Từng sợi khói đen nhè nhẹ từ toàn thân Ngải Huy vọt tới, liên tục không ngừng dọc theo đầu ngón tay chui vào bên trong trái tim Xà Dư.
Trái tim sống động nhảy lên vui sướng. Nó như thể một con quái thú vĩnh viễn không no bụng, tham lam cắn nuốt đám khói đen. Càng cắn nuốt khói đen, thanh âm nhảy lên của nó cũng phát sinh biến hóa, càng thêm hữu lực, từ "thịch thịch thịch" biến thành "thình thình thình" như thể có người đang dùng sức gõ vang trên bề mặt trống da nào đó.
Khói đen lượn lờ quanh thân Ngải Huy trở nên mỏng manh hơn, thân thể của hắn lại lần nữa lộ ra.
Bỗng nhiên, thân thể Ngải Huy run lên.
Dường như trái tim Xà Dư cũng bị kinh hãi, lập tức ngừng lại. Sau một hơi thở, nó lại nảy lên lại, lại càng thêm mau lẹ hữu lực như thể dã thú đang tranh đoạt thức ăn.
Bên dưới khói đen lượn lờ, Ngải Huy vẫn như tượng điêu khắc không nhúc nhích, làn da trần trụi lộ ra bệnh trạng trắng bệch. Bỗng nhiên, một sợi gân xanh lồi lên, rồi vặn vẹo như thể một con giun to bằng ngón út màu đen đang liều mạng chui ra khỏi làn da mỏng bên trên. Ngay sau đó là từng đám rễ cây mạch máu lồi lên, làn da bóng loáng trong nháy mắt lồi lõm giăng kín, nhìn qua thập phần đáng sợ.
Tạch tạch tạch.
Xương cốt toàn thân hắn đang không ngừng vang lên, như thể có một bàn tay vô hình bàn tay vô hình đang nắn bóp lấy.
Mạch máu toàn thân Ngải Huy nhô lên rất rõ, trên gương mặt của hắn, khóe mắt, cái ót đều đầy những "con giun" rậm rạp chằng chịt màu xanh. Mặt Ngải Huy không tính là anh tuấn nhưng lúc này phải nói là dị thường xấu xí.
Thân thể của hắn run rẩy như cái sàng, như có vô số quái vật không ngừng hú hét giãy giụa bên trong người hắn.
Bụp, mí mắt dưới của hắn đột nhiên nổ bung lên như bị một lưỡi dao sắc bén xẹt qua, vết máu nhàn nhạt thấm xuống hóa thành một vết máu đỏ nhỏ dài.
Một tiếng vang nhỏ này như một tín hiệu.
Bụp bụp bụp, vết máu không ngừng xuất hiện trên thân thể Ngải Huy như có vô số lưỡi dao vô hình đang xoay tròn múa lượn quanh người hắn, cắt nát thân thể hắn ra.
Vết máu nhỏ dài rậm rạp chằng chịt, nhìn qua như một tấm mạng nhện màu đỏ.
Gượng mặt phủ kín vết máu của Ngải Huy đầy thống khổ. Hắn há to mồm, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Ánh mắt của hắn trở nên đục ngầu, màu sắc nhạt dần như một bãi bùn đất đục ngầu. Nước bùn dần lắng lại, trong trẻo trở lại, sáng long lanh như bảo thạch vàng. Đồng tử hình hạnh nhân nhìn qua dị thường băng lãnh khiến người ta nghĩ ngay đến sinh vật họ nhà mèo hay họ rắn bí ẩn.
Tóc đen trên đầu hắn điên cuồng dài ra như thể dây leo tùy ý lan tràn, trong nháy mắt đã dài tới hông. Mười móng tay cũng dài ra nhanh chóng có thể thấy được bằng mắt thường, chúng nó như móng vuốt sói dày nhọn sắc bén, đen sì như mực.
Đến trái tim Xà Dư cũng bị móng tay dài ra đâm lõm sâu vào. Có điều nó như một quả khí cầu cứng cỏi, có bị đâm vào đến biến dạng cũng không tổn hao gì cả.
Dòng chất lỏng sáng bóng như kim loại tuôn ra theo vết máu rậm rạp chằng chịt mà nhỏ dài đó, lan tràn dọc theo da của hắn hình thành từng mảnh lân giáp. Chúng nó lấp lóe sáng, tầng tầng lớp lớp, bao bọc toàn thân Ngải Huy hình thành nên một lớp vẩy giáp phủ lấy toàn thân.
Ngải Huy dự cảm thường rất chuẩn xác.
"Đây chính là bí mật bất truyền a. Huyết lực là một loại độc đối với thân thể, mà thân thể đều bài xích tất cả mọi loại độc. Thế nhưng chỉ cần mở ra cái van xả kia, tất cả bài xích đều biến mất, thân thể của ngươi như thể tòa thành không có canh phòng, hoan nghênh huyết lực đi vào, trên căn bản là tiếp nhận nó. Nếu như ngươi không bị bạo thể mà chết thì ngươi có thể trở thành một Huyết tu chính thức đấy! Bao nhiêu người trông vào a!"
Khói đen cuồn cuộn dần trở nên mỏng manh, nhưng mà lời nói ác độc kia như từng mũi tên độc liên tiếp bắn về phía Ngải Huy.
"Không cần để tâm tới dung mạo xấu xí, lúc trước ta nghĩ, đã muốn chế tạo thân thể cường hãn nhất sao không dung hợp Vạn Thú chi huyết vào? Tụ tập tinh hoa và ưu điểm của chúng nó. Nanh vuốt sắc bén nhất, ánh mắt có thể thấy rõ vạn dặm, da lông đao thương bất nhập, bàn chân đạp núi cao. A, còn có một hồn phách kiếm thai!"
"Là hình ảnh tuyệt vời cỡ nào a!"
"A, đừng đánh đồng với những hình ảnh của đám Huyết tu gà mờ kia. Ngươi là Huyết tu chân chính, ngươi có khát vọng không gì sánh nổi với máu tươi, có căm hận phát ra từ nội tâm đối với Nguyên lực đủ khiến bọn chúng phải cảm thấy xấu hổ."
"Những đồng bạn trước kia từng cười đùa vui vẻ, tâm sự trước mặt ngươi lại toả ra mùi vị mê người, đầu óc ngươi nghĩ đến việc ăn tươi bọn hắn như thế nào, thân thể của ngươi hưng phấn đến run rẩy vì sắp được uống máu tươi đến no bụng. Cắn nuốt bọn hắn, cắn nuốt từng giọt máu thịt của bọn hắn, như thế các ngươi có thể vĩnh viễn cùng nhau, vĩnh viễn không chia lìa."
"Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ngải Huy!"
"Chuẩn bị để trở thành một Huyết tu chân chính đi, đây là lễ vật cuối cùng mà ta tặng cho ngươi đấy, ha ha ha!"
Khói đen càng ngày càng mỏng manh, giọng nói của Xích Đồng trở nên càng ngày càng yếu ớt. Thế nhưng cái điên cuồng và bạo ngược kia vẫn cứ mãi quanh quẩn trong gió.
Ngải Huy đứng dưới ánh kiếm rực rỡ gắt gao nhìn chằm chằm vào Xích Đồng, cho đến khi một đám cuối cùng tiêu tán đi không còn gì, đến khi cái tiếng vọng kia hoàn toàn biến mất.
Trở thành Huyết tu sao?
Ngải Huy có chút đắng chát và mờ mịt, bản thân lại sắp trở thành một gã Huyết tu.
Hắn không biết phải hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào? Hắn lại không hối hận. Không giết mất Xích Đồng thì còn có chuyện đáng sợ nữa phát sinh. Vì đánh tan ý thức của hắn mà Xích Đồng có thể làm ra bất cứ điều gì.
Dục vọng cầu sinh của Ngải Huy chưa bao giờ yếu, dù có một phần vạn cơ hội sống sót thì hắn cũng sẽ gắng gượng chống chọi đến cùng. Thế nhưng là, nếu như liên quan đến an nguy của bằng hữu, hắn cũng không ngại tử vong.
Lúc ở Man Hoang, hắn luôn giãy giụa ngay bên bờ sinh tử.
Khát vọng với cầu sinh, thản nhiên với tử vong.
Vận mệnh hoang đường đến vậy, bản thân lại có thể biến thành Huyết tu, trở thành một kẻ mà bản thân cừu hận nhiều năm như vậy, một mực chiến đấu như vậy.
Hắn khó có thể tiếp nhận.
Có lẽ, chết đi cũng là một loại giải thoát.
Ý nghĩ này bay lên, nhưng một khắc sau, đau đớn kịch liệt như cơn sóng gió động trời không chút dấu hiệu đột nhiên xuất hiện bao phủ lấy hắn.
Khi một đám khói đen cuối cùng biến mất, ánh mắt Xà Dư như cảnh ban đêm đen kịt nhanh chóng rút đi, khôi phục lại thanh tỉnh.
Xà Dư khôi phục ý thức, bị ánh sáng chói mắt mà mắt nhắm mắt mở, trước mắt là một sóng ánh sáng lăn tăn chớp động. Nàng tốn hết sức lực mới thích ứng, nhìn được rõ ràng.
Nhìn thấy một quái vật chưa từng nhìn thấy qua.
Toàn thân nó bao bọc lân phiến nhỏ, ánh sáng chói mắt kia là do lân phiến phản xạ ánh mặt trời tạo thành. Tóc dài màu đen giống như thác nước thẳng tới hông. Gió phất qua, tóc dài tung bay, mang theo linh động quỷ dị. Chẳng biết tại sao Xà Dư không tự chủ mà liên tưởng đến bầy rắn vặn vẹo.
Thân thể của nó khôi ngô như một tòa núi nhỏ, cánh tay to như bắp đùi một người trưởng thành, dĩ nhiên bắp đùi nó to lớn hơn rất nhiều. Bàn tay to như quạt hương bồ, mười ngón tay thô mà dài như cùng loại với mấy con Hoang Thú họ vượn. Móng tay đen kịt bén nhọn như những con dao găm, nhìn qua đủ biết không tốn sức cũng có thể cắt đôi thân thể một con người.
Một lưỡi "dao găm" đó đang cắm vào trái tim của ả.
Chẳng lẽ đây là bản thể của Xích Đồng?
Tâm thần Xà Dư run lên, bản thân đánh cược một lần cuối cùng, vẫn bị thất bại?
Ả có chút thất vọng.
Ngay phút tối hậu, ả nghĩ tới trái tim của mình, định đặt cược tất cả lên trái tim không rõ lai lịch này. Trong cảm giác của ả, trái tim đang rung động như thể đang cắn nuốt thứ gì đó.
Ả cho rằng mình thắng, không nghĩ tới vẫn thất bại.
Không, không có thất bại.
Ả chú ý tới đồng tử của Xích Đồng lúc này không có tiêu cự. Ả nở một nụ cười khổ sở. Trái tim đã phát huy, bằng không mà nói thì mình đã chết rồi.
Bất kể như thế nào, mình còn sống.
Ả xòe bàn tay ra, muốn dịch chuyển ngón tay đối phương ra khỏi trung tâm trái tim mình, nhưng mà lại phát hiện dù có cố sức thế nào cũng không thể nhúc nhích được. Bàn tay Xích Đồng như đúc bằng sắt vậy.
Ả chỉ có thể nghiến răng hoạt động thân thể của mình, thử bò ra. Trái tim nhảy lên đã mang lại sức lực cho ả. Ả có thể cảm nhận được trái tim có chỗ biến hóa, nhưng mà bây giờ không phải là lúc nghiên cứu chuyện này. Móng tay màu đen kia cong lên trên trái tim khiến ả đau đớn mãnh liệt phải hít một ngụm mồ hôi lạnh.
Ngải Huy...đã chết rồi sao?
Lúc tối hậu nhất, huyết kiếm im hơi lặng tiếng xuất hiện ngăn lại tuyệt đại đa số trùng kích giúp ả. Bằng không mà nói ả đã thịt nát xương tan, tuyệt không còn sống....
Ả khó khăn gắng gượng đứng lên. Bởi vì bị thương nghiêm trọng mà động tác ả vô cùng quái dị, tư thế đứng lên cũng rất kỳ quái. Thương thế trên người khiến ả nhìn mà tự giật mình, nhưng mà chẳng biết tại sao ả lại không cảm giác đau đớn.
Ả dừng ở trước mặt quái vật. Quái vật vẫn không nhúc nhích, như một bức tượng. Ả lại có thể cảm nhận được trong cỗ thân thể này ẩn chứa huyết linh lực kinh người.
Ngải Huy, chết rồi.
Trên thân quái vật không có chút khí tức Ngải Huy.
Trong nội tâm ả dâng lên một tâm tình rất khó nói, rất phức tạp.
Hai người là địch nhân, là đối thủ, ở trận doanh đối địch. Lần đầu gặp mặt ở Tùng Gian Thành, Ngải Huy còn vô cùng yếu nhược. Hắn có tốc độ tiến bộ vượt quá mức bình thường khiến Xà Dư nhìn thấy tiềm lực và thiên phú kinh người, cho nên mới gieo xuống Sinh Diệt Hoa Tế Thuật. Chẳng qua truyền kỳ về Ngải Huy mới chỉ bắt đầu. Về sau chính là chủ nô đổi chỗ khiến Xà Dư thất kinh, ngày đêm khó ngủ.
Trong lòng Xà Dư, có thưởng thức và kính nể Ngải Huy.
Ngải Huy chết rồi, kết thúc truyền kỳ.
Nếu mà ả đứng ngoài nhìn vào, chỉ có thể cảm khái một tiếng, cảm thấy có vài phần tiếc hận mà thôi. Chết ở trên tay Xích Đồng đại ma thần hàng đầu không tính có gì mất mặt, không có gì là bôi nhọ.
Có thể là hết lần này tới lần khác, phút tối hậu nhất lại được hắn cứu.
Huyết khí trong cơ thể quái vật sôi trào, dù là đứng ở một bên Xà Dư vẫn cảm nhận được huyết linh lực bành trướng kích động. Ả bây giờ không có khả năng giết chết nó. Ả cần phải rời đi, bởi khi huyết linh lực trong cơ thể nó bình thường trở lại, nó sẽ tỉnh dậy.
Ả ý thức được, Xích Đồng sẽ hoàn toàn sống dậy.
Ngải Huy không còn lưu lại gì cả.
Khóe mắt ả thoáng nhìn trên mặt đất, bỗng nhiên cúi người, các đốt ngón tay cứng ngắc như con rối. Bàn tay với vào bên trong tro tàn đụng lấy thứ gì đó, cầm lên.
Trên tay ả có thêm một thanh huyết kiếm.
Thân kiếm ảm đạm không ánh sáng, không thấy nửa điểm sán lạn lúc trước. Thân kiếm đầy vết rạn khiến người ta phải lo lắng nó có thể tùy thời mà vỡ nát, rơi lả tả trên đất hay không.
Ả cầm thanh huyết kiếm tàn phá nhìn qua.
Giữ lại làm kỷ niệm đi.
Xà Dư ngẩng đầu nhìn thoáng qua quái vật, sát cơ trong mắt giăng đầy, không chút do dự quay người rồi đi.
Hiện tại mình không giết được Xích Đồng, nhưng mà cuối cùng sẽ có một ngày, dùng Xích Đồng để tế điện huyết kiếm này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT