Cù Vận Bạch lặng lẽ kéo áo Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống biết Cù Vận Bạch không muốn làm lớn chuyện. Nếu chuyện truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt tới hình tượng của Cù Vận Bạch, Đồng Úc và Triệu Quốc Đống. Nhất là nữ cán bộ như Cù Vận Bạch càng đáng sợ hơn.

Triệu Quốc Đống mặc dù rất khó chịu nhưng vẫn phải đồng ý:
- Được, anh nói bọn họ đòi bao tiền?

- Đơn giản, bọn họ không bị thương nặng, theo tôi đoán cũng chỉ là đi chụp Ct một chút mà thôi, sau đó kê chút đơn thuốc là được. Tôi thấy các anh trả ba ngàn đi.
Trưởng đồn Khương nói.

Ba ngàn? Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch ngẩn ra, Đồng Úc há hốc mồm đầy sợ hãi.

Ba ngàn? Triệu Quốc Đống chưa nói chuyện, Cù Vận Bạch đã nói:
- Bọn họ đây là muốn lừa tiền sao? Chúng tôi không trả, sao phải cho bọn chúng? Còn có công lý không? Kẻ phi pháp được bảo vệ, người bị hại còn phải bù tiền.

- Vậy không còn cách nào rồi, mời ba vị ở đây. Mai điều tra rõ tôi sẽ thông báo về nhà và lãnh đạo đơn vị của các người tìm hiểu.
Trưởng đồn Khương xua tay nói như xác định đối phương không dám chống đối với mình.

Nghe Trưởng đồn Khương nói như vậy, cơn tức trong lòng Cù Vận Bạch lập tức biến mất.

Báo về đơn vị và người nhà? Đây đúng là đòn quá hiểm. Chuyện mình và Phó chủ nhiệm bị bắt ở khách sạn và đưa tới Đồn công an, như vậy nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Hơn nữa cô mới làm Bí thư Khu Khai Phát chưa lâu, lãnh đạo huyện sẽ nghĩ như thế nào? Nhưng phải trả đối phương ba ngàn thì cô không thể chấp nhận.

Trưởng đồn Khương không nói gì mà đi ra ngoài, trước khi ra còn cười nói:
- nghĩ thông thì gọi.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn thấy Đồng Úc bất lực ngồi đó, Cù Vận Bạch lại quay đầu lại nhìn cửa sổ, nhất định là cô uất ức mà khóc.

Triệu Quốc Đống vào một góc gọi cho Lưu Triệu Quốc. Hắn vốn không muốn làm phiền Lưu Triệu Quốc. Lưu Triệu Quốc mới nhận chức nên cần một thời gian tiến vào. Nhưng bây giờ hắn không thể không gọi điện nói chuyện.

Lưu Triệu Quốc kiên nhẫn nghe Triệu Quốc Đống nói, y tin Triệu Quốc Đống nói là thật, không thêm mắm thêm muối. Triệu Quốc Đống cũng nói đối phương nhất định có chút lai lịch, nếu không Trưởng đồn công an Lưỡng Nhị Khẩu nhất định sẽ không như vậy. Lưu Triệu Quốc đã đến Lưỡng Nhị Khẩu một lần, tên Trưởng đồn này rất linh hoạt, nhưng không nhớ tên là gì. Chẳng qua đó không có gì là quan trọng.

- Chú chờ mười phút, anh gọi lại.

Lưu Triệu Quốc không nói nhiều, nói xong liền trực tiếp gọi cho phân Cục trưởng – Phân cục Hoa Khê Triều Ứng Trung.

Triều Ứng Trung nhận được điện của Lưu Triệu Quốc mà có chút giật mình. Lưu Triệu Quốc nhận chức xong, tâm trạng rất không vui, thái độ khác lạ. Sao muộn như vậy còn gọi cho mình.

- Lão Triều, anh điều tra hộ tôi. Bạn tôi bị nhốt ở Đồn công an Lưỡng Nhị Khẩu là như thế nào? Cậu ta phản ánh với tôi bọn họ là người bị hại còn phải bồi thường tiền cho đối phương, Đồn công an đây là làm loạn, Trưởng đồn công an làm ăn thế nào vậy hả? Anh là phân Cục trưởng quản đội ngũ vậy sao? Tôi cho anh năm phút, anh hiểu rõ tình hình rồi báo cáo cho tôi.

Lưu Triệu Quốc nói xong liền lập tức dập máy.

Triều Ứng Trung đúng là rất buồn bực. Theo lý Khương Bách Toàn này rất khôn, sao lại làm ăn lung tung như vậy? Có phải là bạn của Cục trưởng Lưu nói sai không? Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Triều Ứng Trung vẫn phải vội vàng gọi điện tìm hiểu.

Khương Bách Toàn ngồi trên ghế mà hút thuốc. Điện thoại di động trên bàn vang lên, y vừa nghe điện đã bị đầu bên kia mắng cho một trận.

- Khương Bách Toàn, anh không cần giải thích, tôi chỉ hỏi anh chuyện có phải như tôi nói không?

Khương Bách Toàn lần đầu thấy Triều Ứng Trung tức như vậy. Y có quan hệ khá tốt với Triều Ứng Trung, đây là lần đầu Triều Ứng Trung nói với y bằng giọng như vậy.

- Sếp Triều, tôi…

- Không cần giải thích, tôi chỉ hỏi anh có thật không?

- Gần như vậy, chẳng qua …

- Láo toét. Chuyện này anh cũng làm được sao? Mẹ nó chứ, anh chán sống hả? Anh còn muốn làm Trưởng đồn công an không? Anh có tin trong hội nghị Đảng ủy ngày mai tôi cách chức anh không?
Triều Ứng Trung rất tức giận. Y vốn nghĩ chuyện không đúng như vậy, không ngờ đối phương lại nói đúng.

Khương Bách Toàn nghe vậy là biết Triều Ứng Trung rất tức giận nên có chút sợ hãi. Xem ra lần này mình gây họa rồi. Mấy tên Giang Khẩu kia sao lại có chỗ dựa, nếu không đã sớm gọi rồi chứ? Còn cần vào Đồn công an bị hỏi hai, ba tiếng không?

Khương Bách Toàn cẩn thận nói:
- Sếp Triều, bên kia là cháu ngoại của Cục trưởng Trần.

- Cháu của Cục trưởng Trần? Cục trưởng Trần nào?
Triều Ứng Trung lúc này mới có phản ứng rồi nói:
- Là Cục trưởng Trần?

- Không phải thì là ai? Cục trưởng Trần gọi tới, tôi có thể làm gì?
Khương Bách Toàn cười khổ nói.

- Cục trưởng Trần nói gì?
Triều Ứng Trung lạnh nhạt nói.

- Muốn tôi xử lý một cách thỏa đáng.
Khương Bách Toàn đúng là muốn chết, xem ra bênh kia lai lịch còn hơn cả Cục trưởng Trần.

- Hừ, thế nào là xử lý thỏa đáng? Khiến người ta bồi thường tiền sao?
Triều Ứng Trung có chút tức giận. Cháu ngoại Trần Dân đã gây rất nhiều vụ việc ở khu vực, nhưng lần nào cũng do Trần Dân ra mặt. Trong thời gian này thằng kia cứ sang Hoa Khê gây rối, chuyện lớn, chuyện nhỏ không ít, đúng là đau đầu.

- Sếp triều, vậy sếp nói tôi nên làm gì?

- Anh hỏi tôi, tôi cần anh làm Trưởng đồn công an làm gì?
Triều Ứng Trung suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cái khác tôi không biết, bên này lập tức thả người. Bên kia phải xử phạt mấy tên đánh người và gây mất an ninh trật tự, bồi thường tiền quần áo của đối phương.

- Hả?
Khương Bách Toàn sợ hãi kêu lên:
- Sếp, cái này sợ là?

- Sợ hả?
Triều Ứng Trung lạnh lùng nói:
- Tôi nói với anh, bây giờ Cục trưởng Lưu đang đợi điện của tôi, mai tôi phải tới văn phòng Cục trưởng Lưu giải thích chuyện này? Có phải anh muốn tôi dẫn theo cả anh đi giải thích với Cục trưởng Lưu không?

Khương Bách Toàn run lên. Cục trưởng Lưu sao? Nhưng còn Cục trưởng Trần thì sao? Khương Bách Toàn do dự một chút mà nói:
- Tôi thì không sao, chẳng qua chỉ là Phó Trưởng phòng mà thôi, cùng lắm đi xuống, nhưng còn sếp.

- Hừ, Cục trưởng Lưu vừa nhận chức nên đừng chọc vào. Nếu hỏi thì cũng không đến lượt tôi, chuyện này có thể giấu người sao? Tôi thấy Cục trưởng Lưu cũng chưa chắc muốn giấu người. Nói không chừng Cục trưởng Lưu đã sớm biết tình hình. Bây giờ Cục trưởng Lưu đang muốn xem chúng ta xử lý. Cứ làm theo tôi nói đi, tài liệu cho đầy đủ.

Triều Ứng Trung trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Nếu Cục trưởng Trần gọi tới thì đẩy sang cho tôi. Nói là tôi yêu cầu anh nhất định phải xử lý như vậy.

- Sếp Triều, sếp sẽ giải thích với Cục trưởng Trần?
Khương Bách Toàn biết rõ lời này hỏi không ổn, nhưng vẫn không nhịn được mà nói.

- Tôi tin y sẽ không gọi cho tôi.
Triều Ứng Trung nói.

Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không ngờ chuyện thay đổi lớn như vậy. Đối phương chẳng những trả 200 tệ tiền quần áo, hơn nữa tên Trưởng đồn Khương Bách Toàn kia còn hứa sẽ xử lý tốt đám gây rối an ninh trật tự. Đương nhiên đối phương cũng không nói xử lý như thế nào.

Đưa Đồng Úc về tường, Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch lại đến khách sạn Lam Loan. Khi Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch bị mang đi thì đám người Bặc Viễn không biết, bọn họ còn hỏi Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống đi đâu. Triệu Quốc Đống chỉ có thể nói Cù Vận Bạch không khỏe nên đưa Cù Vận Bạch về Giang Khẩu, sau đó nhờ bọn họ đưa Bặc Viễn về Giang Khẩu.

Trên đường Cù Vận Bạch hỏi Triệu Quốc Đống gọi cho ai. Cô mơ hồ cảm nhận lai lịch đối phương không nhỏ, nhất là tên thanh niên kia còn chạy tới phòng thẩm vấn nói cho các cô đẹp mắt, há mồm nói ra lãnh đạo thành phố Cù Vận Bạch rất lo lắng.

Nhưng chuyện thay đổi quá nhanh làm Cù Vận Bạch không thể tin. Tất cả nhất định do Triệu Quốc Đống trốn vào góc gọi điện là được. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không nói rõ gọi cho ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play