Cổ Tiểu Âu không có hứng thú với mấy người đàn ông ngồi trong phòng khách nói chuyện công việc. Quy định ở phương Bắc đó là phụ nữ không ngồi cùng bàn với đàn ông. Vợ Dương Thiên Bồi, Cổ Chí Thường chỉ ngồi ở bàn khác. Cổ Tiểu Âu thấy mấy người nói chuyện sôi nổi như vậy nên cũng muốn tới, nhưng cô lại sợ làm mấy người mất hứng thú nên đành ngồi im lặng ở bên.

Triệu Quốc Đống cũng không cho Cổ Tiểu Âu cơ hội, ăn xong liền vội vàng rời đi. Cổ Tiểu Âu tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ là ở trước mặt bố mẹ nên cô không thể lộ quá rõ. Nhưng Cổ Chí Thường và vợ đã thấy một tia khác lạ.

- Lão Cổ, ông nói Tiểu Âu là như thế nào? Đầu óc mê mẩn. Quốc Đống cũng là, Tiểu Âu gọi cậu ta mà cậu ta lại giả vờ không biết.
Vợ Cổ Chí Thường khá nhạy bén cảm nhận có điều không đúng.

- Ôi, Tiểu Âu nhà ta sợ là thích thằng bé Quốc Đống rồi.
Cổ Chí Thường cũng thấy rõ. Về bề ngoài thì Tiểu Âu nhà y rất phù hợp với Triệu Quốc Đống. Nhưng thứ nhất Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt với con bé họ Khổng, mà bây giờ sự nghiệp Triệu Quốc Đống đang phát triển, Tiểu Âu bây giờ chưa có công việc, đang học cơ mà.

- Không phải chứ?
Bà vợ cũng đang suy nghĩ.

- Ôi, để mặc bọn trẻ đi, việc này chúng ta muốn lo cũng không được. Tính cách của Tiểu Âu mà lấy được chồng cũng phải cầu trời khấn bật.
Cổ Chí Thường cười khổ nói.

- Có ai nói con gái mình như vậy chứ?
Bà vợ bực mình nói:
- Tiểu Âu nhà ta cũng đâu có kém gì?

- Được, được mà, cái gì cũng được nhưng tính cách đó thì thằng con trai nào chịu nổi?
Cổ Chí Thường cũng không biết tính cách của Tiểu Âu học theo ai, mình và vợ đâu có như vậy?

Bà vợ nghe Cổ Chí Thường nói vậy nên im. Đúng, tính cách của Tiểu Âu thì có người đàn ông nào chịu được? Hơi chút là có mấy thằng bé mặt mày bầm dập đến nhà kêu khổ.

Thấy vợ mình không nói gì, Cổ Chí Thường nói:
- Bỏ đi, con có phúc của con cái, Tiểu Âu cũng lớn rồi, nó muốn làm gì thì để nó làm. Bây giờ thanh niên có mấy người nghe lời bố mẹ.

Khi Triệu Quốc Đống và Lam Đại xuất hiện trước cửa nhà Lưu Triệu Quốc thì lập tức làm mọi người chú ý.

Trên thực tế Triệu Quốc Đống từ Giang Miếu lên An Đô đã có chút hối hận, nhưng dù sao đã hứa thì không thể nuốt lời.

Triệu Quốc Đống biết mình bị cuốn hai ngày, ít nhất là hai ngày.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Lam Đại xuất hiện lại làm nhiều người chú ý như vậy. Lưu Triệu Quốc cười cười đầy ẩn ý, Thái Chánh Dương nhìn với ánh mắt đánh giá, Liễu Đạo Nguyên lại mang theo sự quan tâm. Hùng Chính Lâm lại dùng ánh mắt đặc biệt của người từ Ủy ban kỷ luật đi ra. Về phần người nhà của bọn họ lại khá vui vẻ khi Lam Đại xuất hiện.

Lam Đại rất xuất sắc giúp vợ Lưu Triệu Quốc làm bếp. Chưa đầy hai tiếng Lam Đại đã thành công chinh phục vợ Lưu Triệu Quốc.

Triệu Quốc Đống không ngờ vợ Lưu Triệu Quốc lại là người Trường Xuân, hai người coi như đồng hương nên càng thân mật hơn. Hai người thân như mẹ con, nhưng điều này lại làm Triệu Quốc Đống có chút không ổn.

Triệu Quốc Đống biết bây giờ giải thích cũng vô dụng, hơn nữa còn bị nghi là che giấu, không bằng thuận theo tự nhiên đi. Dù sao cũng chỉ là đi ăn cùng hai ngày mà thôi, sau đó sẽ không xuất hiện trong mắt bọn họ.

- Năm trước khi ăn cơm với lão Mao đã nói là biểu hiện của chú ở khu Khai Phát rất tốt, y dự định năm nay sẽ đề cử chú giữ chức Chủ nhiệm kiêm Phó bí thư Đảng ủy khu Khai Phát. Năm nay chú phải cố gắng nhiều, làm ra thành tích thì lão Mao có thể thành công.

- Có được không anh?
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Năm trước đề nghị của Mao Đạo Lâm không được thông qua. Vương Đức Hòa cùng Quách Chiêm Xuân phản đối thì ai cũng biết, đương nhiên thái độ của Lô Vệ Hồng là quan trọng nhất.
- Bí thư Lô nếu không gật đầu sợ không được.

- Ừ, Lô Vệ Hồng không thể bỏ qua. Y trước đó không có ấn tượng mấy về chú, nhưng bài viết trên Nhật báo An Đô đã giúp chú nhiều. Ngay cả Bí thư Ninh cũng quan tâm, anh tin y là Bí thư huyện ủy cũng sẽ để ý.
Thái Chánh Dương nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Phải nắm chắc cơ hội này.

Triệu Quốc Đống gật đầu.

- Mao Đạo Lâm có ấn tượng tốt đối với chú, có lẽ một phần do anh, nhưng hầu hết là do chú, cả thái độ và năng lực của chú. Chú hiểu lời anh nói chứ?
Thái Chánh Dương nói.

- Em hiểu, nhưng bên phía Lô Vệ Hồng thì sao?

Bí thư Bí thư huyện ủy và Chủ tịch thường khó hòa hợp tuyệt đối, nhất là ở vấn đề nhân sự. Triệu Quốc Đống hiểu rõ điểm này, Thái Chánh Dương cũng rõ, vậy Thái Chánh Dương có ý gì.

Thấy Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu, Thái Chánh Dương thản nhiên nói:
- Lô Vệ Hồng năm 91 đã đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy Giang Khẩu, ba năm không ngắn. Chú hiểu chứ?

- Anh nghe lão Mao nói khu Khai Phát Giang Khẩu nếu có thể qua cửa tháng năm thì chỉ sợ cũng muốn để Lương Kiến Hoằng thôi chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý khu Khai Phát, Chủ nhiệm kia có thể sẽ thay thế. Chú nếu có thể nhận chức Chủ nhiệm, Phó bí thư Đảng ủy sẽ rất có lợi cho sự phát triển của chú sau này. Cho nên chú phải cố gắng.

Ban quản lý khu Khai Phát bình thường chỉ có một Phó bí thư, đó là do Chủ nhiệm kiêm chức, cũng không giống xã, thị trấn đều có Phó bí thư chuyên trách. Mặc dù chức Phó bí thư tương đương Phó chủ nhiệm, nhưng lại do Chủ nhiệm kiêm nhiệm lại khác. Mình có thể lên làm Phó bí thư tức là sẽ bước một bước dài.

Triệu Quốc Đống lúc này mới hiểu ý của Thái Chánh Dương. Chỉ những người trong chính trị nhiều năm mới đi một bước tính ba bước, mà hắn thậm chí còn không hiểu được ý nghĩa của việc lên làm Phó bí thư.

Thấy Triệu Quốc Đống ra vẻ đã hiểu, Thái Chánh Dương không nói nữa. Tiến lên trong chính trị hầu hết dựa vào chính mình tìm hiểu, y có thể giúp một chút trong lúc quan trọng sẽ khiến Triệu Quốc Đống bớt đi đường vòng.

Không khí bàn ăn khá hòa hợp. Triệu Quốc Đống không ngờ Lam Đại vốn lạnh nhạt lại nhanh chóng hòa hợp với mấy người phụ nữ kia như vậy. Lam Đại đẹp và lạnh nhạt khiến người ta vốn chỉ nên nhìn, nhưng má lúm đồng tiền của cô lại làm cô có thể tiến vào đoàn thể kia. Điều này Triệu Quốc Đống không khỏi phục tâm trí của cô.

Mặc dù hắn về sau không cho cô cơ hội, nhưng chỉ sợ Lam Đại sẽ lợi dụng mà tạo quan hệ tốt với mấy người phụ nữ này. Cô gái này tất nhiên thấy được thân phận của mấy người bạn của hắn không đơn giản.

Ngay khi Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ về Lam Đại, Lam Đại cũng đang cười cười và cân nhắc mấy người bạn phải hơn Triệu Quốc Đống tầm 20 tuổi. Từ khí thế của bọn họ, cô thấy không bình thường, hơn nữa từ đề tài nói chuyện làm cô đoán ra được một chút.

Người chủ nhà trong hệ thống công an, nói cách khác là lãnh đạo cấp trên của Triệu Quốc Đống, nhưng là nhân vật như thế nào thì cô không rõ.

Ba người còn lại có lẽ là quan chức chính quyền. Chẳng qua xem ra không chắc đã là quan chức Thành phố An Đô, đề tài thoáng cái chạy đến Tân Châu, Thông Thành, nhưng cấp bậc nhất định không thấp.

Triệu Quốc Đống cẩn thận ăn một miếng và hơi nhíu mày vì khá chua. Chẳng qua thấy Lưu Triệu Quốc và Lam Đại ăn rất ngon, hắn chỉ có thể cố gắng nuốt vào bụng.

- Triệu Quốc, lão Tạ sắp tới điểm, ông tính thế nào?
Ăn xong, mấy người phụ nữ vào bếp, mấy người đàn ông ngồi lại nói chuyện về công việc, tương lai.

- Có chút khó khăn, thành phố chưa có thái độ rõ ràng.
Lưu Triệu Quốc đã nhẫn nhịn một năm, Tạ Kỳ Tường cũng khá phối hợp với y.

Mấy người ở đây đều biết tiến lên một bước là không dễ, dù sao đó cũng là vào Thường vụ thị ủy. Thái Chánh Dương vào Thị ủy được là do có quan hệ sâu rộng ở An Đô, lại có Ninh Pháp và Tô Giác Hoa ủng hộ mạnh mẽ. Lưu Triệu Quốc mới về An Đô chưa lâu, dù có Dương Tử Minh giúp cũng không dễ dàng gì.

Liễu Đạo Nguyên nhìn Thái Chánh Dương rồi nói:
- Chánh Dương, thái độ Bí thư Ninh Pháp là như thế nào?

Thái Chánh Dương dựa vào Ninh Pháp đã không có gì là bí mật. Quan hệ giữa Thái Chánh Dương và Hoàng Nguyên Thịnh rất bình thường, Thái Chánh Dương có thể vào Thị ủy là do Ninh Pháp ủng hộ.

Liễu Đạo Nguyên có chút hâm mộ Thái Chánh Dương. Tên này nhanh như vậy đã được Ninh Pháp tin tưởng. Lưu Triệu Quốc có thể lên làm Bí thư đảng ủy, Cục trưởng Cục công an thành phố hay không thì Ninh Quốc có tiếng nói rất lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play