Tuần này Triệu Quốc Đống rất bận, ngoài việc gặp người của sở và Học viện Nông nghiệp thì hắn còn việc riêng cần làm.

Ví dụ như Lôi Hướng Đông, Lôi Hướng Đông tuần trước đã chính thức được bổ nhiệm làm trợ lý giám đốc ngân hàng nông nghiệp tỉnh An Nguyên, có lẽ chỉ là chức quá độ, rất nhanh sẽ lên làm phó giám đốc. Triệu Quốc Đống cũng hẹn chúc mừng đối phương. Bạn bè càng đi càng thân, không cần quá long trọng nhưng phải có thành ý.

Triệu Quốc Đống cũng nghĩ có lúc quan hệ cá nhân sẽ mang tới tác dụng không ai có thể tưởng tượng ra.

Ví dụ như bây giờ Hoa Lâm đang cần tranh thủ hạng mục giúp huyện khó khăn của Sở Giao thông. Bây giờ cho huyện Phong Đình, Thương Hóa đều được, đưa cho Thông Thành, Tây Hà đều được. Điều này đối với Sở Giao thông là không quá quan trọng, nhưng đối với một huyện lại là cơ hội ngàn năm có một.

Ai có thể nắm chắc, ai có thể khiến huyện của mình đi trước vài năm thì đó sẽ là thành tích đáng nói, ít nhất cũng làm anh được cấp dưới tôn trọng.

Nhưng không phải hắn từ Sở Giao thông đi ra là có thể có được ưu đãi, điểm này Triệu Quốc Đống hiểu rõ.

Dù là Thái Chánh Dương hay là Trầm Tự Nhiên có thể đi tới vị trí này thì cũng có nhiều quan hệ với chính quyền địa phương, ai không muốn vì bạn bè, người quen của mình mà lấy được khoản tài chính này vào tay, ai không muốn nơi mình từng công tác tốt lên, ai không muốn để địa phương mình từng công tác nhớ tới mình. Nhưng ở điều kiện ngang nhau thì phải xem quan hệ.

Thái Chánh Dương có quyền quyết định ở việc này, nhưng Triệu Quốc Đống cũng không muốn làm khó Thái Chánh Dương. Như vậy được Trương Trung Thuận cùng Từ Hoành là rất quan trọng.

Lôi Hướng Đông làm bên ngân hàng nông nghiệp. Triệu Quốc Đống hiểu rõ ngân hàng nông nghiệp làm gì, sau này nông nghiệp Hoa Lâm mà phát triển thì không thể không có ngân hàng nông nghiệp ủng hộ. Nhất là ngân hàng nông nghiệp vốn là ngân hàng quốc doanh, ở nhiều phương diện sẽ có ưu thế hơn với ngân hàng thương mại.

Học viện Nông nghiệp cũng khá quan trọng, nhưng nó không thuộc tỉnh quản lý, trực thuộc trường cấp quốc gia, đương nhiên chính quyền địa phương cũng có quyền lên tiếng nhưng quyết định cuối cùng đều do trường cấp quốc gia nắm trong tay. Đương nhiên tiến hành một cuộc điều tra ở cơ sở không phải việc lớn, chỉ cần lãnh đạo phụ trách trong tỉnh nói ra thì sẽ không vấn đề gì.

Lần này tới Hỉ Lai Đăng ăn, Triệu Quốc Đống biết vợ chồng Lâm Băng thích ăn đồ tây, không khí nơi này cũng được, người không nhiều, rất yên tĩnh.

- Quốc Đống, lần này cậu về bao lâu?
Vương Phủ Mỹ cũng là người nho nhã, tri thức, y tốt nghiệp nghiên cứu sinh khoa Trung Văn đại học An Nguyên, nghe nói chỉ bằng một bức thư tình mà lấy được trái tim Lâm Băng.

- Mỹ ca, em cũng không ở vài ngày, xong việc là sẽ về.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao, Mỹ ca có phải ngứa ngáy trong người nên muốn lấy cảm giác thắng lợi và đánh vài séc với em.

Triệu Quốc Đống thực ra không giỏi tennis, nhưng thể lực của hắn tốt, lực tay mạnh, đánh bóng nhanh, cũng có thể chơi được. Chẳng qua Vương Phủ Mỹ là cao thủ trong trò này.

- Bỏ đi, giết cậu không tìm được sự tự hào khi thắng lợi, không phải một trình độ. Thật sự không tìm được người thích hợp thì lấy cậu ra là cũng được.
Vương Phủ Mỹ nói chuyện khá khôi hài, chẳng qua ở Văn phòng tỉnh ủy ai cũng biết y là người rất trầm ổn.

- Anh không nên đả kích em như vậy chứ. Kỹ thuật của em mặc dù không tốt nhưng nếu so về thể lực thì anh chưa chắc là đối thủ của em. Hay là chúng ta đổi môn như bơi, chạy?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Lấy sở đoản của mình đánh sở trường của địch, ai làm.
Vương Phủ Mỹ cười nói:
- Quốc Đống, có biết chơi golf không?

- Golf ư? Không biết, quy tắc cũng không hiểu. Chẳng qua An Nguyên chúng ta cũng không có sân nào ra hồn, ngoài sân bên hồ Vân Loa ra thì em chưa thấy chỗ nào có sân golf chính thức. Đây là môn thể thao của quý tộc phương Tây, không thích hợp với quốc gia người nhiều, ít đất chúng ta.

- Còn nói không biết, ngay cả sân golf Vân Loa cũng biết. Cậu định giấu tôi hả?
Vương Phủ Mỹ có chút kinh ngạc nói.

- Không có mà, em đã đến đó hai lần nên thấy cũng được.

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Em chỉ biết chạy bộ, bơi thôi.

- Quốc Đống, được đó. Tôi nghe nói sang hồ Vân Loa chơi không giàu cũng là sang, cán bộ cấp huyện bình thường không ai đến đó đâu.
Vương Phủ Mỹ nói.

- Đâu đến mức như vậy? Em thấy chỉ là chỗ khá phong nhã cho mấy người có tiền mà thôi. Đương nhiên phong cảnh cũng đẹp.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Em thấy không bằng khai thác vài núi hoang ở Hoa Lâm.

- Quốc Đống, cậu đúng là biết nói chuyện. Hoa Lâm làm sân golf thì cho ai chơi? Lái xe mất bảy tám tiếng, người run rẩy mà còn sức chơi sao?
Lâm Băng cười hì hì mà nói.

- Chị đừng cười, ai có thể nói rõ mười năm sau Hoa Lâm có biến hoá hay không? Vấn đề giao thông bây giờ không phải có Phó chủ tịch huyện Triệu em chạy quanh tìm cách sao? Chỉ cần giải quyết được khó khăn về giao thông thì em tin Hoa Lâm còn có ưu thế.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói.

- Ừ, lần này cậu có thể nhân cơn gió các cơ quan trên tỉnh muốn hỗ trợ huyện nghèo một chút, hoạt động và làm ra thành tích.
Lâm Băng cũng biết hai hôm nay Triệu Quốc Đống đang chạy quanh.

- Nhất định rồi.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lâm tỷ, lãnh đạo phụ trách mảng Giáo dục là Chủ tịch Cam không?

- Đúng thế.
Lâm Băng nói.

- Quốc Đống, có phải có việc cần tìm Chủ tịch Cam không?
Vương Phủ Mỹ nói.

- Vâng, em bây giờ không phải phụ trách mảng khoa học kỹ thuật sao? Mấy hôm trước em xuống xã phát hiện nông dân Hoa Lâm há nghèo, nguyên nhân chủ yếu là bế tắc, hai là thiếu con đường làm giàu.

Em suy nghĩ một chút thì Hoa Lâm là vùng đồi núi, có nhiều đồi núi để không. Em muốn mời chuyên gia Học viện Nông nghiệp đến xem một chút, thuận tiện thành lập trụ sở thực tế, xem có thể nuôi dưỡng vật nuôi hay cây trồng gì phù hợp không? Như vậy cũng là tìm được con đường làm giàu cho nông dân Hoa Lâm.

- Học viện Nông nghiệp – đại học An Nguyên trực thuộc Bộ giáo dục, tỉnh không quản được.

- Đại học An Nguyên nằm ở An Đô, chắc có quan hệ với Chủ tịch Cam mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ừ, điều này thì đúng. Chủ tịch Cam không phải vốn là phó hiệu trưởng Đại học An Nguyên sao? Bây giờ Chủ tịch Cam vẫn còn sống trong Đại học An Nguyên.
Lâm Băng gật đầu nói.
- Chồng Chủ tịch Cam bây giờ đang dạy ở Đại học An Nguyên, hai con đều là Đảng viên của trường.

- Không biết Lâm tỷ có quen với Chủ tịch Cam không?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Cũng được, Quốc Đống, cậu định làm như thế nào?
Lâm Băng không từ chối, cô có quan hệ khá tốt với vị Chủ tịch Cam này. Hai người chênh nhau có vài tuổi, hay tập thể dục, đi thẩm mỹ viện với nhau, lâu dần thành quen.

- Vậy Lâm tỷ xem có cơ hội giúp em không. Một là báo cáo công việc với Chủ tịch Cam, thứ hai là mời Chủ tịch Cam hỏi giúp một chút, xác nhận hai chuyện với bên Học viện Nông nghiệp.
Triệu Quốc Đống không khỏi vui mừng vì tìm thấy cửa.

- Ừ, để tôi thử xem. Vợ chồng bọn họ cứ cuối tuần đều đi đến câu lạc bộ thể hình, nếu có thể thì trưa gặp nhau, ăn một bữa cơm là được.
Lâm Băng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi có thể liên hệ trước xem có thể hay không.

Thấy Triệu Quốc Đống rời đi, Vương Phủ Mỹ không nhịn được cười nói:
- Quốc Đống này đúng là không đơn giản, anh thấy sớm muộn sẽ phát triển.

- Vâng, Quốc Đống này cũng được, ít nhất còn có thể nghĩ đến việc giúp dân chúng thoát nghèo, tìm Bình tỷ giúp cũng không vấn đề gì, cũng đều là vì phát triển kinh tế bên dưới mà.
Lâm Băng không nghe ra ý trong lời nói của chồng.

Vương Phủ Mỹ lắc đầu rồi nói:
- Cậu ta nghĩ quá linh hoạt, vốn chỉ là muốn mời chúng ta nói giúp với Học viện Nông nghiệp, vậy mà biến thành muốn báo cáo công việc với Chủ tịch Cam, tính chất khác ngay.

- Tính chất thay đổi gì chứ? Anh đừng nghĩ người khác xấu như vậy.
Lâm Băng có chút không vui nói.

- Em hiểu lầm rồi, anh chỉ là nói Quốc Đống biết nắm chắc cơ hội. Có thể có cơ hội báo cáo công việc với lãnh đạo tỉnh, ai có thể bỏ qua.

Vương Phủ Mỹ cũng biết vợ mình có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống. Một chiếc khăn lụa Nhật Bản đã làm bà vợ y rất thích, tên này đúng là biết lấy lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play