn không ít tiền đó!
Nhân thời gian nghỉ ngơi giữa khóa, nhóm bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện liên quan đều vây quanh vị giáo sư giảng bài để tham khảo vấn đề, Lưu Như Hoài và Triệu Quốc Đống thì lại không tiếp cận chỗ náo nhiệt đó, Đường Toàn Định ở bàn bên cạnh Triệu Quốc Đống vốn định đi tiếp cận cho vui nhưng thấy hai người không nhúc nhích nên đành ngồi xuống.

- Lão Lưu, lão không nghe nói gì sao? Lần này chủ tịch Ninh đã hạ quyết tâm rồi, nghe nói là còn cùng với bí thư Dương để liên kết đặc biệt khóa bồi dưỡng này, chủ tịch Ninh yêu cầu vứt hết những cái không thực tế, làm sao để trong vòng hai tháng các học viên có khả năng khai thác tư duy, nâng cao tầm nhìn, có thể thực sự cảm nhận sâu sắc. Chương trình học này đều do đích thân chủ tịch Ninh và bí thư Dương tự thẩm định, ha ha, xem ra nếu chúng ta mà không tiến triển thì chủ tịch Ninh sẽ ở sau lấy roi quất vào mông chúng ta để chúng ta chạy về phía trước.

Đường Toàn Định là chủ tịch huyện Nguyên Hưng thuộc thành phố Hoài Khánh, cũng là một huyện nghèo khó điển hình, chẳng qua về mặt tổng thể thì Hoài Khánh lại tốt hơn bên Ninh Lăng. Trong toàn tỉnh thì ngoại trừ An Đô xếp cấp ba trong bốn cấp thành thị đứng đầu, Nam Hoa và Vĩnh Lương là hai thành phố đứng trên. Còn huyện Nguyên Hưng là một huyện xếp ở nửa cuối trong những huyện thuộc Hoài Khánh cai quản, tình trạng kinh tế cũng không tốt lắm.

- Trong hai năm gần đây tốc độ phát triển các vùng duyên hải càng lúc càng nhanh, khiến khoảng cách với các vùng nội địa chúng ta càng lúc càng lớn, chủ tịch Ninh là người từ bên Chiết Giang tới nên hiển nhiên rất chú ý phát triển kinh tế các vùng duyên hải. Các địa phương ở tỉnh chúng ta phát triển kinh tế rất không cân bằng, tốt thì càng tốt, xấu thì càng xấu, tôi thấy điều này cung cấp cho chúng ta một thông tin, đó là tốc độ phát triển kinh tế của một nơi quyết định tới năng lực lãnh đạo và chiến tích của nơi đó, đại khái cũng là một chỉ tiêu quan trọng nhất để lãnh đạo đề bạt trọng dụng.

Triệu Quốc Đống cười tủm tỉm nói:
- Hiện giờ GDP một thành phố ở Thẩm Quyến cũng có thể tương đương với một tỉnh ở nội địa chúng ta, ha ha, của cải đều có hiệu ứng tập trung, điều kiện kinh tế càng tốt thì hoàn cảnh đầu tư càng tốt, hiệu suất hành chính của chính quyền địa phương lại càng cao, nhìn ngược lại, hoàn cảnh và hiệu suất làm việc nâng cao sẽ trực tiếp xúc tiến đầu tư bên ngoài tăng lớn khiến cho kinh tế địa phương tăng tốc càng nhanh hơn. Cứ so sánh như vậy thì khoảng cách giữa chúng ta với vùng duyên hải càng bị cách xa, lão nói các lãnh đạo có thể không cấp bách sao?

- Không sai, tôi cũng từng qua bên Thẩm Quyến, đường phố bên đó thì về cơ bản là không có người nào rảnh rỗi, trên đường đều là người qua lại làm việc tấp nập, đến trưa chỉ ăn đơn giản một chút rồi lại đi làm tiếp, có vấn đề thì mới nói chuyện, phù hợp điều kiện thì sẽ làm. Không giống như bên chúng ta trình tự thủ tục mà chậm hai ba ngày đã coi là nhanh, chạy các hạng mục bên dưới thì chỉ riêng thủ tục phê duyệt cũng đều hơn chục ngày, mọi mặt phải chuẩn bị chu đáo, nếu không thì bảo đảm là mấy ban ngành quyền lực sẽ tìm anh kiếm chuyện, anh cứ đợi khổ sở đi.
Đường Toàn Định cũng tán đồng quan điểm của Triệu Quốc Đống:
- Cứ như vậy các nhà đầu tư dại gì mà không đầu tư ở vùng duyên hải, điều kiện giao thông tiện lợi, hiệu suất hành chính cao, cơ sở thiết bị kiện toàn, ngoại trừ một ít dựa vào tài nguyên hoặc là ngành nghề bắt buộc. Nếu đổi là tôi thì tôi cũng muốn đầu tư bên vùng duyên hải, hàng năm huyện Nguyên Hưng chúng tôi có 10 vạn lao động tới vùng duyên hải làm việc!

- Tài nguyên dựa vào loại ngành sản xuất và chính sách quốc gia hiện tại có để mở để xây dựng cơ sở thiết bị của ngành đó hay không, đầu tư bên ngoài muốn tiến vào mà cũng như không có cơ hội, đường sắt, điện lực, thông tin có để mở hay không? Tỉnh An Nguyên chúng ta xem như là đi đầu trong các tỉnh nội địa, ít nhất việc kiến thiết quốc lộ vẫn mở một rộng khe cửa cho nhà đầu tư bên ngoài, đường cao tốc An Quế và An Du không phải là do đầu tư bên ngoài khống chế cổ phần hay sao? Nghe nói lúc ấy chủ tịch Ninh đã cùng với nguyên chủ tịch tỉnh Tô dốc hết sức thúc đẩy.
Lưu Như Hoài cũng nói xen vào:
- Các ngành sản xuất dựa vào tài nguyên ở phía hạ du thì khá thoải mái nhưng ở phía thượng du thì không được như vậy.

- Hai năm nay chính sách kinh tế của quốc gia có vấn đề nhất là khi cuộc cải cách xí nghiệp quốc hữu không thành công, vốn mở ra thị trường cổ phiếu là một cơ hội rất tốt, hoàn toàn có thể khiến một xí nghiệp với quy mô bình thường nhìn thấy được triển vọng sẽ có được một nguồn vốn để làm lớn làm mạnh. Nhưng quốc gia lại coi thị trường chứng khoán là kho máu, một số xí nghiệp quốc hữu trong tình thế nguy kịch hết phương cứu chữa có thể đạt được chỉ tiêu thị trường đưa ra nhờ việc hút máu thị trường chứng khoán để duy trì và vận chuyển. Nhưng hình thức đầu tư cổ phần không phải là linh đan vạn diệu có thể chữa khỏi trăm bệnh, hơn nữa giữa cổ phần lưu thông và không lưu thông có sự ngăn cách, ha ha, nhìn những xí nghiệp đưa ra thị trường đó coi, năm thứ nhất có lãi, năm thứ hai hòa vốn, năm thứ ba tuyệt đối là lỗ to, sau đó là không gượng dậy nổi, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ khiến sự nhiệt tình của cổ đông Trung Quốc suy giảm tối đa.

Triệu Quốc Đống ngồi lên bàn học chém một cách tự nhiên:
- Cứ nhìn thị trường chứng khoán hai năm nay đang bừng bừng khí thế lại từ từ ảm đạm là đủ biết thị trường chứng khoán nước ta chưa chân chính trưởng thành, có quốc gia nào đang phát triển kinh tế tốt như thế mà thị trường chứng khoán lại mất giá không?
- Ủa?
Bùi Hoài Viễn giải đáp xong vấn đề của mấy học viên liền đi xuống:
- Tiểu Triệu, cậu cũng ở lớp học này sao?

- Giáo sư Bùi!
Triệu Quốc Đống thật không ngờ Bùi Hoài Viễn lại đến phía sau mình, vội vàng nhảy xuống, Đường Toàn Định và Lưu Như Hoài cũng vội chào, Triệu Quốc Đống nhanh miệng bổ sung:
- Tôi cũng chỉ là trà trộn vào cho có thôi.
(Nd: Nguyên văn "lạm vu sung sổ" xuất phát từ Thời chiến quốc, Tề Tuyên Vương thích nghe hợp tấu kèn vu, nên đã lập một đội nhạc công đến ba trăm người, trong đó có Nam Quách. Do biết lấy lòng Tuyên Vương nên Nam Quách được Tuyên Vương yêu quý và đãi ngộ rất trọng hậu. Sau khi Tề Tuyên Vương băng hà, Tề Mẫn Vương kế vị, chủ mới cũng thích nghe thổi kèn vu, nhưng chỉ thích nghe độc tấu kèn. Sau khi lệnh ban từng người trong ban nhạc đến thổi cho Vua nghe thì Nam Quách biến đi đâu mất. Thì ra Nam Quách không biết thổi kèn vu, mà chỉ cầm kèn lẫn trong đám hợp xướng mà thôi).

- Cậu nói tôi là Tề Tuyên Vương?
Bùi Hoài Viễn cười dí dỏm:
- Có thể vào lớp này chứng minh cậu rất nỗ lực, không có gì phải xấu hổ cả. Đúng rồi, vừa rồi tôi nghe cậu phân tích về thị trường cổ phiếu có phần chưa thỏa mãn, sao nào, cậu có ý kiến gì về thị trường chứng khoán ở nước ta hay không?

- Tôi không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt giáo sư Bùi.
Triệu Quốc Đống vội vàng cười lắc đầu.

- Chỉ là phát biểu ý kiến cá nhân thôi, mỗi người đều có cái nhìn riêng của mình mà, điều này cũng không có gì lạ.
Bùi Hoài Viễn hiển nhiên rất coi trọng ý kiến của nhóm bí thư, chủ tịch huyện đến từ cơ sở, có thể nghe được quan điểm của đám lãnh đạo cơ sở này cũng là một cơ hội hiếm có.

Thấy Bùi Hoài Viễn rất nghiêm túc, Triệu Quốc Đống cũng không hề đắn đo:
- Giáo sư Bùi, vừa rồi tôi cũng nói, thị trường chứng khoán nước ta đã mất đi chức năng vốn có của nó. Ở các quốc gia phương Tây nhất là nước Mỹ, thị trường chứng khoán là một nền tảng vốn tài chính, chỉ số Dow Jones và NASDAQ đại biểu cho nền công nghiệp truyền thống và mới nổi, chỉ cần anh có sáng tạo có tiềm lực có triển vọng, có công năng cơ bản của xí nghiệp hiện đại thì anh có thể nhận được sự duy trì vốn nhờ thị trường chứng khoán để nhanh chóng lớn mạnh. Nhưng thị trường chứng khoán nước ta thì lại hoàn toàn tương phản, những xí nghiệp quốc hữu đang hấp hối không còn tương lai đã trở thành gánh nặng cho chính quyền địa phương, vì muốn vứt bỏ gánh nặng này nên dễ dàng cấp những chỉ tiêu thường thường để lên thị trường cho những xí nghiệp này, sau một phen chuyên tâm "đóng gói" rồi trang điểm cho lên sân khấu. Một hai năm sau lại tiêu hao hết số vốn quay vòng từ thị trường chứng khoán rồi lại rơi vào vứt bỏ, bị tổn thương là cổ đông và lòng tin vào thị trường chứng khoán. Còn những xí nghiệp có tiềm lực trưởng thành, kịp thời duy trì tài chính lại bởi vì thiên kiến của thể chế và chính phủ cầm quyền nên thường thường không thể đạt được tư cách đưa ra thị trường, siết chết cơ hội phát triển trưởng thành của bọn họ, mà trong khi đó những xí nghiệp này là đối tượng tốt nhất để đưa ra thị trường.

Bùi Hoài Viễn gật gật đầu ý bảo Triệu Quốc Đống tiếp tục.

Hắn cũng đồng ý với cái quan điểm này, thậm chí còn đưa ra quan điểm cung cấp lên một ít tạp chí chuyên ngành nhưng mà cũng không đạt được sự ủng hộ bản chất, chẳng qua quan điểm của chủ tịch tỉnh Ninh Pháp tình cờ lại trùng với Thái Chính Dương đã được điều nhiệm làm phó chủ tịch ủy ban hợp tác kinh tế và thương mại quốc gia, hiện tại Bùi Hoài Viễn thường xuyên nghiên cứu thảo luận vấn đề thành lập chế độ xí nghiệp hiện đại và cải cách xí nghiệp quốc hữu. Hai người rất tâm đầu ý hợp nên mỗi lần Thái Chính Dương trở về An Đô thì ba người lại cùng nhau ngồi một chỗ.

Hắn cũng có chút ấn tượng về Triệu Quốc Đống một phần cũng bởi vì Thái Chính Dương, tuy rằng đánh giá khá tốt về cái nhìn của Triệu Quốc Đống nhưng cũng tưởng là do Triệu Quốc Đống thường xuyên ở cùng với Thái Chính Dương, nhưng giờ nghe thấy quan điểm của Triệu Quốc Đống dường như đã vượt ra khỏi phạm trù tham khảo của hắn và Thái Chính Dương cho nên hắn rất muốn nghe cái nhìn ở cấp độ sâu hơn của người này.

- Thị trường chứng khoán Trung Quốc cũng có thể giống với những thị trường chứng khoán khác, cần phải nền tảng về tài chính cho những xí nghiệp có tiềm lực trưởng thành, đồng thời cải cách thể chế lưu thông cổ phiếu và phi lưu thông cổ phiếu đã không còn phù hợp với trào lưu phát triển, nhanh chóng làm cho cổ phiếu phi lưu thông tiến vào thị trường, sớm tiêu trừ loại quái thai có khả năng mang đến ảnh hưởng cho thị trường chứng khoán hiện đại. Xí nghiệp quốc hữu có thể tiến vào thị trường chứng khoán, xí nghiệp tập thể, xí nghiệp tư doanh cũng đều có thể, nếu quốc gia xác định xí nghiệp tư doanh tăng thêm lợi ích thì cũng chính là đã thừa nhận địa vị tồn tại của kinh tế tư doanh, bọn họ đương nhiên cũng có thể lưu thông tài chính trên thị trường chứng khoán, thị trường tài chính và thị trường chứng khoán đều không nên kỳ thị, ngược lại nên ủng hộ cơ chế linh hoạt vì xí nghiệp tư doanh.

Quan điểm khá rõ ràng của Triệu Quốc Đống khiến Bùi Hoài Viễn hết sức tán thưởng, một cán bộ cơ sở còn trẻ tuổi mà có thể có được cái nhìn như vậy thì thật là hiếm có, hơn nữa dễ nhận thấy là đối phương cũng đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ thì mới có được quan điểm như vậy, cái này càng khó có được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play