Hoàng Trung Kiệt chưa vào cửa thì nghe thấy Triệu Quốc Đống đang nói chuyện điện thoại nên biết ý ở ngoài đứng. Đến khi Triệu Quốc Đống nói chuyện xong thì y mới vào.

- Hoàng ca, Chủ nhiệm Cù và Tiểu Tôn chưa xong sao?
Triệu Quốc Đống nằm trên giường mà nói.

- Phụ nữ là như vậy, trước khi ra ngoài đều tốn thời gian.
Hoàng Trung Kiệt lắc đầu nói.

- Ngày kia là khai mạc Hội chợ thương mại, mai Chủ tịch Lương sẽ tới, chúng ta lần này dù như thế nào cũng phải kéo một hai hạng mục về mới được.
Triệu Quốc Đống lúc này vẫn còn đang nghĩ về cuộc nói chuyện với Trường Xuyên.

- Khá khó khăn. Chủ nhiệm Triệu, anh bình thường không quản việc này nên không biết tình hình. Chủ nhiệm Bành giả vờ ốm thì mọi người đều rõ. Tôi cũng muốn giả vờ ốm chứ. Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta dựa vào cái gì mà được các ông chủ chú ý? Ưu thế ở đâu cơ chứ?
Hoàng Trung Kiệt thở dài nói:
- Có thể nói khu Khai Phát chúng ta chẳng phát chút nào, đang chết dở. Ngoài mấy nhà máy mới đầu tiến vào thì cũng chỉ có hai nhà máy gia công kia.

- Vậy anh thấy ưu thế của khu Khai Phát chúng ta là gì?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Ưu thế chúng ta không có. Có thể nói chúng ta có thì người khác có, thậm chí tốt hơn. Thứ người khác có, chúng ta không có, ở tình hình này sao cạnh tranh được? Về phần định vị thì tôi không rõ, tôi thấy đây là thử vận may mà thôi.
Hoàng Trung Kiệt nói rất thẳng, chẳng qua ngay cả y là Trưởng phòng Thu hút đầu tư mà còn bi quan như vậy, có thể thấy tương lai ảm đảm của khu Khai Phát Giang Khẩu.

- Mù quáng dựa vào may mắn là không được, Huyện ủy muốn dùng công việc để chứng minh. Dù nói như thế nào thì nếu không thu hút được công ty nào thì Ban quản lý chúng ta cũng không thể ăn nói với Huyện ủy, Ủy ban.

Hoàng Trung Kiệt cũng buồn bã. Nói thì nhẹ nhỉ, Triệu Quốc Đống không phụ trách thu hút đầu tư, chẳng qua chỉ là Phó chủ nhiệm trên danh nghĩa, không thu hút đầu tư được cũng không ảnh hưởng tới hắn. Hắn đương nhiên có thể ở đó mà mạnh miệng.

Triệu Quốc Đống cũng không quá chấp khi thấy Hoàng Trung Kiệt suy nghĩ như thế. Ít nhất Hoàng Trung Kiệt còn biết tại sao khu Khai Phát Giang Khẩu vẫn lạc hậu. Nếu ngay cả điểm này cũng không nghĩ tới thì đừng làm Trưởng phòng Thu hút đầu tư làm gì.

- Hoàng ca, tôi và Chủ nhiệm Cù đã bàn bạc và cho rằng khu Khai Phát chúng ta cần có mục tiêu rõ ràng. Đó chính là chúng ta nên thu hút đầu tư ra sao? Khu Khai Phát chúng ta không phải không có ưu thế, mà phải tìm cách thể hiện ưu thế ra.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lựa chọn ngành sản xuất này làm chủ đạo khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta, đây là điều cần cẩn thận nghiên cứu.

Bây giờ nói chuyện với Hoàng Trung Kiệt về việc thu hút các công ty sản xuất thiết bị ô tô là còn sớm, nếu không thành công sẽ thành trò cười. Tốt hơn hết là giấu đi, đợi chuyện đã xong thì nói ra cũng không muộn.

Sau khi ăn ở khách sạn xong, Triệu Quốc Đống nói mình có việc riêng rồi chào Cù Vận Bạch mà đi ra ngoài.

Hắn đã sớm hẹn gặp Thái Chánh Dương trong một quán cà phê. Ở những năm này thì An Đô còn không có mấy cửa hàng cà phê. Chẳng qua trong mấy khách sạn cũng có vài quán.

Khách sạn Giả Nhật Hoa Viên cũng có quán như vậy. Hắn vừa bước vào đã cảm nhận được sự quý phái của nó. Nhân viên phục vụ rất tốt làm Triệu Quốc Đống cảm nhận sự khác nhau giữa quán ca phê đẳng cấp và bình thường.

- Cho chén Lam Sơn.
Triệu Quốc Đống đến rất đúng giờ, gần như vào cửa cùng lúc với Thái Chánh Dương. Thái Chánh Dương là khách quen ở đây.

Nhân viên phục vụ rời đi, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thái ca, cà phê Lam Sơn một năm được bao nhiêu? Đến lượt chúng ta ư? Nghe nói chỉ riêng Nhật Bản đã tiêu thụ hết cà phê loại này, Trung Quốc nhập khẩu hầu hết là từ Brazil, chẳng qua chỉ lấy cái tên mà lừa người tiêu dùng thôi.

- Chú đừng có mà nói này nói kia, để chú uống là được.
Thái Chánh Dương cười mắng.

- Ha ha, chúng ta chẳng qua chỉ là nói mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thái ca, sao? Đàm phán với Hàn Quốc thế nào rồi?

- Ừ, có tiến triển nhưng vẫn có chút khác nhau.
Thái Chánh Dương lắc đầu nói:
- Nội dung cụ thể thì anh không rõ, An Đô không tham gia mấy. Chủ yếu do Bộ Thương mại chủ trì, Phó chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nhiên phụ trách.

- Ha ha, lần liên doanh này mà thành công thì chỉ số GDP của Quận Bích Trì sẽ phát triển mạnh và thành đứng đầu trong toàn Thành phố An Đô.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Quốc Đống, chú hình như rất hứng thú với việc này. Anh cảm thấy cứ thứ gì mà chú hứng thú thì đều nghiên cứu kỹ càng.
Thái Chánh Dương nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống rồi nói.

- Thái ca đúng là hiểu em.
Triệu Quốc Đống nói thẳng:
- Giang Khẩu không phải muốn thơm lây sao.

- Thơm lây gì cơ?
Thái Chánh Dương khó hiểu hỏi.

- Thái ca, anh có nghĩ rằng ngành sản xuất ô tô khổng lồ như thế nào không? Một khi liên doanh thì sẽ ảnh hưởng đến cả Thành phố An Đô mà không công ty nào so sánh được. Nghĩ xem một chiếc ô tô cần bao linh kiện, mà chính sách sản xuất ô tô của quốc gia quyết định phải có 30% nội địa hóa. Những thiết bị liên quan tới máy móc, nhựa, sơn, sắt thép, điện tử … nó sẽ tạo hiệu ứng rất rõ ràng. Thậm chí còn ảnh hưởng đến ngành công nghiệp cả tỉnh.

Triệu Quốc Đống nói làm Thái Chánh Dương nở nụ cười:
- Ngành sản xuất ô tô gây ảnh hưởng như thế nào thì anh không biết sao? Nhưng nó cần có quy mô nhất định, với năng lực sản xuất bây giờ của nhà máy ô tô An Nguyên thì không thể.

- Đương nhiên rồi, ngành sản xuất ô tô của nước ta đã bị ném ra sau vài chục năm. Có thể có được kỹ thuật sản xuất ô tô của Nhật Bản, Mỹ. … mới khiến ngành sản xuất này của Trung Quốc tăng vọt về chất. Càng quan trọng hơn đó là các công ty sản xuất ô tô nước ngoài chú trọng quy mô. Các công ty lớn một năm phải sản xuất hàng trăm ngàn, hàng triệu chiếc, công ty con sẽ phá sản hoặc bị thâu tóm.

- Ví dụ như Mỹ - nước tiêu thụ ô tô lớn nhất thế giới vậy, ngành sản xuất ô tô chỉ nằm trong tay ba nhà là General, Chrysler và Ford. Nước lớn thứ hai – Nhật Bản cũng có mấy tập đoàn như Toyota, Nissan, Honda cùng Suzuki, Matdaz, Fujji mà thôi. Nhương chỉ riêng Toyota đã có sản lượng vượt qua Trung Quốc. Mà số nhà máy sản xuất ô tô ở Trung Quốc có bao nhiêu? Không đếm hết, có quy mô khác nhau, gần như tỉnh nào cũng có.

- Ngành sản xuất ô tô là ngành so sánh về quy mô, giá thành, kỹ thuật … nói nó là ngành chính trong GDP cũng không quá. Thị trường ô tô của nước ta bây giờ đang trong giai đoạn bắt đầu, nhưng theo cuộc sống mọi người tăng lên, giao thông không ngừng phát triển thì xe tư nhân cũng tăng lên nhiều. Thời kỳ hoàng kim về tiêu thụ xe hơi của Trung Quốc cũng sắp đến. Cho nên bây giờ ai có thể đoạt trước xây dựng một công ty có quy mô tương đối thì người đó sẽ có một kho báu, chắc chắn khiến một khu vực lớn mạnh.

Thái Chánh Dương cười cười nhìn Triệu Quốc Đống nói chuyện. Triệu Quốc Đống nói một tràng đến khô miệng, hắn uống một hớp nước rồi mới cảm thấy chỉ có mình nói.

- Thái ca, sao anh lại cười cười như vậy, em có gì ở trên mặt sao?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.

- Quốc Đống, chú nói nhiều như vậy là muốn làm gì?
Thái Chánh Dương dùng thìa quấy cốc cà phê rồi nói.

- Thái ca, em vừa nãy nói anh có nghe không?
Triệu Quốc Đống nói.

- Nghe, nói rất tốt. Anh giống như đang nghe giáo sư giảng một bài về lịch sử phát triển ngành sản xuất ô tô thế giới, mời tiếp.
Thái Chánh Dương nhìn Triệu Quốc Đống rồi trêu chọc:
- Có phải cảm thấy anh đang nói láo? Không phải, anh chỉ tò mò sao đầu chú chứa nhiều thứ vậy. Đề tài gì do chú nói ra đều có lý.

- Thái ca, em bây giờ không phải Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát Giang Khẩu sao? Cũng phải lo lắng thay cho khu Khai Phát chứ? Tập đoàn Daewoo và nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên đàm phán đến đâu rồi anh?

- Thì ra chú muốn biết tin này? Anh không biết mấy, ngoài tỉnh ra thì Bộ Thương mại cũng chú ý đến việc này, tâm điểm là hai vấn đề. Một là quy mô như thế nào, hai là tỉ lệ của nhà nước ra sao?
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút rồi nói.

- Sao, có gì không đồng nhất sao anh?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm.

Tập đoàn Daewoo đứng thứ hai ở Hàn Quốc, sức mạnh có thể thấy ngay. Nhưng tập đoàn này phát triển quá nhanh ra bên ngoài, đến khi khủng hoảng tài chính Châu Á năm 1997 làm các công ty Hàn Quốc cảm thấy nguy cơ cơn sóng tài chính vỡ vụn. Mà lúc này chính là lúc mà bọn họ ngẩng đầu cho thế giới biết thực lực của người Hàn Quốc.

Không thể phủ nhận tập đoàn Daewoo có thực lực và kỹ thuật nhất định trong ngành sản xuất ô tô. Xe Hàn Quốc kế thừa kỹ thuật của Nhật Bản, sau đó kết hợp tính năng tiến kiệm xăng, có ngoại hình khá tốt nên nhanh chóng được thành công nhất định ở Trung Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play