Dịch giả: hoangtruc

Phường dệt Minh Tú, Úc Minh Thu đang cẩn thận kéo tơ. Mặt y ken đặc mồ hôi, mồ hôi toàn thân bốc hơi, nháy mắt đã không còn gì.

"Bàn về cẩn thận kéo tơ thì trình độ sư đệ vẫn cao nhất, phương diện này ta còn xa mới bằng được đấy."

Quả thật chuyện Minh Tú tán dương sư đệ Ngải Huy mà nói, là mọi lúc mọi nơi, hai tai Úc Minh Thu đã nghe đến chai sạn rồi. Nói thật, Úc Minh Thu rất vừa mắt với tiểu tử Ngải Huy kia, cũng biết giữa Minh Tú và Ngải Huy tỷ đệ tình thâm, không có chút tình yêu nam nữ nào cả. Thế nhưng y vẫn không thể chịu đựng chuyện nữ thần của mình tán dương hắn hàng ngày như vậy.

Ghen ghét, càng ngày độ ghen ghét càng tăng vọt! Có câu nói gì nhỉ, ghen ghét là ngọn nguồn của vạn ác.

Ghen ghét khiến nguyên lực của y bị phân giải!

Ghen ghét khiến khuôn mặt y xấu xí!

Ghen ghét khiến Ngũ Hành của y không tuần hoàn!

Ghen ghét khiến y như kéo cung mà không có tên!

Ghen ghét khiến y ngâm thơ cứ như phun phân!

Quả thực hai mắt Úc Minh Thu muốn sung huyết, không thể nhẫn nhịn! Không phải chỉ là kéo tơ kén thôi sao? Đến đến đến, phải khiến người ta kêu to hai tiếng Minh Thu, cho nàng rõ thế nào là nam nhân "Trên thông tám trăm bài thơ, dưới kéo ba ngàn kén tơ tằm!"

Đáng chết, đứt mất rồi!

Úc Minh Thu nhìn đoạn tơ đứt mất trong tay, gương mặt giật giật.

"Minh Thu ca tiến bộ nhiều quá!"

Giọng của Minh Tú vang lên khiến khuôn mặt vặn vẹo của y giãn ra, tất cả lửa giận lập tức tan thành mây khói. Y ho nhẹ một tiếng, ra vẻ khiêm tốn nói: "Còn phải cố gắng, bởi vì cái này gọi là, độc thân không nỗ lực, kết hôn rồi sẽ bi thương!"

Minh Tú mỉm cười, các cô thợ dệt khác đều che miệng cười khẽ.

Úc Minh Thu thoáng nhìn trời, biết đã đến lúc rời đi bèn ảo não: "Rời đi rời đi, Minh Tú à, ngày mai gặp lại, mọi người... ngày mai gặp."

"Tiểu Thu ca, ngày mai gặp lại nha."

Thời gian... sao thời gian ở phường dệt trôi qua nhanh vậy, thật hy vọng có thể chậm lại một chút.

Úc Minh Thu bước ra khỏi phường dệt. Sau vài bước, mồ hôi trên người, trên mặt lập tức bị quét sạch, vẻ mặt cũng khôi phục vẻ lạnh nhạt.

Bỗng nhiên, cảnh sắc chợt biến trắng sáng, mắt thường cũng nhìn ra được. Nguyên lực chấn động khiến lòng người kinh hãi từ nơi xa trên đỉnh đầu truyền đến. Trong nháy mắt, toàn bộ Phỉ Thúy thành lâm vào yên tĩnh.

Sắc mặt Úc Minh Thu biến đổi, đầu ngẩng lên.

Trên bầu trời vốn có hai mặt trời một lớn một nhỏ, hôm nay mặt trời nhỏ đã thu nhỏ như đầu mũi kim, nhìn thoáng qua như một ngôi sao. Thế nhưng nó lại toả ra hào quang mãnh liệt tới mức mặt trời lớn bên cạnh như bị áp chế, ảm đạm biến sắc.

Kết quả sắp được lật mở rồi sao?

Trong lòng Úc Minh Thu chợt lo lắng, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường. Y tin tưởng mười phần vào thầy mình, dù Nhạc Bất Lãnh có thành công bước vào cảnh giới Tông Sư thì cũng không phải là đối thủ của lão sư.

Lão sư tấn chức Tông Sư nhiều năm, làm sao mấy năm này mãi dậm chân tại chỗ?

Rất nhanh, Úc Minh Thu chú ý tới có rất nhiều bóng người từ Nguyên Thượng Cung tản ra bốn phương. Đó đều là thị vệ bên người lão sư.

Y lập tức ý thức được, có đại sự phát sinh.

Một gã thị vệ nhìn thấy Úc Minh Thu, vội vàng nói: "Minh Thu công tử, thượng tông có lệnh, triệu tập tất cả các nhà vào cung thương lượng chuyện quan trọng. Công tử nhanh đi, ty chức còn phải truyền tin cho những người khác."

Úc Minh Thu gật đầu: "Ừ, ta đã biết."

Y nhìn thoáng qua điểm sáng rực trên đỉnh đầu rồi thu tầm mắt lại, bay về hướng Nguyên Thượng Cung.

Sâu trong không trung kia, hỏa cầu như một hòn đảo, hôm nay đã thu hẹp chỉ còn chừng mười trượng, màu vàng lúc trước cũng đã biến thành màu trắng rừng rực.

Bên trong hỏa cầu trắng rừng rực, có thể nhìn thấy một bóng người đen sì như mực.

Màu trắng rừng rực chói mắt đến nỗi cả mặt trời phải ảm đạm biến sắc, màu đen kịt kia lại thâm trầm như thể cắn nuốt toàn bộ ánh sáng. Sự tương phản đến mãnh liệt như thế cấu thành nên một hình ảnh đầy yêu dị, mang theo một mỹ cảm quỷ dị khó mà hình dung được, lại có một lực hấp dẫn không hiểu khiến lòng người không tự chủ mà trầm mê trong đó.

Chấn động khủng bố tuyệt luân hình thành từng vòng rung động vô hình, chậm rãi khuếch tán ra bốn phía.

Nguyên lực chấn động đảo qua khiến người người hít thở không thông, như muốn tuyên cáo có thần linh hàng lâm.

Nguyên Thượng Cung thường ngày thập phần u tĩnh. Đại Tông không thích có người quấy rầy, cũng không hỏi tục sự, chỉ thường quanh quẩn trong nhà.

Chỉ có vài người như Lục Thần, Úc Minh Thu mới có tư cách ra vào.

Khi Úc Minh Thu đến phát hiện đại môn Nguyên Thượng Cung luôn đóng chặt cửa nay đã mở rộng cửa.

Người đến nối liền không dứt, thập phần náo nhiệt.

Những nhân vật cấp quan trọng không ngừng lũ lượt kéo đến Nguyên Thượng Cung. Bọn họ đang ở bên ngoài quảng trường, âm thầm đáp xuống đất rồi đi bộ tới. Mấy người bọn họ đều quen biết nhau cả, gặp mặt không nhịn được mà xì xào bàn tán, vẻ mặt nghi hoặc, thảo luận xem không rõ làm sao Đại Tông lại triệu tập mọi người đến đây thế này. Chấn động kinh khủng vừa rồi cũng khiến mọi người suy đoán xôn xao, trong lòng có dự cảm không ổn.

Bầu không khí ngưng trọng mà áp lực.

Nhìn về Nguyên Thượng Cung phủ đầy lục đằng tiên hoa phía xa xa, mọi người không hẹn đều hạn chế không lên tiếng, trên mặt đầy cung kính, bước chân cũng khẽ khàng hơn nhiều, như thể sợ quấy nhiễu bầu không khí yên lặng ở nơi này.

Sâu trong đại môn, là một tòa cung điện tĩnh mịch, lại lộ đầy trang nghiêm.

Vừa qua đại môn, một cảm giác mát mẻ ập vào mặt mọi người, toàn thân thư thái không sao tả được. Mộc nguyên lực trong cung điện nồng đậm gấp mấy lần so với bên ngoài, hơn nữa lại rất nhu hòa, dù tu tập loại truyền thừa nào đi nữa cũng đều cảm thấy thoải mái khôn tả.

Rất nhiều người mới đi vào Nguyên Thượng Cung lần đầu tiên, cho nên không khỏi tỉ mỉ xem xét kỹ càng. Có điều bọn họ nhanh chóng cảm thấy thất vọng, bởi Nguyên Thượng Cung sâu thẳm như cốc, cảnh xanh dạt dào với vô số loại kỳ hoa dị thảo, thế nhưng lại không coi là hoa mỹ tráng lệ.

Nghe đồn rằng cung điện Đế thánh tráng lệ, hùng hồn. Thân ở trong đó sẽ cảm thấy nhỏ bé như thể hạt bụi.

Bàn về trình độ xa hoa, Nguyên Thượng Cung còn kém xa cả chỗ ở của gia tộc bọn họ.

Nhưng mà thần tình đám Mộc Tu có thực lực tinh thâm lại ngưng trọng dị thường. Bọn họ có thể cảm nhận được mộc nguyên lực nơi Nguyên Thượng Cung hoàn toàn bất đồng với mộc nguyên lực mà bọn họ vẫn tiếp xúc. Từng cọng cây ngọn cỏ, mỗi tảng đá khối núi trong cung điện nhìn như đơn giản lại hàm ẩn huyền ảo. Nguyên lực chảy xuôi tuần hoàn với nhau, vi diệu khôn tả.

Trong lòng những người đã từng đến Nguyên Thượng Cung rồi lại thầm sợ hãi. Mộc nguyên lực ở Nguyên Thượng Cung trước kia cũng nồng đậm không kém, có điều lại mãnh liệt bành trướng, như sóng dữ tụ tập. Còn mộc nguyên lực hôm nay lại như mưa thuận gió hoà, im ắng mà gọt giũa vạn vật.

Tất cả mọi người cung kính như thể đệ tử đến bái kiến lão sư.

Hải Thanh cười mỉm đứng ngoài hành lang nói: "Đại Tông đang ở đại điện chờ các vị, mời."

Y mặc một thân trường bào xanh đen rất mộc mạc, búi tóc có cắm một cây trâm gỗ không điêu khắc hoa văn nào, dáng tươi cười hòa khí nhìn qua như một kẻ hầu thông thường.

Thế nhưng không ai dám lãnh đạm khi đối mặt với nhân vật thực quyền ở Phỉ Thúy Sâm này, tất cả nhao nhao tiến lên hành lễ. Hải Thanh hầu hạ Đại Tông đã mấy chục năm, rất được Đại Tông tín nhiệm, địa vị không kẻ nào sánh bằng.

Đại điện Nguyên Thượng Cung có tên là Hà Lệnh Điện. Đây cũng là lần đầu tiên Hà Lệnh Điện được sử dụng tới.

So sánh với Thánh cung của Đế Thánh nguy nga hoành tráng thì Hà Lệnh Điện lại thanh lịch như bích ngọc nơi tiểu gia. Chính giữa đại điện có một ao nước cực lớn vuông vắn, kéo dài tận sâu trong đại điện. Hai bên là hai hàng lá sen khổng lồ to như mặt bàn chỉnh tề lơ lửng trên mặt nước, bên trên là một cái bồ đoàn màu trắng.

Trong ao, hoa sen nở rộ, hương thơm xông vào mũi.

Bốn phía ao nước này có rèm nước rủ xuống, sắc trắng như tuyết.

Mái vòm đại điện là một khối phỉ thúy nguyên vẹn, sáng óng ánh, ánh nước loang loáng trong ao phản chiếu lên mái vòm tạo thành những gợn sóng ánh sáng lăn tăn trông rất đẹp mắt.

Có thể thấy một bóng người ngồi ngay ngắn sau tầng rèm nước phía bên kia ao nước.

Đại Tông!

Mọi người vội vàng thu liễm tâm thần, nhanh chân bước về phía ao nước. Tầng rèm nước như có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng vén lên, mọi người cất bước đi lên lá sen kia, ngồi xuống bồ đoàn.

Úc Minh Thu đi đến bồ đoàn thứ hai bên dưới Đại Tông, hành lễ với lão sư: "Lão sư!"

Đại Tông mỉm cười với y: "Ngồi đi, sư huynh của ngươi cũng sắp đến rồi."

Úc Minh Thu thành thật gật đầu, trong lòng lại âm thầm líu lưỡi. Xem ra lần này lão sư đã tính hành động thật rồi, đến Đại sư huynh còn gọi đi qua. Đại sư huynh Lục Thần tính tình đạm bạc, không hỏi tục sự, những chuyện bình thường tuyệt đối sẽ không để ý tới.

Một lát sau, quả nhiên Lục Thần đến đại điện, ngồi bên cạnh Úc Minh Thu. Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy nghi hoặc trong mắt người kia. Bởi hai người xem ra, dù Nhạc Bất Lãnh có tấn chức Tông Sư thì cũng không thể gây chuyện nháo lớn được.

Rất nhanh, đại điện đã kín chỗ ngồi, những người còn lại không thể không đứng ở hành lang phía sau tấm rèm nước.

Sắc mặt của mọi người thập phần ngưng trọng, thậm chí còn có lo lắng. Hầu như tất cả đại nhân vật ở Phỉ Thúy Sâm đều bị triệu tập đến. Úc Minh Thu xuất hiện không khiến người khác ngạc nhiên, thế nhưng đến Lục Thần xưa nay không hỏi thế sự cũng xuất hiện, tức thì có thể nói hiếm thấy. Hiển nhiên gia chủ các đại hào môn thế gia cũng có mặt, như Lục gia, Đoan Mộc gia, Quyền gia...

Tràng cảnh thế này chưa từng xảy ra ở Phỉ Thúy Sâm.

Chẳng lẽ rốt cuộc đã xảy ra đại sự cực kỳ khủng khiếp gì sao?

Trong lòng mọi người đều đang âm thầm suy đoán, tâm thần bất định bất an.

Màn nước phía trên chậm rãi mở ra, lộ ra bóng dáng của Đại Tông.

Mọi người ngay ngắn hướng đứng dậy hành lễ: "Tông thượng vạn an!"

Đại Tông khẽ khom người đáp lễ: "Các vị bình an."

Chờ mọi người ngồi xuống ngay ngắn rồi, ông ta mới mỉm cười mở miệng: "Lâu lắm chưa gặp mặt tất cả mọi người, trông thấy mọi người khí sắc không tệ, ta cảm thấy rất vui. Lần này triệu tập mọi người đến đây mà không truyền tin trước khiến hành trình mọi người bị rối loạn, kính xin các vị thứ lỗi."

Giọng nói của Đại Tông ôn nhuận hòa khí, khiến mọi người như tắm gió xuân.

Mọi người nói liên tục không dám.

Đại Tông nói tiếp: "Lần này triệu tập mọi người, là có một số việc cần nói rõ một chút. Vừa hay có chiến báo truyền về, mang theo nhiều tin tức nặng kí. Phỉ Thúy Sâm ta luôn an phận ở một góc trong cuộc chiến giữa Thần Chi Huyết và Thiên Ngoại Thiên, cũng khó tránh khỏi bị liên lụy."

Ông ta khẽ thở dài: "Từ khi Phỉ Thúy Sâm tự lập đến nay, có thể nói bình thản an bình. Nhìn khí sắc mọi người thì thấy được đoạn thời gian vừa rồi không tệ. Loạn thế trước mắt, có cố hướng tới an bình thì cũng kéo dài được bao lâu? Ta cũng không muốn làm mọi người mất hứng, thế nhưng thời cuộc biến đổi, hôm nay đã khác xưa rất nhiều. Mọi người dứt khoát phải cùng nhau nghe qua một chút."

Mọi người nghe vậy đều trở nên nghiêm túc, đồng loạt lưng eo thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.

Đại Tông thản nhiên bảo: "Quyền hội trưởng, báo cáo với mọi người một chút chuyện thời sự mới phát sinh gần đây đi."

Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng rơi vào Quyền Duy Đức. Quyền Duy Đức là hội trưởng Thâm Hải thương hội, nên có đủ đường thu thập các loại tin tức. Mọi người hết sức hiếu kỳ, gần đây đã xảy ra chuyện khó lường gì khiến cả Đại Tông nhận thấy cần phải triệu tập mọi người thế này?

Cuộc chiến tại phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều vẫn truyền đến Phỉ Thúy Sâm trong những buổi trà dư tửu hậu say sưa của mọi người. Dĩ nhiên có rất nhiều chỗ vẫn không được đề cập nói không tỉ mỉ, hoặc tin tức lẻ tẻ, hoặc là trước sau mâu thuẫn, khó mà nhìn rõ được bản chất vấn đền.

Nhất định hội trưởng Quyền Duy Đức hiểu biết kỹ càng chân thật hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play