Cù Vận Bạch sau khi biết tình hình liền xin nghỉ phép đến chơi với Triệu Quốc Đống. Không ngờ mới tới hai ngày mà đã có điện thoại gọi tới. Ngoài việc đi xem núi, cảm nhận nước suối ở đây khác với Nước suối Thương Lãng như thế nào, Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch chỉ ôm nhau. Hắn muốn vứt mấy suy nghĩ kia ra khỏi đầu.
Chẳng qua điều tới sẽ tới.
- Vậy em khi về sẽ định như thế nào?
Cù Vận Bạch rất quan tâm tới tiền đồ của Triệu Quốc Đống. Mặc dù chưa bao giờ cô định lấy chồng nhưng Triệu Quốc Đống mang hạnh phúc tới cho cô làm mấy tháng nay cô rất vui. Ngay cả nhân viên trong phòng cũng cảm nhận sự thay đổi của Trưởng phòng, nghi ngờ Trưởng phòng Cù có phải rơi vào biển tình không?
- Còn có thể làm gì chứ? Binh đến tướng ngăn mà, em không làm gì thì cấp trên cũng không thể nói gì em. Lão Phương ở bên châm lửa, em xem hắn sẽ ra sao.
Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế nhìn ra biển, Cù Vận Bạch mặc váy ngủ dựa vào lòng hắn.
Tay không biết lúc nào đã được Triệu Quốc Đống đưa vào trong áo Cù Vận Bạch, cặp vú mềm mại rắn chắc không ngừng biến hình trong tay hắn. Cù Vận Bạch u oán nhìn Triệu Quốc Đống, đây là dấu hiện trước khu làm tình. Vú cô mỗi lần đều bị hắn làm thế khiến cô rơi vào bể tình, làm cô không nhịn được mới tấn công.
Cù Vận Bạch rất chú ý chăm sóc cơ thể. Mặc dù cô đã gần 30 nhưng ở trong lòng Triệu Quốc Đống thì cô vẫn thấy tim mình đập loạn nên như mới yêu lần đầu, cũng bởi vì như vậy nên mới hai người luôn vui sướng, si mê.
Cù Vận Bạch chưa bao giờ cảm thấy lúc ở bên Triệu Quốc Đống sẽ phải giữ lại gì. Mỗi lần làm tình Cù Vận Bạch đều thả lỏng mình, trên thực tế cũng không phải do cô, Triệu Quốc Đống luôn có thể làm cơ thể cô đạt đến đỉnh cao.
Cù Vận Bạch biết Triệu Quốc Đống đang có tâm sự nên rất phối hợp để tay Triệu Quốc Đống di chuyển trên người mình, váy ngủ được cởi ra, cặp vú trắng nõn, no đủ, hai điểm đỏ hồng lộ ra. Khi Triệu Quốc Đống đặt Cù Vận Bạch lên người mình, hắn dán sát mặt mình vào cặp vú kia.
Triệu Quốc Đống cuối cùng đã tìm được một điểm để phát tiết. Hoa Lâm làm hắn rất buồn bực nên dồn hết nó vào người đẹp trước mặt.
Điểm hồng lọt vào miệng rất nhanh khiến Cù Vận Bạch run lên trong lòng hắn, hai tay Triệu Quốc Đống đã đưa xuống dưới, cẩn thận lột quần lót của đối phương và để cô ngồi giữa hai chân hắn.
Thả hai điểm đỏ kia, hai người hôn nhau, bộ ngực dính vào nhau.
Khi Triệu Quốc Đống rất dịu dàng mà mạnh mẽ tiến vào hang sâu ẩm ướt của đối phương, Cù Vận Bạch không khỏi rên lên một tiếng.
Đây là thuốc xuân dược mạnh nhất, Triệu Quốc Đống dịu dàng nâng mông đối phương lên, như vậy làm cho hai chân Cù Vận Bạch mặc dù đưa xuống đất nhưng lại bị từng đợt sóng tình khiến cô nằm gục trên đùi Triệu Quốc Đống.
Xuyên qua rèm cửa, Triệu Quốc Đống có thể mơ hồ thấy cảnh biển, càng làm hắn thêm xúc động. Cuộc ân ái đêm qua chỉ là bữa sáng, lúc này mới là bữa chính.
Trời khá ấm áp khiến hai người chìm trong bể dục. Từ phòng ngủ, phòng khách tới trước cửa sổ. Khi Triệu Quốc Đống nằm gục và phát vào trong người Cù Vận Bạch, Cù Vận Bạch co mình lại như con ếch quấn chặt lấy Triệu Quốc Đống
Mái tóc mềm mại lướt trên tai Triệu Quốc Đống làm hắn tỉnh tại. Cù Vận Bạch đang chìm trong giấc ngủ. Sau cơn ân ái mãnh liệt kia làm cô ngủ rất ngon.
Triệu Quốc Đống cẩn thận thoát khỏi vòng ôm của Cù Vận Bạch, hắn đắp chăn lên cho cô rồi đi ra trước cửa sổ.
Điện thoại di động vang lên, Triệu Quốc Đống nghe điện.
Vẫn là Hoa Lâm gọi tới thông báo hắn đến Thị ủy gặp Trưởng ban Chương. Bí thư Kỳ có thể muốn tự mình nói chuyện với hắn.
Triệu Quốc Đống vô thức cười phá lên, Kỳ Dư Hồng muốn gặp mình, là phúc hay họa đây? Muốn mình chủ động từ chức hay hỏi ý kiến của mình?
Mình nên làm gì?
Chủ động rời đi? Triệu Quốc Đống lắc đầu, vậy cố gắng một năm qua sẽ không còn, coi như đổi hoàn cảnh thì sao chứ? Hắn lại phải mất nửa năm quen thuộc tình hình, hắn không muốn rời khỏi Hoa Lâm. Nhưng việc này đâu phải do hắn quyết định? Hắn có thể chống đối sao? Tổ chức sao có thể chấp nhận việc này, nhất định sẽ có điều chỉnh, mà hắn một khi bị đẩy tới mấy chỗ ngồi không thì có khác gì so với hắn chủ động xin rời đi.
Làm thế nào vừa có thể ở lại, có thể đảm bảo bầu cử diễn ra thuận lợi, mà lãnh đạo cũng không có cái nhìn với mình?
Gặp Kỳ Dư Hồng chính là cơ hội duy nhất thay đổi số mạng cho hắn.
Khi một cơ thể ấm áp ôm lấy hắn từ phía sau thì Triệu Quốc Đống mới tỉnh táo lại.
- Quốc Đống, đừng suy nghĩ nhiều. Em còn trẻ, dù lãnh đạo bố trí như thế nào thì chị tin em vẫn tỏa sáng trên cương vị mới.
- Em cũng tin như vậy nhưng em không cam tâm. Một năm vất vả mà lại thành cái áo cho người ta, em còn phải nuốt cục tức vào lòng. Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng: - Nó giống như chị vẽ tranh, sắp vẽ xong thì có người cướp lấy, ghi thành mình sáng tác, còn không cho chị phát biểu ý kiến, điều này sao có thể chấp nhận.
- Đã xác định em sẽ di sao? Cù Vận Bạch suy nghĩ một chút rồi nói.
- Bí thư Thị ủy muốn gặp em, chắc không phải bảo em làm tốt công việc ở Hoa Lâm chứ? Triệu Quốc Đống cười nói: - Bí thư Thị ủy nhất định muốn an ủi em, đương nhiên điều kiện là em phải chủ động từ chức. Hừ.
Nghe Triệu Quốc Đống hừ lạnh một tiếng, Cù Vận Bạch run lên. Triệu Quốc Đống không phải nhân vật chịu nhẫn nhịn, Thị xã Ninh Lăng mà yêu cầu như vậy thì Triệu Quốc Đống sẽ đàng hoàng chấp nhận sao?
Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của Cù Vận Bạch, Triệu Quốc Đống quay đầu lại cười nói: - Chị không nên lo lắng, em không phải người bồng bột mà, chẳng qua Thị xã uốn động tới em thì cuối cùng cũng phải có câu trả lời thuyết phục với em mà. Chiều hôm đó hai người bay về An Đô, ở lại qua đêm. Sáng hôm sau Triệu Quốc Đống đưa Cù Vận Bạch về Giang Khẩu, lúc này mới lái xe về Ninh Lăng.
Đến văn phòng Kỳ Dư Hồng, Triệu Quốc Đống trước đó đã vào văn phòng của Chương Thiên Phóng báo cáo.
- Quốc Đống, cậu đúng là dám chạy tới Sơn Đông nhỉ, có phải nghe được tin nên trốn không? Chương Thiên Phóng cười nói.
- Trưởng ban Chương, oan cho tôi. Tôi đi Sơn Đông đã báo cáo với Chủ tịch Mai và Bí thư La, một công ty nước hoa quả muốn tới. Hệ thống giao thông Hoa Lâm chúng tôi bây giờ đã sắp thông hoàn toàn, cũng phải nghĩ cách giúp hộ nông dân mà. Triệu Quốc Đống nói.
- Ồ, có kết nối thành công không? Chương Thiên Phóng mặc dù là Trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng y trước đó cũng phụ trách mảng công nghiệp cho nên rất hứng thú với việc thu hút đầu tư.
- Cũng có tiếp xúc với vài công ty, đương nhiên chuyện này không thể do nói chuyện một hai câu là xong, ít nhất phải qua vài lần khảo sát. Triệu Quốc Đống cười nói: - Trưởng ban Chương có hứng thú thì cùng tôi sang Sơn Đông xem một chút. Thanh Đảo bên đó có hoàn cảnh rất được.
- Được, có cơ hội chúng ta sang đó xem. Chương Thiên Phóng cười nói: - Chẳng qua cậu qua cửa này rồi nói tiếp.
- Đây là chuyện không liên quan tới tôi. Tôi cũng mới nghe Bí thư La giới thiệu tình hình. Tôi tin tổ chức, Ủy ban kỷ luật chắc đã điều tra. Triệu Quốc Đống nói.
- Hừ, cậu đừng ra vẻ với tôi, tôi còn không biết ư. Cậu nhất định ngửi thấy mùi nên trốn sang Sơn Đông. Chương Thiên Phóng cười ha hả nói: - Sao có ý gì không?
- Sợ là không phải do tôi tính là được, mà do Thị ủy cân nhắc như thế nào mới đúng. Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói: - Tôi đến Hoa Lâm chưa đầy năm, mới tạo được trụ cột nên không muốn đi.
- Đi đâu cũng cần có quá trình quen thuộc. Thị ủy dù điều chỉnh thì cũng phải bố trí tốt cho cậu. Dù sao chuyện không liên quan tới cậu. Muốn nói thì do cậu làm chuyện cho dân chúng Hoa Lâm, dân chúng Hoa Lâm chọ cậu.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói: - nói như vậy Thị xã đã quyết định tôi rời khỏi Hoa Lâm?
Chương Thiên Phóng nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống mà nói: - Điều này thì chưa. Thị ủy dã báo cáo với Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, còn chưa có câu trả lời cụ thể. Ngoài ra lát nữa Bí thư Kỳ cũng muốn nói chuyện với cậu nữa cơ mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT