- Đã bố trí hết chưa?

- Bên phía Phổ Độ không có quốc lộ Tân Hoa và Bồng Hoa đi qua, không ai tính tới. Bên này chỉ cần bọn họ lộ chút tin tức là được.

- Xác định những người đó sẽ tới chứ? Đừng có mà tới quá sớm khi người đó chưa đến sẽ bị đám cảnh sát túm đó.

- Hừ, bọn họ không ngu, không gây loạn ở trong lễ thông xe. Bên kia bọn họ không tới gần được. Kỳ Lân cùng Mã Thủ cũng đề phòng nghiêm ngặt, xem ra muốn chặn ở Hà Khẩu.

- Ừ, chúng ta không được lộ tin.

- Yên tâm, bọn họ không biết chúng ta là ai. Chúng ta nói là người Kỳ Lân, giống bọn họ, đều muốn đi làm ồn để lãnh đạo chú ý và giải quyết vấn đề của chúng ta.

- Vậy là tốt nhất, phải làm lớn vào, nếu không sẽ bị thằng kia đè xuống. Dựa theo ý của hắn mà làm.

- Hừ, họ Triệu hắn đã muốn gây chuyện thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác. Hắn không phải muốn lên sao? Không phải muốn có thành tích sao? Chúng ta lần này cho hắn mất mặt, làm cho lãnh đạo tỉnh biết thành tích của hắn là như thế nào, xem hắn làm công tác quần chúng là như thế nào.

- Ha ha, không phải nói chủ tịch tỉnh Ninh Pháp lần đầu tới Ninh Pháp sao? Nghe nói Chủ tịch Tần cũng có tính cách cứng rắn, họ Triệu lần này sẽ mất mặt, chỉ sợ sẽ xong đời.
- Đúng, Thị xã có thể bỏ qua cho hắn sao, Kỳ Dư Hồng có thể bỏ qua cho hắn sao?

- Hừ, không cần quan tâm việc này, chỉ cần họ Triệu sang bên, nói không ai nghe thì dù chỉ là một tháng tôi cũng làm xong việc này.

Lễ thông xe diễn ra rất long trọng, các lãnh đạo chụp ảnh lưu niệm. Trần Lôi thở dài một tiếng, y cẩn thận quan sát xung quanh thấy đều bình thường.

Cả quá trình không có vấn đề gì. Lãnh đạo tỉnh và Thị xã đều rất vui vẻ. Tình hình từ Tân Bình tới đây đều tốt, quốc lộ hai cấp làm đảm bảo chất lượng, hơn 20km chỉ dùng 20 phút đã đi hết, cảnh sát thực ra không có gì làm. Dân chúng bản địa rất vui mừng khi hai con đường quốc lộ hoàn thành, căn bản không có vấn đề gì. Về phần Mã Thủ cùng Kỳ Lân tuy giải tỏa có chút vấn đề nhưng chỉ là tranh chấp nhỏ, Đồn công an đã sớm khống chế.

Các lãnh đạo lên xe, Trần Lôi dùng bộ đàm gọi cho Mã Thủ, không vấn đề gì. Về phần Hà Khẩu chắc càng không có vấn đề. Dân chúng địa phương rất tích cực đối với xây dựng quốc lộ Bồng Hoa, vẫn không ngừng khen quốc lộ này.

Trần Lôi gọi bộ đàm nhưng bên kia không nghe, chắc do tín hiệu. Trần Lôi gọi cho Đồn công an Hà Khẩu thì bên kia nói không vấn đề gì.

Từ huyện thành tới Hà Khẩu dài 30km cũng chỉ mất một thời gian, sau đó ra khỏi địa phận Hoa Lâm chỉ mất nửa tiếng, Trần Lôi coi như yên tâm.

Đoàn xe chạy về phía nam. Triệu Quốc Đống, La Đại Hải ngồi trong chiếc xe Santana của La Đại Hải mà theo đuôi đoàn xe. Phía sau còn có hai chiếc xe của Cục Công an Thị xã, mấy chục tên cảnh sát cưỡi xe máy chạy theo. Mặc dù sẽ không có vấn đề gì nhưng quy định vẫn phải làm.

- Bí thư La, xem ra hai vị Chủ tịch khá hài lòng với quốc lộ của Hoa Lâm chúng ta.
Triệu Quốc Đống nhìn ra ngoài và nói.
- Tôi thấy Bí thư Kỳ nở nụ cười, Thị trưởng Mạch cũng rất hài lòng. Xem ra bộ máy Thị ủy khá ăn ý.

- Quốc Đống, cậu đang nói đùa đó à?
La Đại Hải cũng cười nói:
- Cậu cho rằng hai người bọn họ có thể giống tôi và cậu sao? Ha ha, tôi già rồi nên không có suy nghĩ gì? Chẳng qua Bí thư Kỳ và Thị trưởng Mạch đều có tương lai rộng lớn, tác phong làm việc khác nhau, cá tính mạnh thì sao có thể hòa hợp?

- Ha ha, Bí thư La, tôi thấy tính của Bí thư Kỳ rất tốt mà.

- Ha ha, Quốc Đống, tính cách có tốt hay không không phải nhìn từ nụ cười trên mặt.
La Đại Hải không nói gì thêm.

Triệu Quốc Đống nghĩ nghĩ gì đó rồi cười một tiếng, đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên:
- Chủ tịch Triệu, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi.

- Chuyện gì, từ từ nói. Bí thư La ngồi cùng xe với tôi, có chuyện gì từ từ nói.
Nghe thấy là Trần Lôi gọi tới, Triệu Quốc Đống rất lo lắng.

- Xảy ra chuyện lớn. Xe cảnh sát tuần tra của Đồn công an Hà Khẩu phát hiện ở khu vực giao nhau giữa thị trấn Hà Khẩu và xã Thanh Nguyên có hơn 30 người ngồi cạnh đường nên thấy không đúng, nhưng nhìn thì thấy không phải người bên Hà Khẩu. Cảnh sát xuống hỏi nhưng bọn họ không đáp, chỉ ngồi ở cạnh đường. Sau đó cảnh sát hỏi mãi thì mới nói là từ hai xã Lương Sơn, Đãng Khê của khu Phổ Độ tới chuẩn bị chặn đường.

Triệu Quốc Đống thầm than xong rồi, có việc lớn.

Nhìn ra ngoài, Triệu Quốc Đống khá quen thuộc đường ở đây. Tiến vào khu vực Hà Khẩu, đúng là trong xã Thanh Nguyên, từ đây đến chỗ kia chỉ có vài km, lúc này muốn thay đổi thì sao kịp.

- Sao vậy Quốc Đống?
Thấy Triệu Quốc Đống tái mặt, La Đại Hải cũng thấy có vấn đề nên hỏi.

- Bí thư La, chúng ta lần này sợ có người chơi rồi. Bên Phổ Độ có người sang chặn đường.
Triệu Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi mà nói. Bàng Quân làm ăn kiểu gì vậy, chuyện lớn như vậy mà không biết là sao? Chẳng qua Triệu Quốc Đống lập tức có phản ứng, Bàng Quân không ngu như vậy, chiêu này có thể đẩy hắn xuống vực, nhưng đối phương cũng không tốt. Không ai có thể bỏ qua cho kẻ không làm tốt công việc.

- Phổ Độ? Có việc gì?
La Đại Hải tái mặt. Mấy chục người chặn đường, hơn nữa ở tình hình này thì dù vì nguyên nhân gì mà kiện cáo cũng sẽ có liên quan tới y.
- Bàng Quân và Trần Lôi làm ăn gì vậy hả? Lập tức thông báo xe cảnh sát mở đường đổi hướng.

- Không kịp rồi, hơn nữa chúng ta mà đổi hướng thì sẽ giải thích với lãnh đạo tỉnh, Thị xã như thế nào?
Triệu Quốc Đống cười khổ nói:
- Đối mặt thực tế thôi. Bí thư La, hai chúng ta chắc khó thoát rồi. Tiểu Vương, tăng tốc tiến lên, chúng ta đi lên trên cùng.

Xe Triệu Quốc Đống vừa vượt qua vài xe thì đoàn xe đằng trước đã tự động chậm lại.

- Chúng tôi muốn sống, chúng tôi muốn ăn.

- Tại sao cắt giảm tiền giải tỏa của chúng tôi? Mong lãnh đạo làm chủ.

- Chúng tôi cần câu trả lời.
Tiếng còi cảnh sát không ngừng rú lên nhưng 30 người dân đã chặn đường. Một đám nam nữ cũng biết xe cảnh sát đằng trước không có lãnh đạo, bọn họ liền lao về mấy xe đằng sau.

Triệu Quốc Đống vội vàng xuống xe mà kêu lên:
- Trần Lôi, người của anh đâu? Lập tức đưa người sang bên, thông đường, chú ý phương pháp.

La Đại Hải cũng vội vàng chạy tới, mặt tái mét lại. Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy đã sớm từ trong xe chui ra mà nói:
- La Đại Hải, đây là như thế nào? Các anh làm như thế nào vậy hả?

- Bí thư Kỳ, tôi không biết.

- Không cần giải thích, bọn họ không phải người Huyện Hoa Lâm sao? Bây giờ không cần giải thích, anh lập tức giải tán bọn họ cho tôi.
Kỳ Dư Hồng rất tức giận nói.

Chuyện này dù xử lý như thế nào thì Kỳ Dư Hồng cũng bị mang tiếng. Kỳ Dư Hồng bắt đầu có chút hối hận tại sao để Triệu Quốc Đống làm Chủ tịch huyện, nếu lúc trước mình cứng rắn một chút, đổi người khác hoặc để Phương Trì Quốc ở đây thì có lẽ đã không có vấn đề gì.

Năm mươi cảnh sát lao tới, Trần Lôi và Bàng Quân cũng rất lo lắng. Thấy Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy đầy tức giận; La Đại Hải và Triệu Quốc Đống đều cúi đầu không nói gì, hai người Trần Lôi run lên. Có lẽ giờ phút này đã quyết định số mạng của bọn họ.

Ninh Pháp và Tần Hạo Nghiên sa sầm mặt từ trong xe đi ra. Đi thị sát mà gặp chuyện này làm người ra rất khó chịu. Nhìn đám người quỳ trên đường gào khóc, hai người bọn họ sao có thể ngồi trong xe. Mặc kệ xảy ra chuyện gì thì y là chủ tịch tỉnh cũng không thể không để ý.

- Lão Kỳ, các anh làm gì vậy hả?
Ninh Pháp và Tần Hạo Nghiên không phải chưa từng gặp mấy việc này.
- Yêu cầu cảnh sát lui ra, không có việc gì đâu. Không phải là dân chúng phản ánh vấn đề thôi sao? Các anh sợ bọn họ phản ánh việc gì không muốn ai biết hay là sợ bọn họ làm hại chúng tôi? Tôi thấy vấn đề đầu nhiều hơn.

Giọng Ninh Pháp rất lạnh lùng làm Kỳ Dư Hồng đổ mồ hôi:
- Chủ tịch Ninh, như vậy không tốt mấy.

- Không có gì cả. Tôi và Chủ tịch Tần đứng ở đây nửa tiếng nghe dân chúng phản ánh vấn đề. Anh là Bí thư Thị ủy và lão Mạch cũng đứng nghe xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play