Trong thời gian rất ngắn, liên tục mấy tên tuyển thủ bị đánh trúng bay ra ngoài.
Ngải Huy không hề động, bởi vì hắn cảm giác được trên mặt đất nguyên lực dao động yếu ớt. Nguyên lực dao động rất quen thuộc a, trong lòng Ngải Huy chợt nhớ tới tên gia hỏa bị hắn đánh bại lần trước, không trùng hợp đến vậy chứ, gặp lại nhau rồi?
Ngải Huy có phần kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc, hắn kinh ngạc hơn nữa.
Tiến bộ không nhỏ a!
Thực lực của đối phương tăng lên rất lớn, tựa như thành một người khác, khác với sự non nớt lần trước, bây giờ tinh tế hơn nhiều.
Ngải Huy vừa nghĩ đến sự tiến bộ của mình, tức thì thoải mái, mình tiến bộ cũng lớn lắm chứ thì làm sao người khác lại giẫm chân tại chỗ? Người khác thiên phú tốt hơn, thân hoài tuyệt học, khẳng định là thuộc đại gia tộc, không thể nào tiến bộ chậm hơn mình a.
Cảm thấy rất trùng hợp, Ngải Huy tuyệt đối không ngờ là đối phương tìm hắn khắp nơi. Việc Tổ Diễm hạ chiến thư, hắn từng nghe, nhưng nguyên bổn vẫn cho rằng chuyện này chẳng có quan hệ gì với mình.
Kẻ mà Tổ Diễm tìm là thổ tu!
Đương nhiên hắn chẳng thể ngờ Tổ Diễm vì đánh bại hắn đã nỗ lực bao nhiêu mồ hôi. Đối với Ngải Huy đó là một trận chiến đấu rất bình thường, ngoại trừ việc bị thụ thương ra thì chẳng có cái gì đáng kể cả.
Nhưng nếu được gặp lại lần nữa, Ngải Huy đương nhiên cầu còn không được.
Cùng một đối thủ, vừa đẹp có thể đánh giá được kỹ mức độ tiến bộ của mình.
Trong lòng Ngải Huy chợt sinh báo động, không chần chừ chút nào thân hình lướt sang bên.
Bộp!
Âm thanh như vụt roi bùng lên ngay tại vị trí hắn vừa đứng, một cước nặng nề đập tới, lướt sát sạt cơ thể Ngải Huy, tạo ra khí lưu giống như đao cắt.
Một cước thất bại, Tổ Diễm không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, mắt thấy chân sắp đụng xuống mặt đất, bỗng nhiên quỷ dị gập lại, chuyển sang tạt ngang.
Nắm đấm của Ngải Huy đúng lúc lao tới.
Phanh!
Tiếng đánh trầm thấp quanh quẩn khắp đạo trường, hai cơ thể khổng lồ như núi đập vào nhau. Lực lượng cuồng bạo bị áp súc trong không gian nhỏ hẹp.
Lực lượng thật lớn khiến Ngải Huy kìm lòng không đậu mà lui về phía sau hai bước, thân hình Tổ Diễm cũng bị đè ép, như lò xo bật về sau năm bước.
Trong phút chốc quyền cước đụng nhau, con mắt Tổ Diễm liền sáng lên. Lần thất bại trước khiến y khắc cốt minh tâm, mỗi chi tiết y đều khắc sâu vào trong đầu.
"Ngươi quả nhiên ở nơi đây!" Y huýt dài một tiếng, vô cùng kích động.
Ngải Huy có thể cảm thụ được sự tiến bộ của đối phương, trọng thối(sức mạnh cú cước pháp) của đối phương lực mạnh hơn hẳn trước đây, hơn nữa lực lượng càng thêm nội liễm tập trung, uy lực tăng vọt. Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của đối phương tăng lên rất nhanh, nếu là lần trước, biến hóa sau đó tuyệt đối không thể lưu sướng tự nhiên như bây giờ.
Nhưng Ngải Huy chỉ cảm thấy hưng phấn, hưng phấn thiêu đốt dòng máu trong người.
Thực lực của đối phương tăng lên rất lớn, nhưng lực lượng của hắn cũng bay vọt về chất. Lần trước dưới trọng thối của đối phương hắn chật vật quá độ, chỉ biết có né tránh, bây giờ đã có thể chính diện chống đỡ, không rơi xuống hạ phong.
Chiến ý trong cơ thể càng kích động thì con mắt xanh thẳm của Ngải Huy càng băng lãnh, không có bất cứ cảm tình nào.
Hắn biết đối phương nhận ra mình, nhưng hắn không định ôn chuyện gì cả, không nói một lời, tựa như u linh di chuyển lên. Lần trước hắn nhấp phải vị rất đắng từ【 Địa Hỏa mạng nhện 】nên sau đó đã đặc biệt nghiên cứu tổng kết.
Cái này là thói quen dưỡng thành từ hoang dã, thực lực của hắn nhỏ yếu thế, rất dễ tử vong, hắn có thể làm chính là dùng thêm nhiều suy nghĩ một chút. Bất cứ dã thú gì, chỉ cần gặp một lần, hắn liền đi thỉnh giáo với mọi nguyên tu đại nhân bằng cách trợ giúp nguyên tu đại nhân làm một ít việc vắt, đổi lấy những tri thức liên quan tới loài dã thú này. Các Nguyên tu đại nhân thấy hắn hiểu chuyện nên đa số rất thích ý thuận miệng nói cho hắn mấy câu.
Hắn không coi nhẹ bất cứ địch nhân nào bởi hắn không có tư cách.
Thận trọng tỉ mỉ và toàn lực ứng phó đã sớm trở thành bản năng của hắn.
Trên khán đài, Tổ Thu Ny mắt mở trừng trừng, khi nàng nghe thấy Diễm ca huýt sáo thì toàn thân bị chấn động, tên gia hỏa mang mặt nạ kia chính là cao thủ thần bí đánh bại Diễm ca lần trước!
Người khác không biết thế nào, nhưng bọn hắn thì nhìn không chớp mắt, hai người giao thủ cực kỳ bất ngờ, hơn nữa còn dữ dằn!
Hành động của Ngải Huy lập tức khiến Tổ Diễm từ trong kích động tỉnh táo lại, nhìn đối phương xông lại phía mình, Tổ Diễm nheo con mắt lại, y tập trung chú ý cao độ, Địa Hỏa mạng nhện bao phủ từng ngóc ngách, lôi đài như ở trong lòng bàn tay.
Địa Hỏa mạng nhện liên tiếp dao động, như là đồng thời nổi lên rung động, thẳng tắp xông lại phía y với tốc độ kinh người.
Cứng đối cứng?
Đối phương không che giấu ý đồ xông thẳng lại đây, xem ra va chạm vừa rồi đã cho đối phương lòng tin.
Kỳ thực Tổ Diễm cũng âm thầm tán thán, thực lực đối phương tăng lên vượt xa y tưởng tượng. Y nhớ rất kỹ, lần trước đối phương đã chật vật cỡ nào dưới trọng thối của mình thế mà lần này dám tìm đến cứng đối cứng.
Thực sự là một đối thủ tốt a!
Trong con mắt Tổ Diễm bốc lên một ngọn lửa, y nhìn thấy tiến bộ của Ngải Huy, chiến ý của y càng thêm vang dội.
Đối phương càng cường đại, đánh bại đối phương càng có thể chứng minh mình cường đại!
Y vô cùng tập trung, điểm dao động liên tiếp trên Địa Hỏa mạng nhện phản chiếu rõ ràng trong lòng, y tựa như một con nhện lửa tìm được con mồi, an tĩnh chờ đợi thời cơ một kích trí mạng.
Không phải một mình ngươi tiến bộ đâu nhé.
Buông mắt nhắm hờ, tâm thần Tổ Diễm liên thông cùng mạng nhện, thế giới an tĩnh chỉ có một cái rung động yếu ớt. Khuôn mặt an tĩnh, khuôn mặt khá tự tin, đó là sự tự tin sau thiên chuy bách luyện.
Mánh khóe lần trước không có bất cứ hiệu quả gì với y.
Mạng nhện giống như là một bộ phận thân thể y, sau khi kết thúc bế quan tu luyện do lão sư sắp đặt, y có thể ở trong hai mươi cái dao động hỗn loạn, trong nháy mắt tìm được mục tiêu chân thực.
Mà khi xưa chỉ cần trên ba cái dao động, y liền phán đoán sai.
Thế giới an tĩnh hư vô đang kéo dài, mỗi một dao động đều bị y chuẩn xác nắm bắt.
Cái dao động sau cùng, mãnh liệt hơn những cái trước nhiều, đối phương nhảy dựng lên. Định bằng phương thức như vậy khiến mình phán đoán sai? Khóe miệng Tổ Diễm hiện lên nét cười nhạt, trong lòng y thầm đếm thời gian.
Chính là hiện tại!
Con mắt Tổ Diễm đột nhiên mở ra, quang mang tăng vọt.
Đùi phải đã vận sức chờ phát động, không biết từ khi nào bao phủ một tầng hỏa diễm, vung lên, toàn bộ thân thể xoay tròn kéo theo đùi phải, giống như vung lên một cái búa cực kỳ nặng nề.
Toàn bộ tiếng gió bị một cái chân này hấp thu gần như không còn, không có bất cứ âm thanh gì.
Toàn bộ ánh sáng trên lôi đài đều bị lồng ánh sáng hấp thu, nhưng mọi người ở trên khán đài đều bị đòn chân uy mãnh tuyệt luân kéo lên quang mang chói mắt này làm cho chấn động mà nín lặng. Rõ ràng không có âm thanh lại khiến người sinh ra cảm giác thảm liệt giống như thiêu đốt.
Bọn họ kìm lòng không đậu mà ngừng thở, mắt mở trừng trừng, e sợ bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Tổ Thu Ny tràn đầy vẻ không thể tin nổi, nàng cơ hồ không thể tin được hai mắt của mình, một đòn chân kinh khủng như thế dĩ nhiên là do Diễm ca đá ra.
Cái này... Cái này còn là Diễm ca thường oán giận tu luyện quá khổ cực, thích diễu võ dương oai trước mặt thiếu nữ, thích kêu bằng gọi hữu sao?
Diễm ca thật là lợi hại... Diễm ca như vậy thật xa lạ...
Không ai có thể chính diện ngăn cản được một đòn chân này, ít nhất thì Tùng Gian thành không có!
Nhưng mà biến cố ngay sau đó khiến Tổ Thu Ny đột nhiên bật dậy, sắc mặt đại biến.
"Diễm ca cẩn thận!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT