Triệu Quốc Đống đã lâu không về nhà ở Giang Miếu. Lúc hắn tới Sở Giao thông vừa lúc một nhóm khu nhà ở cuối cùng hoàn thành. Đáng lẽ sẽ xây nhà mới và hoàn thành lúc đầu năm nhưng lãnh đạo Sở Giao thông lại có biến khiến công trình dừng lại. Việc phê duyệt khu nhà mới có vấn đề nên chúng ta xây dựng bị kéo dài. Mãi đến khi Thái Chánh Dương nhận chức thì mới bắt đầu lại.

Triệu Quốc Đống không được phân phối nhà vào đợt này. Chẳng qua số phòng tại Sở Giao thông cũng không quá khẩn trương, một nhóm nhà mới xây xong khiến nhà cũ thừa ra. Triệu Quốc Đống cũng được phân một phòng cũ.

Khu nhà cũ của Sở Giao thông ngay sau lưng trụ sở, bên cạnh là công viên Thiên Thủy nôi tiếng, hồ nước liên tục tạo thành cảnh đẹp trong khu.

Triệu Quốc Đống khi đi làm sẽ đi bộ qua đây, trên đường còn có những hàng ăn sáng như cháo, bánh bao .. Điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy sống ở An Đô thật thuận tiện.

Sau khi tới Sở Giao thông, Triệu Quốc Đống về nhà tại Giang Miếu có hai lần. Mà Trường Xuyên và Đức Sơn gần như không về nhà. Ngay cả Lưu Thành cũng chỉ về Giang Miếu hai lần. Cũng may Triệu Linh San hiểu biết Lưu Thành vì công việc nên cô cứ một tháng là chạy tới Tân Châu một lần.

Sau tháng 10 Nhà máy dệt dừng sản xuất, cô liền tới Huyện Thương Lãng giúp Lưu Thành lo việc nhà, điều này làm Lưu Thành thoải mái hơn. Mà Trường Xuyên và Đức Sơn cũng thường xuyên được ăn đồ chị gái nấu.

Cả Nhà máy dệt bây giờ đang rất lo lắng, còn có tuần nữa là tết nhưng không thu được bao tiền mặt về, hầu hết đối tác đều hứa hẹn vu vơ.

Triệu Quốc Đống về đến nhà máy càng cảm nhận rõ hơn không khí này.

Bố mẹ Triệu Quốc Đống mặc dù cũng rất lo lắng vì tình hình nhà máy, nhưng thấy Triệu Quốc Đống về thì ông bà cũng vui. Ông bà suy nghĩ thấy ngoài Triệu Vân Hải còn học đại học ra, ba thằng con còn lại đều có sự nghiệp, vì thế ông bà cũng yên tâm hơn nhiều.

- Quốc Đống, nghe Linh San nói công ty bên kia cũng có nửa dây chuyền dừng sản xuất?
Triệu Vọng Phu có chút lo lắng với Triệu Quốc Đống, nhưng càng lo hơn hai thằng kia.

Triệu Quốc Đống ngồi trên sô pha ở nhà mà không thoải mái bằng văn phòng. Nhưng khi hắn nói đổi đồ dùng gia đình thì Triệu Vọng Phu kiên quyết phản đối. Triệu Quốc Đống hiểu tâm trạng ông bố, ngay khi các công nhân trong nhà máy lo lắng vì sự sống, nhà đổi đồ dùng sẽ có không ít lời phê bình.

- Bố, bên kia dừng sản xuất một nửa là bình thường. Qua tháng ba là nhà máy sẽ khôi phục sản xuất, sang tháng năm sẽ phải làm ba ca, nó khác hẳn Nhà máy dệt.
Triệu Quốc Đống đưa cho ông bố bao Trung Hoa, thấy ông bố nhăn mặt, hắn thấy mình sai rồi. Trong mắt ông bố thì Hồng Sơn đã xa xỉ, đừng nói Trung Hoa là loại đốt tiền.

Triệu Vọng Phu đúng là có chút đau lòng, nghe nói loại này phải 30 tệ một bao, đây không phải coi tiền làm thuốc hút sao? Nhưng nhìn Triệu Quốc Đống, ông biết mình không theo kịp thời đại. Ông lặng lẽ bóc giấy bóng và châm điếu thuốc hút.

- Lưu Thành và Linh San đã một tháng không về, nghe nói bọn họ ở bên đó tập huấn nhân viên. Công ty có phải mời không ít giáo viên đến không con?
Triệu Vọng Phu nói.

- Chủ yếu là tập huấn về nghề nghiệp, đây là yêu cầu tối thiểu của công ty thời hiện đại. Lợi dụng thời gian này mà tập huấn ngắn hạn sẽ tăng kỹ năng và tố chất của nhân viên, tăng cường nhận thức và sự đoàn kết của nhân viên với công ty.

Triệu Quốc Đống thấy ông bố đã già đi nhiều, nhất là một năm nay càng già nhanh hơn. Hiển nhiên tình hình Nhà máy dệt làm ông bị đả kích rất mạnh.

- Bố, ngành dệt may không phát triển là tất nhiên. Theo chính sách quốc gia điều chỉnh, một vài ngành mới phát triển lên, một vài công ty nhà nước sẽ rời khỏi thời đại. Bố phải nhìn xa hơn. Bố cũng đã hơn 50, không nên quá quan tâm tới việc này. Hơn nữa bây giờ quốc gia đang phát triển, một công ty phát triển hoặc suy thoái không đáng là gì với cả quốc gia.

- Bố biết, nhưng thấy bạn bè trong nhà máy lo lắng như vậy thì sao có thể vui lên.
Triệu Vọng Phu thở dài một tiếng:
- Bố biết nhà ta có con quản mấy đứa em. Đức Sơn, Trường Xuyên coi như có tương lai, nhưng con nhìn công nhân trong nhà máy xem? Có người cả nhà đều trong nhà máy, cứ tiếp tục như vậy thì sao sống nổi?

- Công ty hưng suy là bình thường, nhưng công nhân của công ty gặp khó khăn thì chính quyền phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Triệu Quốc Đống an ủi ông bố:
- Bố, nhà máy trong lúc nhất thời không thể khôi phục sản xuất, không bằng bố mẹ chuyển lên thành phố sống. Bố mẹ từng này tuổi rồi thì cũng nên hưởng thụ để giữ gìn sức khỏe chứ?

- Bố không đi, quen nhà máy rồi, bố lên thành phố làm gì. Mẹ con cũng không đi.
Triệu Vọng Phu nói.

Thấy ông bố nói như vậy, Triệu Quốc Đống liền bỏ qua không tranh chấp ở vấn đề này. Người già có suy nghĩ của mình, muốn ép bọn họ thì sẽ có phiền phức.

- hai bố con sao vậy, không mấy khi gặp mặt mà đã tranh cãi rồi là sao?
Hứa Tú Cần cởi tạp dề ra và mắng.

- Mẹ, con và bố không có gì, chỉ là nói chuyện tình hình nhà máy mà thôi.
Triệu Quốc Đống vội vàng nói:
- Đại Vĩ đâu mẹ?

- Hừ, không phải tới nhà lão Hà sao. Con bé đó đẹp thì có tác dụng gì, bây giờ nhà máy sắp không có đồ ăn rồi. Quốc Đống, con về thì phải nói với Đại Vĩ, bảo nó nghĩ kỹ vào.
Hứa Tú Cần tất nhiên là quan tâm tới hôn nhân của thằng cháu.

- Ồ, Đại Vĩ tìm bạn gái sao ạ?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ừ, sau nhà chúng ta có con thứ hai của lão Hà, Đại Vĩ bây giờ thích con bé đó. Vì thế không ngừng chạy đến nhà người ta, ăn cơm ở đó nữa chứ.

- Mẹ, mẹ thấy điều kiện của Đại Vĩ rất tốt sao? Hộ khẩu nông thôn, không có công việc chính thức, con gái nhà người ta chưa chắc đã để ý.
Triệu Quốc Đống không nhịn được cười. Đại Vĩ này một năm trước là nông dân, bây giờ kiếm được chút tiền mà mẹ hắn đã thấy cháu mình có thân phận khác.

- Nông thôn thì sao chứ? Có thể làm ra tiền là được, có hộ khẩu thành phố mà không có việc còn không bằng có hai mẫu đất ở nông thôn.
Hứa Tú Cần cũng thấy lời mình nói có chút buồn cười, nếu là trước đây Triệu Linh San nhà bà tìm đối tượng ở nông thôn thì bà nhất định không đồng ý.

Lúc này Đại Vĩ đẩy cửa đi vào và nói:
- Quốc Đống ca, anh về rồi à?

- Ừ anh về rồi, vốn chờ chú về ăn nhưng không được. Sao, đến Hà gia ăn cơm à?
Triệu Quốc Đống cười nói.

Mặt Hứa Vĩ đỏ lên. Hai bác của hắn đã sớm biết việc này, nhưng bây giờ ở nhà này hai bác nói không tính, phải do ông anh quyết định. Ngay cả ông bố hắn ở Nam Hoa cũng nói chuyện gì chỉ cần Triệu Quốc Đống đồng ý là được. Kể cả hôn nhân của hắn cũng phải do Triệu Quốc Đống quyết định.

Thấy Hứa Vĩ né tránh ánh mắt của mình, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đại Vĩ, con gái nhà người ta đã tới nhà, chú chẳng lẽ không cho cô ấy vào nhà ngồi sao? Anh là cọp à?

- Ha ha, không phải, em là xem Đức Sơn ca và Trường Xuyên vẫn đã chưa về thôi mà?
Hứa Vĩ gãi đầu nói:
- Hà Kỳ, vào đi.

Người ngoài cửa cuối cùng đã vào. Triệu Quốc Đống cũng không nhớ mấy con cái trong nhà máy. Cô bé này trông cũng được, chẳng qua người hơi gầy.

- Hà Kỳ, đây là Quốc Đống ca của anh. Anh, đây là Hà Kỳ.

- Quốc Đống, chú mời Hà Kỳ ngồi đi. Anh đâu phải lãnh đạo quốc gia gì.
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười mà nói.

Thái độ của Triệu Quốc Đống làm hai người thoải mái hơn. Triệu Quốc Đống cũng thuận miệng hỏi qua về tình hình của cô bé, làm thế nào quen Đại Vĩ. Mặc dù từ mấy câu nói không nhìn ra gì, nhưng Triệu Quốc Đống thấy Hà Kỳ này khá thành thật, khá hợp với Đại Vĩ.

- Quốc Đống, Quốc Đống….
Ngoài cửa có người gọi khiến không khí thả lỏng hơn chút. Thấy Triệu Quốc Đống gật đầu ra hiệu, Đại Vĩ và Hà Kỳ đều thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play