Ấn tượng đầu tiên mà Triệu Quốc Đống dành cho mấy người chính là rất trầm ổn, lạnh nhạt. Mặc dù chỉ là ấn tượng đầu tiên nhưng làm mấy người có chút thất vọng.

Chẳng qua theo cuộc nói chuyện khiến bốn người thấy Triệu Quốc Đống có chỗ hơn người, ánh mắt nhìn Triệu Quốc Đống từ tôn kính sang kính phục.

Triệu Quốc Đống nói từ ưu khuyết điểm của các công ty tư nhân gia tộc truyền thống tới phát huy hiệu ứng quảng cáo, đến các sản phẩm bổ dưỡng sức khỏe sẽ suy sụp, từ chế độ tài chính của công ty hiện đại đến hệ thống tài chính trong suốt quốc tế, điều này làm bốn người kia nhìn Triệu Quốc Đống với ánh mắt khác.

Bọn họ vẫn nghĩ Triệu Quốc Đống chẳng qua chỉ có ý tưởng mà thôi, hoặc có ánh mắt chiến lược một chút, nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống lại hiểu sâu về kinh doanh như vậy. Mặc dù cũng chỉ là bề ngoài nhưng cũng khiến bốn người kính phục.

Nhất là khi Triệu Quốc Đống nói về việc mục tiêu của Nước suối Thương Lãng chính là lên thị trường chứng khoán Hongkong, mấy người kia rất hưng phấn. Bảo sao công ty lại yêu cầu nghiêm khắc về báo cáo tài chính như vậy, thậm chí vượt qua nhiều công ty nổi tiếng Trung Quốc. Thì ra mục tiêu của Nước suối Thương Lãng chính là Hongkong mà không phải niêm yết ở Thượng Hải hoặc là Thâm Quyến.

Triệu Quốc Đống cũng biết Trường Xuyên mang mấy người này tới gặp hắn, như vậy có nghĩa mấy người này là nhân viên đáng tin cậy của Nước suối Thương Lãng.

Bốn người này thực ra không biết nên gọi Triệu Quốc Đống như thế nào. Trường Xuyên thì bọn họ thường xuyên gọi là Tổng giám đốc Xuyên, Đức Sơn bình thường cũng gọi là Tổng giám đốc Sơn. Nhưng Triệu Quốc Đống mặc dù là người lập công ty nhưng lại không phải người trong công ty. Nếu gọi là Quốc Đống ca thì tuổi không hợp, gọi Triệu tiên sinh thì hơi xa cách, gọi Quốc Đống thì hơi quá. Cuối cùng Khuất Bình chọn cách gọi là Quốc Đống tiên sinh, gọi tắt là Đống tiên sinh.

- Đống tiên sinh tốt nghiệp đại học nào vậy?
Trường Xuyên bình thường không nói quá nhiều về chi tiết của Triệu Quốc Đống. Cho nên mấy vị kia không rõ tình hình của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua thấy Triệu Quốc Đống am hiểu sâu về kinh doanh, tài chính như vậy, mấy người đều muốn biết hắn tốt nghiệp tròng gì. Trường Xuyên bình thường nói chuyện thì đều nói nuối tiếc duy nhất là không thể vào đại học. Mặc dù bây giờ y cũng học lớp tại chức quản lý kinh tế chuyên nghiệp ở Đại học An Nguyên.

- Ồ, trường cảnh sát An Nguyên.
Triệu Quốc Đống nói ra làm mấy người kia trợn tròn mắt.

Cảnh sát? Có quá không vậy? Một người tốt nghiệp trường cảnh sát mà lại hiểu nhiều như vậy về sự phát triển của công ty, kinh tế? Thậm chí còn hơn cả nhân viên chuyên nghiệp.

- Đống tiên sinh bây giờ đang trong ngành cảnh sát sao?
Hạ Tử Lan không nhịn được mà nói. Y tốt nghiệp trường Học viện quản lý công nghiệp An Nguyên, lớn hơn Triệu Quốc Đống vài tuổi nên không nghĩ ra được Triệu Quốc Đống thuộc ngành khác mà lại sáng tạo ra công ty lớn như vậy.

- Không, tôi đổi sang làm bên chính quyền rồi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Không cần nhìn tôi với ánh mắt đó. Ngành nghề không chứng minh được gì cả.

- Ha ha, Đống tiên sinh có thể từ ngành cảnh sát mà mở được một công ty như thế này là không dễ.
Khuất Bình lắc đầu nói.

- Nước suối Thương Lãng ban đầu là ý tưởng của tôi, nhưng thao tác chính thì tôi không tham gia, đều là Trường Xuyên và Đức Sơn thực hiện. Tôi không có tác dụng mấy.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nhưng nghe Tổng giám đốc Xuyên cùng Tổng giám đốc Sơn nói lần ấy quảng cáo trên Cctv chính là đánh bạc, đây là do Đống tiên sinh quyết định.

Khuất Bình là giám đốc kinh doanh nên hiểu rõ sức hấp dẫn của Nước suối Thương Lãng khi chiếu trên Cctv. Nghe nói đoạn quảng cáo đó được bầu làm một trong mười quảng cáo kinh điển đứng đầu trong năm. Mà nhờ việc quảng cáo đó khiến cho công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng tạo thành sức ảnh hưởng lớn. Trường Xuyên đã nói với y ý tưởng quảng cáo là do ông anh mình đưa ra.

- Ồ, so sánh với mấy công ty rượu thì quảng cáo của Nước suối Thương Lãng không đáng gì mà.
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương. Vị giám đốc kinh doanh này đúng là có tài, hơn nữa có cách quản lý tốt. Ở vấn đề tiêu thụ được coi là kỳ tài. Dù là mở thị trường mới hay là cung cấp hàng, thu hồi tiền đều làm rất tốt.

- Nhưng bên rượu không giống nước suối chúng ta.
Khuất Bình còn định nói gì nhưng Triệu Quốc Đống đã cười nói:
- Anh Khuất, đó đã là chuyện quá khứ, tôi chẳng qua chỉ đưa ra quyết định mà thôi. Công ty muốn phát triển không thể chỉ dựa vào một quảng cáo là mãi mãi đứng vững không suy sụp. Ý nghĩ dùng truyền thông thay thế tất cả là quá ngây thơ. Thị trường sẽ dùng máu để dạy cho bọn họ biết làm như thế nào để đi vào trái tim người tiêu dùng, tạo thương hiệu của công ty và sản phẩm là chân lý không bao giờ thay đổi.

Triệu Quốc Đống nói làm Khuất Bình chấn động. Lời nói của hắn bao hàm ý nghĩa sâu sắc, chỉ là trong lúc nhất thời y không thể hiểu hết.

Cuộc nói chuyện tầm hai tiếng thoáng cái qua đi, Triệu Quốc Đống và bốn người nói chuyện khá hòa hợp.

- Sao anh?
Chờ mấy người đi, Trường Xuyên không nhịn được mà nói.

- Ừ, Khuất Bình có tài, mặc dù hơi kiêu ngạo một chút nhưng làm bên ngành tiêu thụ thì phải có khí chất này. Y là nhân tài ngoại giao trời sinh. Mễ Linh kia cũng được, rất chuyên nghiệp, tính cách cẩn thận mà không thiếu phần linh hoạt, tuổi và điều kiện gia đình phù hợp. Chồng làm bên quân đội sẽ đảm bảo không sai lầm về tài chính. Hạ Tử Lan cũng được, nói chuyện hơi kém nhưng thích hợp phụ trách bên sản xuất. Lữ Yến khá khéo léo, thông minh, Trường Xuyên chú đừng có ý tiến thêm bước nữa với cô ấy đó chứ?

- Đâu có việc đó?
Nghe Triệu Quốc Đống khen, Trường Xuyên vui mừng ra mặt. Nhưng câu cuối cùng của hắn làm Trường Xuyên dở khóc dở cười:
- Lữ Yến còn hơn tuổi anh, người ta sớm có bạn trai là phi công, sắp kết hôn rồi.

- Ha ha, xem ra mấy thân tín của chú đều là tinh anh. Trường Xuyên, ánh mắt của chú rất được, chọn nhân vật đều có bản lĩnh. Nếu như trung thành với công ty thì tốt.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Vâng, em chính là muốn bàn với anh. Em dự định dùng cách chia cổ phần như anh nói mà khích lệ bọn họ. Bây giờ công ty không ràng buộc quy tắc nhất định phải có cổ phần. Khuất Bình, Mễ Linh thì em dự định cho bọn họ 0,5% cổ phần. Hạ Tử Lan và giám đốc Nhân sự Hình Tử Thọ thì cho 0,3% cổ phần. Lữ Yến thì em định cho 0,2% cổ phần. Quản lý ở trụ sở Thương Lãng, Đông Bắc và Hoa Đông em định cho 0,1%. Hàng năm căn cứ tình hình kinh doanh của công ty mà chia cổ tức.

- Ừ, chú suy nghĩ như vậy là rất tốt. Trước khi công ty lên thị trường chứng khoán thì dùng cách tặng, mua sắm, cố gắng làm cho nhân viên quản lý cao tầng của công ty nắm giữ cổ phần nhất định. Như vậy sẽ tăng được sự ngưng tụ của công ty. Nhưng phải chú ý việc ký hợp đồng, yêu cầu bọn họ trong vòng một số năm không được bán ra. Nếu cần thì phải sớm thông báo.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Anh đề nghị chú tham khảo chế độ quản lý kinh doanh của các công ty Mỹ, có nhiều điểm đáng tham khảo. Làm như thế nào để tăng tính tích cực, sáng tạo của nhân viên quản lý, đồng thời đảm bảo công ty phát triển ổn định, trong này có nhiều điều cần học.

- Em biết. Em cũng đang cố gắng, thứ học được là rất ít. Em lúc này mới cảm nhận được tầm quan trọng của tri thức, không học không được.
Thấy ông anh mình đi ra sau bàn làm việc mở mấy quyển sách ra, Trường Xuyên nói.
Triệu Quốc Đống thấy có không ít sách về kinh doanh, quản lý công ty.

- Trường Xuyên, chú đừng đặt lịch cho mình quá chặt. Học và làm việc rất quan trọng nhưng phải có điều độ, phải kết hợp với giải trí.

Triệu Quốc Đống thầm than Trường Xuyên bây giờ đã khác trước. Đến vị trí này sẽ tạo ra áp lực lớn khiến Trường Xuyên không thể không cầu tiến.

- Anh, em cũng không có sở thích gì nhiều, rảnh rỗi thì ngồi đọc sách coi như nghỉ ngơi.
Trường Xuyên gật đầu nói.

Hai anh em lại nói chuyện về việc xây dựng trụ sở ở Hoa Đông. Trụ sở Đông Bắc đã xây dựng xong, Trường Xuyên và Khuất Bình, Hạ Tử Lan cũng mới từ Cát Lâm về.

Trụ sở Đông Bắc có quy mô khá lớn. Bởi vì sản lượng nước ở đây khá lớn, chất lượng nước tốt, công ty đã tăng mức đầu tư lên gấp đôi, thời gian đầu đã vượt trên 50 triệu, xây dựng hai dây chuyền sản xuất khổng lồ, một dây chuyền sản xuất nước suối chua làm chính, một bên là nước khoáng, sản lượng cao nhất có thể đạt được một ngày một triệu sáu bình để cung cấp cho khu vực Đông bắc và Hoa bắc.

Trường Xuyên rất tham vọng, y muốn trong năm 96 Nước suối Thương Lãng sẽ quét ngang thị trường này, cho nên sản phẩm phải đảm bảo.

Trụ sở Hoa Đông tương đương với bên Huyện Thương Lãng, tốc độ chậm một chút, có lẽ tháng năm sẽ xong, sản lượng cao nhất đạt được một triệu bình, cung cấp tho Thượng Hải, Giang Tô, An Huy, Giang Tây.

Việc quảng cáo ở các tỉnh Đông bắc, Hoa bắc, Hoa đông đã bắt đầu diễn ra. Nước suối Thương Lãng tiến vào khiến mấy công ty kinh doanh nước suối bản địa kêu than. Đức Sơn cũng dẫn theo một đám người bay khắp mấy tỉnh, chủ yếu là phối hợp với bên giám sát thị trường và chính quyền địa phương, đảm bảo đánh một trận thành công. Đức Sơn bây giờ đã phụ trách chính việc này. Người đi theo đều là đám thanh niên nam nữ, uống rượu giỏi, nam oai phong, nữ xinh đẹp, giỏi nói chuyện. Ngay cả Đức Sơn cũng cảm thấy mình đã là người thành công.

Ngoài các chai nước loại nhỏ, Trường Xuyên cũng bắt đầu khởi động các bình nước lớn, đầu tiên đánh ở An Nguyên, Trùng Khánh, Tứ Xuyên. Mặc dù quy mô không lớn nhưng cũng làm cho Triệu Quốc Đống than thở nhạy bén kinh doanh của Trường Xuyên.

- Trường Xuyên, ngoài ngành nước tiếp tục phát triển, chú có định đầu tư sang ngành khác không?
Triệu Quốc Đống dựa vào ghế rồi nói.

- Em có tính tới nhưng cảm thấy bây giờ chưa phải lúc. Thị trường nước suối còn tiềm lực lớn, nhất là bình nước lớn đang bây giờ mở ra, một vài công ty đã bắt đầu chú ý tới điểm này. Nước suối Thương Lãng chúng ta không thể đi sau người, cho nên bây giờ em chưa tính tới ngành khác. Bây giờ các nơi vì thu hút đầu tư nên đưa ra điều kiện ưu đãi, đây là cơ hội tốt để phát triển. Năm nay em định tranh thủ Nước suối Thương Lãng đột phá 600 triệu, lãi ròng đạt 180 triệu.

- Có chắc không?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.

- Chắc không vấn đề gì. Trụ sở Đông bắc đã bắt đầu sản xuất, sản lượng là một triệu bình một ngày, có lẽ sang tháng sáu sẽ đạt mức cao nhất. Trụ sở Hoa Đông đúng kỳ hạn hoàn thành thì cũng có thể tăng thêm. Năm nay bình nước cũng bắt đầu đẩy mạnh, hoàn toàn có thể đạt tới mục tiêu. Điều này chưa tính tới lợi nhuận Công ty mật ong Thương Lãng của Lưu Thành.
Trường Xuyên có chút đắc ý mà nói.

- Lãi 180 triệu, tài chính cả năm của Hoa Lâm chỉ có 30, 40 triệu, sao chênh lệch nhiều như vậy?
Triệu Quốc Đống than thở:
- Đường đường một huyện lớn mà chỉ thu nhập bằng một phần tư của công ty, sao chênh nhiều như vậy?

- Anh, ngành nước suối chúng ta kém mấy thứ bổ dưỡng nhiều. Công ty Tam Chu năm trước đạt được hai tỷ, lợi nhuận có thể tính tới. Làm mấy đồ bổ dưỡng có cái nào dưới hai tỷ? Còn cả Phi Long cũng không kém bao mà? Còn công ty Tác Bạch còn dám đập 60 triệu vào Cctv, lợi nhuận sẽ là bao nhiêu?
Trường Xuyên lắc đầu nói:
- Thật không ngờ được quảng cáo trên Cctv lại có uy lực lớn như vậy, làm bao người điên cuồng dồn tiền vào.

- Trường Xuyên, chú phải nhớ công ty phát triển đến mức nhất định thì phải học cách tự hỏi, lúc nào cũng phải nghĩ công ty phát triển có quá xa không, có thực tế không, căn cơ của công ty phải chắc chắn thì mới có thể đứng vững trong gió bão, điểm này có nhiều kinh nghiệm trên thị trường. Trường Xuyên, Nước suối Thương Lãng chúng ta phải luôn lo lắng mấy điều đó, chỉ như vậy thì chú mới chính thức là người dẫn dắt công ty không ngừng lớn mạnh.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Trường Xuyên vốn có chút đắc ý phải giật mình. Khi ba trụ sở kia hoàn thành, hình ảnh của Nước suối Thương Lãng đang không ngừng tăng lên. Chất lượng nước ở Trường Bạch Sơn nổi tiếng khắp nước, sản lượng đủ để thâu tóm cả thị trường Đông Bắc, Hoa Bắc, thêm cả trụ sở ở Hoa đông cùng trụ sở chính thì cũng có thể thành công ty bậc trung trong ngành.

Đối với một thanh niên mới 24 tuổi mà nói thành tựu như vậy mà không thấy mình trên cao mới là không bình thường. Nhưng một công ty thành công thì phải tránh điều này, cho nên Triệu Quốc Đống cần nhắc nhở Trường Xuyên.

Triệu Quốc Đống sau đó trực tiếp về An Đô.

Cao tốc An Quế đã tiến vào giai đoạn khá nhanh, điều này làm Triệu Quốc Đống nghĩ đến Công ty Thiên Phu. Dương Thiên Bồi đã đi Quý Châu. Cao tốc An Kiềm cũng đã được đưa vào quy hoạch của tỉnh nhưng chưa lập hạng mục. Chẳng qua bên Quý Châu đã bắt đầu chuẩn bị khởi công. Dương Thiên Bồi không biết thông qua quan hệ gì mà liên lạc được bên Quý Châu, chuẩn bị làm ở Quý Châu.

Trong ấn tượng của Triệu Quốc Đống thì đường cao tốc bên Quý Châu có không ít. Giấc mơ khá lặt nhặt khiến hắn không thể nhớ nổi chi tiết. Vì thế ngoài việc nhắc Dương Thiên Bồi tuyệt đối cẩn thận ra, hắn cũng nhắc Dương Thiên Bồi phải sạch sẽ về tài chính, đừng quá đáng. Nếu hắn nhớ không lầm thì xây dựng đường cao tốc ở Quý Châu về sau sẽ có nhiều vấn đề.

Công ty Thiên Phu sau khi thâu tóm Công ty Xây dựng số 9 càng thêm lớn mạnh. Dương Thiên Bồi chưa thỏa mãn ở tỉnh An Nguyên, y muốn Công ty Thiên Phu thành quái vật trong ngành xây dựng. Như vậy ngoài việc phát triển ở Thành phố An Đô ra thì cũng bắt đầu đưa tay sang tỉnh bên.

Mà bây giờ tỉnh An Nguyên chỉ có hai đường cao tốc từ trước, Công ty Thiên Phu không thể tham gia, cho nên Dương Thiên Bồi liền nhìn sang các tỉnh lân cận.

Triệu Quốc Đống không biết Dương Thiên Bồi làm cách nào mở được thị trường ở Quý Châu, nhưng Dương Thiên Bồi nói cho hắn biết thị trường Quý Châu rất rộng, hơn nữa không hạn chế công ty từ ngoài tiến vào, đương nhiên không hạn chế là có điều kiện.

Nước suối Thương Lãng và Công ty Thiên Phu phát triển rất nhanh làm Triệu Quốc Đống cảm thấy mình trong quan trường là quá kém.

Một Chủ tịch huyện nghe thì oai nhưng suy nghĩ đến thu tài chính của Hoa Lâm không bằng một phần tư lãi ròng của Nước suối Thương Lãng, điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy bị đả kích mạnh.

Mà Công ty Thiên Phu cũng có quy mô càng lúc càng lớn. Theo Dương Thiên Bồi dự đoán năm 95 Công ty Thiên Phu có giá trị trên 100 triệu, lãi trên 20 triệu. Năm 96, giá trị tài sản là 300 triệu, lợi nhuận trên 40 triệu.

Triệu Quốc Đống cảm thấy kế hoạch này không có gì quá. Chỉ cần Công ty Thiên Phu tiến vào thị trường bất động sản như hắn nghĩ, việc xây dựng chuyển dần sang bất động sản làm chính thì trong hai ba năm vượt qua một tỷ cũng không quá.

Triệu Quốc Đống nghĩ đến bên thương trường và quan trường mà phải lắc đầu. Sắp khai giảng rồi, không biết lớp này sẽ làm con đường của hắn nhanh hơn hay là một nơi chôn vùi sự nghiệp chính trị của hắn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play