Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 390: Phát hiện đáng kinh ngạc


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bỗng chốc, một cơn gió mát lướt qua, nhẹ nhàng làm tung chiếc áo khoác mỏng manh Tiểu Trạch đang mặc, Tiểu Trạch không khỏi lạnh run cầm cập, cuối cùng Hắc Diêm Tước thở dài một hơi, ôm con trai thật chặt vào trong ngực, nơi ấn đường không giấu nổi nụ cười, “Nghe thấy không, ông ấy đó!”

“A… sao lại có cảm giác là lạ?” Cậu nhóc co rúm lại trong lòng Hắc Diêm Tước, đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh âm u.

“Ha ha, đừng sợ, ông nội sẽ không làm hại con. Nào, ta đưa con đi gặp mẹ con.” Dường như đã buông bỏ hết mọi gánh nặng trên vai, nỗi thù hận đã mang trên lưng bao năm nay, trong nháy mắt này, hình như đã hoàn toàn biến mất, tim anh không khỏi xúc động, thầm nói: Ba, người cũng đã buông tha sao?

Anh thở dài một hơi, trước mắt hình như đã rõ ràng, ôm Tiểu Trạch xoay người đi ra khỏi nhà kính.

“Được đấy, đi tìm mẹ!” Tiểu Trạch vui vẻ kêu lên, có lẽ do cơn gió lạnh, có lẽ vì bàn tay nhỏ bé đang đặt giữa một nơi ấm áp, cậu bé không khỏi gần sát vào ngực Hắc Diêm Tước, cuộc va chạm lúc nãy đã bịquăng ra sau đầu rồi, “Ông nội, chúng cháu đi nhé, hôm nào sẽ trở lại thăm ông sau, khi đó ông đừng có ngủ nữa đấy…”

Sáng sớm thứ hai.

Tường Vi ôm Tiểu Trạch, cảm giác thoải mái, ngủ thẳng tới khi trời nắng to.

Giây phút mở mắt ra, thấy ngay mấy chùm sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, có chút ấm áp.

Nghiêng đầu, đưa mắt nhìn cậu bé đang yên ổn ở đầu giường, cô thản nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng vén chăn, chân đất giẫm lên sàn nhà, đi tới cửa sổ sát đất, kéo mành cửa, đẩy cửa kính, đi ra ban công, mới phát hiện không gian quang đãng, gió nhẹ ấm áp, thoang thoảng mùi hương thảo diệp, thấm vào ruột gan.

Đứng trên ban công phóng tầm mắt, quả là phong cách của loại người như Hắc Diêm Tước. Nắm cả thế giới trong tay, phóng mắt nhìn, toàn bộ thu vào trong mắt, bao gồm cả___

Nhà gỗ nhỏ!

Cô kinh ngạc! Từ nơi đây có thể nhìn thấy nhà gỗ nhỏ! Hơn nữa, còn có thể xuyên qua cửa sổ nhà gỗ nhìn vào bên trong, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng nếu dùng ống nhòm, cô chắc chắn, sẽ nhìn được tất cả!

Tim không khỏi đập bìch bịch mạnh mẽ! Đó là một cảm giác sợ hãi, có lẽ còn có cả những cảm giác khác nữa, từ ban công phòng ngủ của Hắc Diêm Tước, lại có thể nhìn thấy nhà gỗ nhỏ của cô!

Vì nhà gỗ nhỏ là nơi tương đối vắng vẻ, nên để cho có nhiều ánh sáng, gần như là cô luôn kéo rèm cửa sang một bên, vậy…. nếu Hắc Diêm Tước có lòng muốn nhòm ngó, thì cô vốn không hề chạy thoát khỏi tầm mắt anh!

Đây chính là chuyện làm cô thấy khiếp sợ, bao nhiêu năm qua, cô chẳng hề biết gì!

Nếu vậy… nhất cử nhất động của cô trong căn nhà gỗ nhỏ đó bao nhiêu năm nay, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, không phải sao?

Cô có cảm giác tắc nghẹn trong ngực, chỉ mong là cô suy nghĩ nhiều, biết đâu người kiêu ngạo như anh, vốn khinh thường việc rình coi cô từ xa?












Đã sửa bởixà nganglúc 14.05.2016, 08:49, lần sửa thứ 2.

Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

9 thành viên đã gởi lời cảm ơnxà ngangvề bài viết trên:Badgirl068,Candy Kid,Mộc Lam Di,Quanquynh,Sabrina76,binbon25,lamtacthuy,minmapmap2505,uyenpham650



Tuyển Editor! Tuyển Editor! Luôn hoan nghênh.

Có bài mới13.05.2016, 16:16

Hình đại diện của thành viên

xà ngang

Tiểu Thần Bạch Xà Bang Cầm Thú

Tiểu Thần Bạch Xà Bang Cầm Thú

Ngày tham gia:20.03.2015, 11:57
Bài viết:190
Được thanks:1988 lần
Điểm:10.58



Có bài mớiRe: [Hiện đại] Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích - Điểm:12

Chương 368: Máu mủ ràng buộc

“Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy? Người giúp việc mời chúng ta xuống ăn cơm.”

Cậu bé đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt hưng phấn ôm lấy bắp đùi của Tường Vi, cười hì hì lộ ra hai cái răng hổ đáng yêu, “Mẹ, chú bại hoại nói sáng nay sẽ nấu mì sợi cho chúng ta ăn!”

Tường Vi khép hờ mắt, trìu mếm khom lưng bế con lên, tối hôm qua sau khi Hắc Diêm Tước ôm chặt cậu bé bế tới đây, cậu bé vẫn nói không ngừng nghỉ. Cô thật tò mò, trong nửa tiếng ngắn ngủi hai ba con ở với nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm Tiểu Trạch không khó chịu với Hắc Diêm Tước nữa.

Nhưng khi cô hỏi con trai, nó dùng ngón tay che miệng, lắc đầu như trống bỏi, nói thẳng đây là bí mật giữa đàn ông với nhau!

“Mẹ nói này con yêu, con và chú bại hoại ăn ý với nhau từ lúc nào vậy? Tự dưng lại bắt đầu mong đợi bữa sáng của anh ta?” Tường Vi bất đắc dĩ cười, sự thay đổi trong mấy ngày nay của Tước, thật sự làm cô khiếp sợ trong lòng.

Vẫn nói phụ nữ hay thay đổi, nhưng đàn ông cũng vậy mà, không phải sao?

Nhất là hôm qua, lúc anh nói ‘thật xin lỗi’ với cô, cả đời này cô cũng không hy vọng xa vời có chuyện như vậy, thế mà anh lại nói xin lỗi cô? Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi anh?

“Hì hì, đây là bí mật, con đã hứa với chú bại hoại sẽ bảo vệ bí mật, ông ấy cũng hứa là sau này sẽ đối xử với mẹ tốt hơn!” Tiểu Trạch vươn tay, ôm cổ Tường Vi, trên thực tế, tối qua lúc Hắc Diêm Tước bế cậu nhóc đi ra khỏi nhà kính, đây là bí mật của hai ba con, là bí mật giữa đàn ông và đàn ông, nó hứa sẽ không nói với mẹ, nên chú bại hoại mới đồng ý sẽ đối xử với mẹ tốt một chút.

Tiểu Trạch nói những lời này xong, Tường Vi nhăn nhó, “Sau này?”

“Vâng, ông ấy còn hứa với con, về sau sẽ không hung dữ với mẹ nữa, về sau sẽ luôn nấu bữa sáng cho chúng ta, còn đưa chúng ta đi chơi nữa… mẹ, nếu chú bại hoại thật sự làm được như vậy, sau này con phải gọi ông ta là ba sao?”

Cậu nhóc nghẹo cái đầu nhỏ, bên trong đôi mắt trong suốt là sự ngây thơ thật thà, trẻ con là vậy, chỉ cần tốt với chúng một chút, là rất dễ bắt được lòng của chúng, nhất là ba mẹ.

Tường Vi nhíu mày, “Vậy Tiểu Trạch thân yêu, con muốn gọi anh ta là ba sao? Vậy có phải là, sau này con muốn ở với ba sao?” ”

Cô thấy hơi mất mát, lòng con trai hướng về ba nó, là thiên tính, cô không thể ngăn cản được, nhưng trong lòng vẫn thấy ê ẩm, người đàn ông kia được tha thứ dễ vậy ư? Vì sao cô không làm được?

“Dĩ nhiên là con muốn ba và mẹ đều ở cùng Tiểu Trạch cùng nhau sống vui vui vẻ vẻ nha! Câu hỏi của mẹ thật kỳ quái.” Tiểu Trạch không hiểu giữa ba mẹ đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ tối qua suy ra, ba cũng không phải là quá xấu mà? Nếu không, sao ông ấy lại chảy nước mắt được?

“…”

Cô không nói gì nữa, bây giờ con trai còn nhỏ, sẽ không hiểu được cảm nhận của cô, giữa nam nữ đâu thể giải quyết đơn giản như vậy được?

Dù sao không phải người thân, không có huyết thống tương đồng, cho dù có cách xa, máu mủ trên người vẫn không thể nào đứt rời, nhưng cô và anh đâu có quan hệ máu mủ, không có sự ràng buộc ấy, mối quan hệ sẽ trở nên yếu ớt hơn nhiều, cách xa sẽ là cách xa thật sự!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp