Những lời này của Khâu Nguyên Phong là từ kinh nghiệm đúc kết ra làm Triệu Quốc Đống có chút cảm kích. Khâu Nguyên Phong có thể nói như vậy tức là thật lòng lo cho hắn. Khâu Nguyên Phong cũng được, rộng rãi, người không tham, mặc dù khôn khéo một chút nhưng xã hội này nếu không khôn khéo thì sẽ rất khó. đây là lãnh đạo đáng quan hệ.

- Cảm ơn sếp Khâu đã nhắc nhở, tôi biết.
Triệu Quốc Đống lại đưa thêm điếu thuốc nữa.

- Ừ, nghe lãnh đạo huyện nói huyện đang tranh thủ phê chuẩn thành lập khu Khai Phát, một khi được phê chuẩn thì sợ rằng sẽ thành lập Đồn công an ở đây.
Khâu Nguyên Phong như nghĩ ra gì đó rồi nói:
- Giang Miếu dù sao cũng là Đồn công an nông thôn, nếu cậu có thể lên nội thành dù là ngoại ô thì không gian phát triển cũng lớn hơn.

- Ồ?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh, nghĩ tới bây giờ cả nước khắp nơi đều thành lập khu Khai Phát. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Sợ là bây giờ không được phê chuẩn thành lập khu Khai Phát.

- Nhất định là không dễ cho nên lâu như vậy ới chưa có quyết định. Chẳng qua một khi có quyết định thì ở đó sẽ rất náo nhiệt. Quốc Đống, cậu nếu có ý thì phải sớm hoạt động.
Khâu Nguyên Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

- Sếp Khâu, ý tốt của sếp thì tôi biết, cuối tuần sếp có rảnh không?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Sao, muốn mời rượu tôi ư? Cậu không phải nói kinh phí Đồn công an Giang Miếu đang eo hẹp ư?
Khâu Nguyên Phong cười nói:
- Cậu mời riêng thì tôi tới, việc công thì thôi.

- Ha ha, đương nhiên là cá nhân rồi. Tôi gọi thêm Lưu ca tới. Ba người chúng ta đến Đại Quan Khẩu câu cá, ăn uống.

- Lưu ca nào?
Khâu Nguyên Phong chưa kịp có phản ứng nhưng thấy Triệu Quốc Đống cười cười không nói, y đột nhiên hiểu ra:
- Là Cục trưởng Lưu?

- Đúng thế, tôi sẽ gọi Lưu ca đến.
Triệu Quốc Đống gật đầu.

Khâu Nguyên Phong run lên và một lúc sau như nhớ tới gì đó. Y giơ ngón cái lên chỉ vào Triệu Quốc Đống mà nói:
- Giỏi, bảo sao lão Chu dám làm Vương Đức Hòa mất mặt? Thì ra là vậy, được đó Quốc Đống.

- Ha ha, không phải cũng là đi theo sếp Khâu mà ra sao? Lưu ca về hai lần, chúng tôi cũng hợp ý. Tôi thấy sếp Khâu và Lưu ca sẽ có tiếng nói chung. Mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau.
Triệu Quốc Đống không giải thích nhiều mà nói:
- Tôi tin Lưu ca và sếp Khâu nhất định sẽ hòa hợp.

- Được, cuối tuần cậu gọi cho tôi, tôi đến sớm một chút. Chúng ta có nên đi đón Cục trưởng Lưu không?

Khâu Nguyên Phong không nhịn được cơn kích động trong lòng. Tuy nói Mao Đạo Lâm đã giúp y nhưng hệ thống công an có đặc thù. Y muốn lên thì khá khó khăn. Y không có quan hệ cứng nào khác, muốn như ở Công an huyện thì ngoài Hà Phượng Tường ra thì mình là kém nhất. Nếu tạo được quan hệ với Lưu Triệu Quốc thì khác. Không chừng một ngày nào đó điều tới huyện nào khác lên một cấp thì sao?

- Anh ấy được lái xe đưa tới, chúng ta đưa về.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Sếp Khâu không nên rụt rè như vậy, Lưu ca thoạt nhìn nghiêm túc nhưng với người quen thì rất thoáng.

- Được rồi, tôi chờ điện thoại của cậu.
Khâu Nguyên Phong gật đầu nói.

- Sếp Khâu, anh sao không kiếm một chiếc điện thoại di động?
Triệu Quốc Đống thử hỏi.

- Bỏ đi, thứ đó rất đắt. bây giờ ngoài sếp Chu có một chiếc, ngay cả lão Đậu cũng không có. Tôi cũng không muốn trội hơn.
Khâu Nguyên Phong lắc đầu nói.

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng ở ngoài sân nói vọng vào:
- Bí thư Bao và Trưởng phòng Chu tới.

Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong vội vàng xuống lầu. Hai xe Santana, một xe biển AnA, một xe biển cảnh sát tiến vào.

- Bí thư Bao, Trưởng phòng Chu.
Triệu Quốc Đống đứng nghiêm chào hai vị lãnh đạo.
- Quốc Đống, người bắt được chưa? Có ai bị thương không?

- Đã bắt được hết, không ai bị thương.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ừ, lão Chu, xem ra Đồn công an Giang Miếu rất có sức chiến đấu.
Phó bí thư Huyện ủy kiêm bí thư đảng ủy công an – Bao Thái Bình cười nói với Chu Tinh Văn:
- Bây giờ đang yêu cầu trẻ hóa cán bộ, chúng ta cần mạnh dạn sử dụng cán bộ như Quốc Đống. Sự thật chứng minh quan điểm của chúng ta không sai.

Chu Tinh Văn cười nói:
- Đúng thế, cơ quan công an chính là là cần phải bỏ đi tư tưởng xếp hàng trước đây, phải đưa người có năng lực lên, người kém năng lực xuống.

Y chưa dứt câu thì ngoài cửa lại vang lên tiếng phanh xe. Một chiếc xe cảnh sát cùng hai chiếc xe 16 chỗ dừng trước cửa Đồn công an Giang Miếu.

- Cục trưởng Hồ, đây là Phó bí thư Huyện ủy chúng tôi – Bí thư Bao. Đây là Cục trưởng Hồ của Cục Công an.
Hiện trường lập tức trở nên náo nhiệt. Chu Tinh Văn thấy cảnh sát đã bị bắt, mà Cục trưởng Hồ kia cũng dẫn theo một đám đặc vụ tới nơi.

Chuyện đã giải quyết khiến tâm trạng lãnh đạo khá vui vẻ. Hồ Hạ nhanh chóng tiến hành báo cáo tin tức hai hung thủ đã bị bắt ở Giang Khẩu. Chu Tinh Văn bố trí Triệu Quốc Đống nhanh chóng đi chuẩn bị cơm trưa. Chẳng qua lần này tới gần 80 người khiến nhà hàng lớn nhất ở Thị trấn Giang Miếu không làm được nhiều như vậy. Vì thế chỉ có thể chia ra vài quán.

- Quốc Đống, cậu đi bố trí một chút, gọi cả Nguyên Phong rồi cùng về Giang Khẩu.
Chu Tinh Văn gọi Triệu Quốc Đống lên rồi nói:
- Nơi này giao cho lão Liêu, người để ở Giang Miếu chờ bên Lam Sơn sang nhận. Cục trưởng Hồ mới nhận chức chưa lâu, lần này hiếm khi tới Giang Khẩu. Các cậu coi như lập công lớn, xem có thể trình bày với Cục trưởng Hồ để nhận huy chương không? Bí thư Bao nói chiều nay đài truyền hình huyện sẽ tới ghi hình. Sau khi ăn xong cậu phải về đây ngay.

Nghe Chu Tinh Văn bố trí như vậy, Triệu Quốc Đống lập tức đi chuẩn bị. Hắn bảo Tiết Bích Cầm chuẩn bị hai ngàn tệ rồi lên xe Chu Tinh Văn chạy tới Giang Khẩu.

Trương Đức Tài nhìn Triệu Quốc Đống lên xe Chu Tinh Văn, mình lại bị chỉ định lưu lại canh phạm nhân, y rất buồn bực. Triệu Quốc Đống sao may như vậy? Ngay cả chuyện này nó cũng gặp.

Cũng có người buồn bực như Trương Đức Tài đó là Hoàng Hóa Thành. Thấy Triệu Quốc Đống được lãnh đạo Huyện ủy, Công an huyện coi trọng như vậy, y đúng là như bị xát muối vào lòng. Chẳng lẽ mình kém hắn như vậy sao?

Không, Hoàng Hóa Thành không thừa nhận điểm này. May mắn, chủ yếu là may mắn. Hoàng Hóa Thành ngày càng cảm thấy Đội cảnh sát hình sự không tốt mấy. Vị trí sắp xếp trong đội là quá cao, mấy tên cảnh sát cũ tinh ranh như ma, y ở đây không thể phát huy được.

Dù là phá án cũng là công lao của mọi người, căn bản không thể lộ năng lực cá nhân. Xem ra phải quyết tâm xuống Đồn công an nông thôn mới được. Như vậy mình mới có thể thành ngôi sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play