Toàn thân mỗi người ở đây đều như bị một bàn tay vô hình gắt gao nắm lấy, không thể động đậy. Uy áp kinh khủng khiến người người hít thở không thông, Mồ hôi lạnh chạy dọc theo gương mặt tái nhợt của bọn họ rơi xuống. Đại điện yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Bọn hắn đầy kinh hoàng, nhất là Quyền Duy Đức. Ông ta không biết vừa rồi bản thân đã bẩm báo nội dung gì mà chọc giận tới tông thượng như vậy.
Tông thượng chính là thần của Phỉ Thúy Sâm, ý chí của người chính là ý chí của Phỉ Thúy Sâm. Dù người có nổi giận chuyện gì, cũng đủ để máu chảy thành sông. Bọn hắn chưa bao giờ thấy tông thượng phẫn nộ qua. Trong suy nghĩ của mọi người, tông thượng như thể thần nhân trên trời, quan sát chúng sinh.
Hai chân Quyền Duy Đức run run, lòng bàn chân nhũn ra, thế nhưng ông ta lại không thể không thể động đậy. Áp lực không nơi nào không có giam cấm lấy ông ta. Ông ta chỉ có thể bảo trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích, như thể một tòa điêu khắc. Ông ta vô thức định nghĩ tới chuyện mở lời cầu tông thượng tha mạng, thế nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Trên đại điện, chỉ có Úc Minh Thu và Lục Thần hiểu được, vì sao Đại Cương phẫn nộ.
Lúc này đầu óc Úc Minh Thu ông ông, não bộ trống rỗng. Y bị chân tướng đột nhiên xuất hiện chấn kinh rồi, khó có thể giữ bình tĩnh.
Diệp Bạch Y.. Diệp Bạch Y lại là Đại sư huynh của bọn hắn?
Úc Minh Thu cảm thấy chuyện này quá hoang đường đi.
Không sai, quá hoang đường!
Diệp Bạch Y đảm nhiệm vị trí bộ thủ Lãnh Diễm Bộ nhiều năm như vậy, mà Úc Minh Thu là phó bộ thủ của Thảo Sát Bộ. Tuy rằng hai người không tính là thân thiết, nhưng vẫn gặp mặt không ít lần. Diệp Bạch Y chưa từng tỏ chút dấu hiệu nào, huống hồ Lãnh Diễm Bộ còn là chiến bộ hỏa nguyên a!
Đại đệ tử của Sư phụ lại tu luyện lực lượng hỏa nguyên? Quá không hợp với lẽ thường!
Trước kia Úc Minh Thu đã cảm thấy Diệp Bạch Y vô cùng thần bí. Lai lịch hắn rất thần bí, chỉ biết hắn là tân dân, rồi sau đó cũng dần dần trở thành nhân vật đại biểu của tân dân. Con đường tấn chức của Diệp Bạch Y có chút truyền kỳ. Hắn bắt đầu từ tầng dưới chót nhất, một trận Bình Minh huyết chiến mà thành danh. Cuối cùng thay thế Nhạc Bất Lãnh trở thành bộ thủ Lãnh Diễm Bộ. Thậm chí một thời gian dài sau đó, hắn còn được coi là người chọn lựa hàng đầu kế nhiệm Đại trưởng lão.
Nhưng mà chẳng ai ngờ rằng, hắn lại lựa chọn đầu hàng Đế thánh, trở thành phản đồ số một của Ngũ Hành Thiên. Đế thánh ban thưởng cho hắn khiến cả thiên hạ khiếp sợ, phong cho Diệp Bạch Y làm Chiến Thần, chỉ huy toàn quân. Hơn nữa còn chuyên môn kiến tạo Chiến Thần cung cho hắn, trở thành tòa cung điện thứ ba sau Thú Cổ Cung, Lãnh Cung.
Diệp Bạch Y không phụ trọng vọng của Đế Thánh, cải cách chiến pháp cho chiến bộ Huyết tu, sáng tạo ra Lục Thần Bộ. Từ đó về sau, Thần Chi Huyết đã bắt đầu chiếm cứ thượng phong khi đối mặt với cực lớn, hơn nữa càng ngày, ưu thế lại càng tăng cao hơn.
Nếu như không biết Diệp Bạch Y là Đại sư huynh, Úc Minh Thu sẽ cảm giác Diệp Bạch Y là một kẻ thần bí, phức tạp, khó lường.
Nhưng nếu như Diệp Bạch Y là Đại sư huynh, vậy hết thảy mọi chuyện hắn làm lại càng thêm trở nên trái ngược lẽ thường!
Lão sư có địa vị ngang với Đế Thánh, Diệp Bạch Y thân là Đại đệ tử, cần gì phải đầu hàng Đế Thánh?
Trừ phi... Trừ phi Diệp Bạch Y là trá hàng?
Cái ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện, Úc Minh Thu cũng giật mình, đại não lập tức tỉnh táo lại.
Nghĩ đến lão sư ân cần lo lắng cho Đại sư huynh, Úc Minh Thu càng cảm thấy suy đoán của mình rất có thể là thật sự. Nhưng mà y lại nhanh chóng nảy sinh ra nghi hoặc, đó là lúc Diệp Bạch Y ở Ngũ Hành Thiên, dù là lão sư hay là Diệp Bạch Y thì cũng không để lộ chút liên quan nào cả.
Sao Lão sư và Diệp Bạch Y phải giấu giếm quan hệ chính thức của hai người chứ?
Trong lòng Úc Minh Thu bỗng dưng phát lạnh, sắc mặt có chút trắng bệch, không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Lục Thần bên kia không rõ cũng đang nghĩ đến cái gì, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Không đợi hai người hiểu rõ ràng, chợt một chấn động bá đạo mà mênh mông từ trên không trung xa xa truyền đến. Chấn động mãnh liệt đến mức dù là ở trong đại điện thủ vệ sâm nghiêm vẫn cảm giác bản thân đang ở trong một sa mạc khô nóng, sóng nhiệt cuồn cuộn mà đến.
Úc Minh Thu và Lục Thần không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn về phía mái vòm đại điện, vẻ mặt hoảng sợ.
Trong đầu Hai người đồng thời nảy ra một cái tên.
Nhạc Bất Lãnh!
Ầm ầm ầm.
Tiếng sấm nặng nề như truyền đến từ chân trời phía xa. Thế nhưng hiện tại trời quang vạn dặm, không chút gợn mây, làm sao có tiếng sấm?
Ngoài cửa đại điện, ánh mặt trời đột nhiên trở nên rừng rực, hơi nóng kịch liệt đề thăng, cây cối ngoài điện dần bốc hơi nước, nhanh chóng héo rũ. Đại điện băng lãnh tĩnh mịch, ánh mặt trời trắng bệch rừng rực, trong điện ngoài điện như hai cái thế giới.
Một tiếng thở dài khe khẽ đánh vỡ yên tĩnh. Giam cầm trên người mọi người đột nhiên biến mất. Không khí ngưng kết trong đại điện lại lần nữa lưu động, như thể vừa rồi chẳng qua là thời gian như ngừng lại trong tích tắc vậy.
Chỉ khi cảm nhận được quần áo tất cả ướt đẫm mồ hôi và vệt nước dưới chân, mọi người mới biết đó không phải là ảo giác.
Bịch! Đột nhiên một âm thanh xuất hiện khiến mọi người phải ghé mắt qua.
Hóa ra tay chân Quyền Duy Đức đã nhũn cả ra, không còn gì chống đỡ nên đã đặt mông ngồi phịch xuống lá sen.
Nhưng mà không có người chê cười Quyền Duy Đức, bọn hắn biết rõ đổi lại là bọn họ thì e rằng còn không bằng Quyền Duy Đức.
Vẻ mặt Đại Tông lại khôi phục như thường, vẫn là mỉm cười quen thuộc như vậy, lại là sự quen thuộc như tắm gió xuân. Thế nhưng sau khi đã trải qua trời đông giá rét lạnh thấu xương vừa rồi, tất cả mọi người đều kính sợ sâu tận xương tủy, sợ hãi như bóng với hình, không ai có nửa điểm thư giãn và thản nhiên được.
Mọi người cung kính cúi đầu mà đứng, nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Máu tươi trong cơ thể lưu chuyển chậm chạp như thể chúng nó còn chưa hoàn toàn khôi phục ấm áp sau thời khắc đông cứng đó.
Mọi người không hẹn mà cùng phục người trên mặt đất: "Cẩn nghe tông thượng phân phó!"
Quyền Duy Đức cũng bất chấp run rẩy, vừa lăn vừa bò ra đất.
Đại Tông như đang nói chuyện nhà mình: "Ta đã từng hứa hẹn với Nhạc Bất Lãnh, chỉ cần hắn tới khiêu chiến, ta nhất định ứng chiến. Thật ra chuyện này cũng không liên quan nhiều tới trận chiến này lắm, chỉ là có vài việc ta muốn sớm an bài cho xong. Vừa hay có cơ hội này thì nói ngay tại đây luôn vậy. Nói ra thật xấu hổ, mọi người ở Phỉ Thúy Sâm coi ta như người đứng đầu, mà ta làm thì ít, chỉ có mọi người hợp mưu hợp sức, dốc hết tâm huyết là chủ yếu. Có cái gọi là sư phụ có việc, đệ tử phải lao lực. Ta không làm tốt được, cho nên chuyện Phỉ Thúy Sâm sau này giao cho Minh Thu vậy. Minh Thu trẻ tuổi, kinh nghiệm còn thiếu, kính xin các vị hao tâm tổn trí nhiều hơn, trợ giúp Minh Thu như đã từng trợ giúp ta."
Mọi người đã sớm đoán lần này Đại Tông gióng trống khua chiêng như vậy tất muốn tuyên bố đại sự gì đó, thế nhưng không ngờ vẫn bị quả tạc đạn này làm cả kinh ngây người.
Tông thượng còn đang ở trong thời kì đỉnh phong nhất, hơn nữa còn có thể tiến cao hơn được nữa. Thời kỳ đỉnh phong còn kéo dài được tối thiểu mấy chục năm nữa, sớm an bài người thừa kế đến vậy làm gì?
Về phần Nhạc Bất Lãnh, không có người quá để ý. Nhạc Bất Lãnh được xưng tụng là thiên hạ đệ tam nhân. Thế nhưng trong mắt mọi người, thực lực ông ta rõ ràng còn chênh lệch với hai vị đứng trước. Có lẽ Nhạc Bất Lãnh sẽ tạo ra được một chút phiền toái cho Đại Tông, thế nhưng nếu có thể chân chính đánh động được tới Đại Tông thì chỉ có Đế Thánh.
Hơn nữa, không phải là Đại công tử, mà là Nhị công tử.
Lục Thần lộ đầy vẻ mừng rỡ, vỗ vỗ bả vai Úc Minh Thu cổ vũ. Y cảm thấy cao hứng cho sư đệ, trong lòng cũng thầm buông lỏng một hơi. Y không hề có hứng thú với quyền thế, việc vặt phàm tục như thể độc dược với y. Thế nhưng thân là Đại đệ tử, phần áp lực này vẫn luôn đè nặng lên vai y. Hôm nay rốt cuộc y đã có thể làm được những chuyện mình thích, trong lòng đầy thoải mái vui mừng.
Mà gia chủ Lục gia, Lục Chi An lại không tươi tắn được như vậy.
Tông thượng không có con nối dõi, theo lý thì Đại đệ tử Lục Thần có cơ hội thừa kế lớn hơn. Không nghĩ tới tông thượng lại không làm như lẽ thường, lựa chọn Úc Minh Thu.
Mặc dù ông ta cũng biết tính tình Thần nhi vô cùng đạm bạc, không phải là đối tượng phù hợp. Thế nhưng cứ trơ mắt đứng nhìn bảo tọa đứng đầu Phỉ Thúy Sâm tuột khỏi tay, tâm tình ông ta không thể nào vui vẻ được.
Rốt cuộc Lục Chi An vẫn là người biết kìm chế, lúc này ra khỏi hàng, trầm giọng nói: "Tông thượng yên tâm, nhất định chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý phụ trợ Nhị công tử, xông pha khói lửa, quyết không chối từ!"
Những người khác mới kịp phản ứng, nhao nhao tỏ thái độ.
Úc Minh Thu như nằm mộng, đầu óc lộn xộn thành một mảnh. Mới vừa rồi y còn đang suy nghĩ đến chuyện Đại sư huynh Diệp Bạch Y với một loạt những ẩn bí không người biết. Đột nhiên bị lão sư lập làm người nối nghiệp, cho nên y luống cuống không kịp chuẩn bị.
Đến khi y kịp phản ứng, bèn vô thức chuẩn bị há miệng cự tuyệt.
Y thân là phó bộ thủ Thảo Sát bộ, vì năm đó không cách nào chấp nhận chuyện lão sư mang theo Phỉ Thúy Sâm tự lập mà lựa chọn một mình xông vào Man Hoang. Tuy rằng y đã trở về nhưng gút mắc trong lòng vẫn chưa cởi bỏ được. Phỉ Thúy Sâm an ổn một phương, bầu không khí tràn ngập xa hoa lãng phí, Úc Minh Thu lại gian khổ ma luyện nhiều năm trong Man Hoang, cho nên vẫn không thích ứng được nơi này.
Đại Tông không để Úc Minh Thu mở miệng, đã cười mỉm nói: "Nghe nói những ngày này tiểu Thu trầm mê thêu thùa, ngày ngày đều đến phường dệt Minh Tú. Tiểu Thu không còn nhỏ nữa, cha mẹ lại không còn, lão sư ta đành làm chủ đề nghị kết thông gia với Lục gia chủ. Minh Tú vốn là thanh mai trúc mã với tiểu Thu, hai đứa thân nhau từ nhỏ, hôm nay cả hai đều là Đại Sư, có thể nói là trai tài gái sắc, thập phần xứng đôi. Lục gia chủ, ý như thế nào?"
Đầu óc Úc Minh Thu trống rỗng.
Y đã không nghe thấy lão sư nói thêm gì gì nữa. Chỉ nghe mấy lời đầu, tâm tình y đã vọt lên chín tầng mây, trong lòng lúc này chỉ có vô tận vui mừng.
Lục Chi An cũng không nghĩ tới tông thượng vậy mà sẽ cầu thân. Có điều ông ta phản ứng lanh lẹ, sắc mặt vui mừng. Úc Minh Thu sẽ là người đứng đầu Phỉ Thúy Sâm tương lai, có thể gả con cho y, với Lục gia rất có ích lợi. Hơn nữa chính như tông thượng nói, Minh Thu có xuất thân rõ ràng, hai người là thanh mai trúc mã, có tình cảm thắm thiết với Minh Tú, phải nói là lương xứng khó có được.
Ông ta kích động nói: "Được, được, được! Tông thượng tứ hôn, là vinh hạnh cho Lục gia ta. Lão phu đã nhìn Tiểu Thu lớn lên kia mà, cũng xem nó như con cháu. Có con rể như vậy thì còn đòi hỏi gì nữa!"
Vui sướng cực lớn, như thể sóng dữ đập tới, cắn nuốt lấy toàn bộ Úc Minh Thu.
Tưởng niệm đêm ngày, ái ái mộ mộ, hóa thành vui mừng vô biên vô hạn, tràn ngập khắp ngóc ngách trong lòng Úc Minh Thu. Y muốn hét thật to, muốn lập tức chạy đến phường thêu nói với Minh Tú tâm ý của y!
Y hận không thể xé ngực mình ra, để cho Minh Tú nhìn thấy trái tim của y đang đập rộn vì nàng. Y muốn nói với Minh Tú, y nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì nàng, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa đi nữa.
Y vẫn luôn hi vọng, mỗi sớm mai tỉnh dậy, mở mắt ra đầu tiên sẽ được nhìn thấy Minh Tú. Nhìn nàng đang say ngủ như đứa trẻ, nhìn nàng ngủ say trong cái nắng sớm mai, có thể chạm tay đến nàng. Y có thể đưa tay vén mái tóc trên trán nàng, rồi khi nàng mở mắt ra, có thể nói với nàng một câu chào buổi sáng!
A a a a, y thật cao hứng, làm sao bây giờ... làm sao bây giờ... thật sự quá cao hứng!
Nhìn thấy Úc Minh Thu không che giấu được nụ cười cười ngây ngô trên mặt, dáng vẻ thông minh lanh lợi đầy sức sống thường ngày biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Đại Cương cũng không khỏi mỉm cười.
Dáng tươi cười lóe lên rồi biến mất. Đại Cương ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén mà thâm sâu như xuyên thấu mái vòm óng ánh màu xanh biếc, tìm đến nơi sâu trong không trung vô tận.
Nơi đó, có một bóng người đầy ngoan cường.
"Giải tán thôi."
Lời còn chưa dứt, chỗ ngồi trên hàng đầu của đại điện đã trống không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT