Úc Minh Thu bay lên không trung, khóe mắt quét qua nhìn vài bóng người cũng đang không ngừng bay lên. Khí tức những người này không yếu, phần lớn đều là những gương mặt lạ lẫm. Úc Minh Thu cũng không thèm để ý. Y đã rời Phỉ Thúy Sâm nhiều năm, phần lớn người mới đều không quen biết.
Chẳng qua y không biết người khác, nhưng người ta vẫn biết y. Úc Minh Thu đại nhân ngày ngày ngâm thơ là chủ đề mà người người đầu đường cuối ngõ đều say sưa đàm chuyện. Thế nhưng không thiếu người hiểu biết còn hiểu một điều nữa, đó là Úc Minh Thu đại nhân ngày thường không biểu hiện gì đáng chú ý lại có thực lực cực kỳ cường hãn.
Càng trọng yếu chính là thái độ của Đại Tông đối với y.
Đại Tông có ba đệ tử, đại đệ tử Lục Thần tâm tính đạm bạc, không thích tục sự hỗn loạn. Tam đệ tử Đoan Mộc Hoàng Hôn tựa hồ không được Đại Tông yêu thích, quan hệ thầy trò không nói hòa hợp, mà nay lại càng như cách xa vạn dặm.
Được Đại Tông coi trọng nhất chính là nhị đệ tử Úc Minh Thu này. Rất nhiều người thầm thảo luận, thấy rằng Úc Minh Thu là người có khả năng nhất nối nghiệp Đại Tông nhất.
Xa xa, một vị Mộc tu cao giọng nói: "Minh Thu đại nhân, có phát hiện gì sao?"
Giọng điệu của gã có chút kinh hoảng, đồng thời nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của người khác nhìn qua.
Úc Minh Thu lắc đầu: "Còn không có."
Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua đỉnh đầu, rồi thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: "Có lẽ ở sâu trong không trung, tại hạ sẽ lên trên xem sao. Trên đó kim phong cuồng bạo, các vị tự chú ý an toàn."
Nói xong Úc Minh Thu tiếp tục phóng lên không trung. Y nhìn lại, thấy đại đa số mọi người lưu lại nguyên chỗ, chỉ có ba người đi theo y phóng lên. Hiển nhiên ba người này có đủ tự tin vào thực lực của mình. Úc Minh Thu cũng không ngăn trở, chỉ gật gật đầu với ba người rồi thu hồi ánh nhìn của mình.
Rất nhanh, bọn họ đã tiến vào tầng kim phong. Kim phong cuồng bạo gào thét tràn ngập toàn bộ khoảng không, quanh thân Úc Minh Thu lập tức có một màn sáng màu lục nhàn nhạt ngăn cản kim phong bên ngoài lại.
Vầng mặt trời nhỏ vẫn xa xa không thể chạm. Vẻ mặt Úc Minh Thu ngưng trọng lại, y chưa từng xâm nhập vào sâu trong hư không như vậy bao giờ cả.
Y tiếp tục bay lên trên không trung.
Một lát sau, lại có một vị Mộc tu không chịu được, chủ động quay về.
Kim khắc Mộc, Kim phong gây tổn thương Mộc tu lớn hơn Nguyên tu bình thường nhiều, cho nên bọn họ càng bay càng khó khăn hơn.
Rất nhanh, lại có một gã Mộc tu lựa chọn lui lại.
Ngay sau đó, vị Mộc tu còn lại cũng không gắng gượng được nữa, quyết định đáp xuống mặt đất. Cho dù cả người gã đang rơi xuống dưới thì đầu gã vẫn ngẩng lên, ánh mắt nhìn theo Úc Minh Thu đang không ngừng đi lên trên cao hơn, tâm thần gã đầy chấn động.
Tốc độ của Úc Minh Thu không tính quá nhanh, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chút dấu hiệu trì trệ đi, như thể y đang nhàn nhã dạo chơi. Dường như Kim phong cuồng bạo không có ảnh hưởng nào đến y cả.
Phố phường truyền lưu rằng kể từ khi Úc Minh Thu xâm nhập Man Hoang, thực lực tăng mạnh. Đáng tiếc rất hiếm người gặp được y, cho nên thực lực chân thật của y vẫn luôn là một câu đố.
Hôm nay gã được tận mắt nhìn thấy mới hiểu được thực lực Úc Minh Thu quả nhiên sâu không lường được.
Gã hồn nhiên không biết Úc Minh Thu cũng không nhẹ nhõm như biểu hiện bên ngoài.
Lúc này y rất khó phán đoán chính xác mình cách mặt đất bao nhiêu, đại khái chỉ đoán chừng đã lên cao hơn trăm dặm. Có điều càng bay lên, bốn phía lại càng an tĩnh, âm thanh gào thét của kim phong nhỏ yếu dần nhưng lại càng thêm nguy hiểm khó lường.
Úc Minh Thu cẩn thận từng li từng tí, chăm chú nhìn màn sáng quanh người. Hư không nhìn như bình thản nhưng màn sáng như có một bàn tay vô hình nắn bóp, khiến hình dạng màn sáng không ngừng biến ảo.
Y chưa từng đi lên cao như vậy. Chỉ cần không cẩn thận khiến màn sáng này bị nghiền nát thì Kim phong trong suốt ẩn hiện nơi này sẽ xé nát y thành mảnh nhỏ ngay lắp tự.
Chỉ có điều, rốt cuộc y đã nhìn thấy mục tiêu!
Trong lòng Úc Minh Thu vô cùng rung động, càng bay đến gần, rung động càng thêm mãnh liệt. Một hỏa cầu cực lớn đến vô cùng phiêu du cách y không xa, như thể một hòn đảo đang bốc cháy giữa hư không.
Nhìn thể tích kinh người của nó, Úc Minh Thu cảm giác mình thật nhỏ bé.
Đứng ngoài vài dặm nhưng y vẫn cảm nhận sóng nhiệt như thủy triều mãnh liệt đánh lên màn sáng quanh người y. Màn sáng như một bong bóng khí bị gió thổi dập dềnh, làm cho người ta lo sợ không rõ khi nào sẽ bị vỡ nát.
Rốt cuộc thì hỏa cầu này là thứ gì? Làm sao lại xuất hiện ở đây?
Mặt ngoài hỏa cầu có tầng lửa cháy dập dềnh phún ra lại rút lại. Ngọn lửa dài hơn trăm trượng, như một lưỡi dao khổng lồ quét ngang qua hư không. Kim phong nguy hiểm là thế vậy mà lại bị phá vỡ tan nát không chút lực chống trả.
Úc Minh Thu kiềm chế kinh hãi trong lòng, vẻ nghi hoặc trên mặt càng đậm.
Hỏa nguyên lực bá đạo thật!
Khiến y ngoài ý nhất chính là hỏa cầu khổng lồ trước mắt lại phóng thích hỏa nguyên lực, khí tức kia cùng loại với hỏa nguyên lực sinh sôi từ mặt trời. Khó trách bọn hắn cho rằng trên bầu trời xuất hiện hai mặt trời.
Úc Minh Thu chậm rãi bay quanh hỏa cầu, ánh mắt của y đảo qua từng tấc hỏa cầu kia.
Đường kính hỏa cầu hơn sáu dặm, là một quái vật khổng lồ thật sự, lại ẩn chưa lực lượng khiến người người kinh sợ. Rất nhanh, Úc Minh Thu lại có phát hiện mới. Hỏa cầu này vậy mà lại tại hấp thu hỏa nguyên lực của mặt trời!
Lúc nó hấp thu hỏa nguyên lực của mặt trời, toàn bộ hỏa cầu sẽ co rút lại, ngọn lửa trên bề mặt hỏa cầu rút vào. Mấy giây sau đó, hỏa cầu khẽ phồng lên, ngọn lửa ầm ầm giãn ra, phóng thích sóng nhiệt kinh người.
Vòng tuần hoàn cứ thế lặp lại, một vòng lại một vòng.
Úc Minh Thu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Phản ứng đầu tiên của y là nghĩ, nó là vật sống chăng?
Cái tiết tấu co rút lại rồi phồng lên khiến y liên tưởng đến hô hấp.
Chẳng lẽ đây là loại Hoang Thú mới? Hay là Thượng Cổ Hoang Thú?
Tâm thần y run lên, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Trong truyền thuyết, những Thượng Cổ Hoang Thú kia phun ra nuốt vào nhật nguyệt, dời núi lấp biển, có uy năng vượt xa khả năng chống chọi của Nguyên tu ngày nay. Nếu đó thật sự là Thượng Cổ Hoang Thú, e rằng sẽ là một đợt thiên tai với Phỉ Thúy Sâm.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt y đảo qua khe hở giữa hai ngọn lửa, đồng tử chợt co rút lại.
Lúc ngọn lửa rụt vào, y có thể nhìn thấy chút ít cảnh tượng bên trong hỏa cầu. Trong đó, ngọn lửa ngưng thực sáng long lanh như thể lưu ly vàng óng.
Trong đó còn mơ hồ thấy được, một bóng người khô gầy đứng đó.
Trong đầu Úc Minh Thu nổ tung lên, tóc gáy toàn thân trong tích tắc dựng đứng cả lại, như thể có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim mình. Trong khoảnh khắc, y như không thể thở nổi.
Vậy mà là một người!
Cảnh tượng khủng bố như thế, lại do người tạo nên!
Ai? Kẻ nào có thể làm ra được tràng cảnh to lớn thế này?
Trong đầu Úc Minh Thu nhảy ra một cái tên, là lão sư mình, Tông Sư Đại Cương! Không đúng, lão sư tu luyện Mộc nguyên lực. Lão sư có thể ngưng tụ Mộc nguyên lực kinh người như thế, nhưng mà hỏa nguyên lực kinh người thế này thì...
Đây... đây là hỏa nguyên lực!
Thân thể Úc Minh Thu cứng đờ, sau một khắc, y đơ người nhìn chằm chằm vào bóng người mơ hồ bên trong hỏa cầu kia. Cho dù chỉ nhìn thấy lờ mờ nhưng y vẫn nhìn ra được thân hình đó thấp bé và khô gầy.
Ahhh, Úc Minh Thu thở hốc vì kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt. Lúc này y đã rõ thân phận của người kia.
Nhạc Bất Lãnh!
Đệ nhất nhân phía dưới Tông Sư, Nhạc Bất Lãnh!
Từ ngọn lửa vàng chói, mặt trời bá đạo mà tinh thuần khiến Úc Minh Thu suy đoán ra được.
Trong đầu y ầm vang, nghĩ mãi mà không rõ làm sao Nhạc Bất Lãnh làm ra được như vậy?
Đến khi Úc Minh Thu phục hồi tinh thần lại, sắc mặt lại biến đổi.
Cả thiên hạ đều biết ân oán giữa Nhạc Bất Lãnh và lão sư. Ông ta xuất hiện ở Phỉ Thúy Sâm thì chỉ có một mục tiêu duy nhất.
Khiêu chiến Đại Tông!
"Thật quá đồ sộ a."
Tiếng tán thưởng ung dung vang lên sau lưng Úc Minh Thu. Y giật mình, lập tức quay người. Chẳng biết lúc nào, có một trung niên khí chất xuất trần xuất hiện ngay phía sau mình.
Úc Minh Thu vội vàng hành lễ: "Lão sư."
Đại Cương không đáp lời y, ánh mắt dừng ở hỏa cầu, nói: "Ta cho rằng, trên đời này chỉ có một người và nửa người nữa đáng để gọi là đối thủ của mình. Đế thánh vô song, có thể nói là kỳ phùng địch thủ. Còn nửa người kia, chính là Nhạc Bất Lãnh. Bại quân anh dũng, cương liệt đến tận cùng, chỉ có một mình hắn."
Úc Minh Thu cúi đầu lắng nghe, trong lòng rất tán thành. Thân là đệ tử của Đại Tông, y hiểu biết nội tình rõ hơn người. Nhạc Bất Lãnh phải trả giá rất lớn để khiêu chiến được với lão sư, khiến cho lòng người kính sợ.
Xét về thân phận người khiêu chiến mà nói thì Nhạc Bất Lãnh là địch nhân không thể nghi ngờ. Thế nhưng đối mặt với địch nhân như vậy, Úc Minh Thu lại thấy lòng mình tràn ngập tôn kính.
Đại Cương nghiêm túc bảo: "Hôm nay đến xem, tự thấy ta quá tự cao, xem nhẹ anh hùng trong thiên hạ. Ta nghe hắn tức giận mắng Vạn Thần Úy như vậy, vui vẻ thoải mái, uống tới ba chén mừng cho hắn. Hừ, Bất Lãnh bừng bừng, sao có thể làm bạn với củi mục gỗ nát?"
Úc Minh Thu nhìn lão sư cao hứng, không khỏi yên lòng cười nói: "Đệ tử cũng đã nghe qua lời của Nhạc tiền bối, cũng cảm thấy thống khoái! Chỉ có điều tửu lượng đệ tử không thể sánh với lão sư người được... Hắc hắc."
Đại Cương nghe vậy mỉm cười. Trong hàng đệ tử, Lục Thần vô cùng trung thực đạm bạc, Đoan Mộc Hoàng Hôn vô cùng bướng bỉnh phản nghịch, thời gian tu hành còn ngắn. Chỉ có Úc Minh Thu này nhìn như bất cần đời, kỳ thật chí tình chí nghĩa, rất được ông ta yêu thích.
Đại Cương khen ngợi nói: "Ngươi có thể tới nơi đây, tiến bộ không ít."
Úc Minh Thu bình thản: "Lão sư vẫn lợi hại hơn, đệ tử nhìn thấy quang cảnh như vậy, hai chân run rẩy, thiếu chút nữa đã bỏ chạy trối chết. Nhưng mà nghĩ đến lão sư ngày thường vẫn dạy bảo, lập tức dũng khí bùng lên, cái này gọi là... Thịt nát xương tan hồn không sợ, chỉ mong dò xét hộ lão sư."
Y rung đùi đắc ý ngâm, nhưng tròng mắt lại đảo quanh: "Nhưng nhìn như sư phụ đã có tính toán trước, đồ đệ an tâm!"
Đại Cương cũng đau đầu với cái tật thơ thẩn của Úc Minh Thu, chỉ ho nhẹ một tiếng: "Đã tính trước? Ngươi quá coi thường Nhạc Bất Lãnh rồi."
Úc Minh Thu sững sờ: "Là sao vậy?"
Đại Cương nghiêm mặt nói: "Nhạc Bất Lãnh tu luyện tu luyện Diệt Tông hỏa, ta còn cho rằng đó là phát ngôn bừa bãi, có thể diệt được Tông Sư sao? Ha ha, Kim Ô hỏa bá đạo vô cùng, kẻ tu luyện phải chịu tổn thương trước nhất, cho nên tính mạng không kéo dài được. Hôm nay nhìn thấy mới biết đã xem thường hắn. Hắn đây là đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng. Kim Ô hỏa nhiều như vậy đã không thể tiêu hóa như bình thường được. Nếu ta không đoán sai, hắn tụ tập rất nhiều Kim Ô hỏa như vậy là định lấy lửa làm lò, lấy thân làm đỉnh, thai nghén ra Kim Ô thần hỏa. Hắn muốn luyện thành Diệt Tông hỏa chân chính."
Úc Minh Thu nghe xong, da đầu khẽ run lên: "Đây không phải là đem mạng nhỏ của mình ra đùa hay sao?"
"Nhạc Bất Lãnh xưa nay là vậy!" Trong đôi mắt thâm trầm khó dò của Đại Cương chợt lóe sáng: "Hoặc là thịt nát xương tan, hoặc là thoát thai hoán cốt. Lá gan hết lần này tới lần khác lại to hơn, đủ loại phương pháp mới lạ không hề có cố kị gì. Đi thôi, không được quấy nhiễu, còn một thời gian nữa mới có kết quả. Nếu như đã thất bại, ta sẽ tế điện hắn. Còn nếu hắn thành công, thiên hạ sẽ có thêm một kỳ công, ta lại có thêm một đối thủ."
Tiếng gió rền vang, như tùng như sóng, tiếng cười vang xa...
"Thật may mắn làm sao!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT