Dịch giả: KìNgộ

Thắng làm vua thua làm giặc, chưa bao giờ hỏi nguyên nhân. Những tuyệt cảnh và khó khăn đã trải qua, khi nhớ lại vẫn thổn thức, nội tâm giãy giụa và tuyệt vọng vẫn rõ trước mắt, lòng hãy còn sợ hãi. Cực khổ và tuyệt vọng với thắng lợi, thật giống như rượu ngon no say, vị thuần khiết nhưng cũng nồng nàng, hương thơm khó nói nên lời, làm cho thằng lợi càng thêm mê người, thật khó quên.

Trên sách sử có lẽ chỉ có vài câu rải rác, hậu nhân nhìn thấy, có lẽ sẽ khẽ quét qua, cũng có lẽ sẽ ngẩn người mê mẩn.

Kiếm trận trong sương cốc bắt đầu khởi động, kiếm quang như hiện, giống như bầu trời lóe lên ngôi sao, rồi lại yên lặng như trước. Nhưng sơn cốc xung quanh Hoàn Hình sơn lĩnh lại trái ngược hoàn toàn. Một đống lửa hừng hực thiêu đốt sơn lĩnh, chiếu sáng màn đêm, khắp nơi đều là tiếng say sưa chè chén của mọi người. Tiếng múa hát, tiếng nói chuyện, tiếng hoan hô như sấm động, rất náo nhiệt.

An bài tốt người cảnh giới, còn lại đều đến đây tham gia.

Ngay cả người nghiêm túc nhất, khóe miệng cũng hiện lên nét tươi cười. Còn như Bàn Tử vốn là một tên gia hỏa hay vui cười, thì giờ miệng cứ ha hả không khép lại. Ánh mắt mọi người đều cười đến híp cả lại.

May mắn là một phần, quan trọng hơn là mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng. Nếu như không có thư của Thính Phong, nếu như không có Đoan Mộc Hoàng với những cành Thanh hoa, nếu như không có Lôi Đình Chi Kiếm, nếu như không có Phong Sào Trọng Pháo...

Bọn họ dùng đến tia hơi sức cuối cùng, giống như chiến sĩ được trang bị đầy đủ cũng dùng tới răng, móng tay... không giữ lại cái nào.

Ánh mắt Lâu Lan cũng thành vần trăng khuyết, hắn mặc cái tạp dề, một tay cầm nồi đun nước, một cái cầm cái thìa cứ xuyên qua xuyên lại doanh địa liên tục. Những nơi hắn đi qua, đều nổi lên tiếng hoan hô.

"Lâu Lan Lâu Lan, làm tốt lắm!"

"Một đao cuối cùng của Lâu Lân thực quá khéo."

"Ta đoán Hách Liên Thiên Hiểu chắc là chết do tức đấy!"

Lâu Lan cười hì hì không ngừng cho mọi người nước canh, vui sướng vô cùng.

"Không thể không nói, lão đại thực sự quá khủng bố, người còn chưa hiện, kiếm đã tới!"

"Cũng không phải vậy! Hù chết ta. Thiếu chút nữa cứ nghĩ rằng sẽ chết tại đó, may mắn kiếm lại đại tới."

"Có người nào giống ta, nghĩ rằng lúc đó trời sẽ đổ mưa?"

"Ta, ta. Lúc đó đúng là tròn mắt mà nhìn."

Lâu Lâu nghe mọi người ca ngợi Ngải Huy, trong lòng càng vui vẻ hơn.

Sư Tuyết Mạn ngồi trên một khối nham thạch, trên tay cầm theo một bình rượu, nhìn chăm chú vào kiếm trận với sương mù đang khởi động, nhẹ uống một ngụm. Trước kia nàng chưa bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay không biết tại sao lại uống. Bất tri bất giác, trên gương mặt lạnh lùng của nàng xuất hiện một vầng mây đỏ ửng, mặt mày cười thản nhiên, làm cho nàng như trở thành một người khác.

Tang Chỉ Quân cũng mang theo bình rượu tới đây, chưa tới nơi đã hô: "Tuyết Mạn, Tuyết Mạn!"

Nàng cũng vừa mới vây quanh đống lửa, cùng mọi người nhảy múa, đang lúc hưng phấn vui vẻ nên giọng có lớn hơn bình thường một chút. Sư Tuyết Mạn quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng sôi nổi của Tang Chỉ Quân, không nhịn được lại nở nụ cười. Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của tiểu cô nương.

Hiển nhiên Tang Chỉ Quân cũng hơi say rượu, bình thản cười, rồi như bừng tỉnh đại ngộ: "Ngải Huy không ra nên tâm tình không tốt?"

"Đúng vậy."

Sư Tuyết Mạn đáp lại, cầm bình rượu uống một ngụm.

Tang Chỉ Quân sững sờ, nàng không nghĩ tới Sư Tuyết Mạn sẽ thống khoái thừa nhận như vậy. Nhưng nàng cũng phản ứng rất nhanh, vội vàng an ủi: "Yên tâm đi, chắc chắn Ngải Huy sẽ mau ra đây thôi."

Nói đến Ngải Huy, vẻ mặt Tang Chỉ Quân cũng trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra một tia kính sợ. Một màn đó, thật sự mang đến trùng kích quá lớn đối với nàng.

Sư Tuyết Mạn cười khẽ, giơ tay lên thăm dò lượng rượu, rồi ngửa cổ đổ một cái.

Tang Chỉ Quân cũng hung hăng đổ một cái, lau vết rượu nơi khóe miệng, nói thẳng: "Ta biết rõ Tuyết Mạn rất lo lắng, lo lắng mọi người sẽ có nhận xét với Ngải Huy."

Từ trên trời chém xuống một màn kiếm lưu quang rực rỡ, giống như một thác nước đổ từ chín tầng trời xuống, sáng lạn cực điểm. Lúc ấy nàng vừa giải quyết đối thủ ở tiền tuyến, vừa vặn tận mắt thấy một màn kinh hãi thế tực đó, nhưng thứ đáng sợ hơn chính việc kế tiếp sau đó.

Thi thể đầy đất có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy chúng bắt đầu tan rã ra, hòa vào bùn đất. Hàng ngàn kiếm quang đang cắm vào bùn đức cùng tăng vọt, tiếng kiếm minh vang lên khắp nơi, liên miên không dứt, sự việc này cứ thế diễn ra suốt sáu canh giờ.

Ngay cả Hách Liên Thiên Hiểu cùng với tọa kỵ của y cũng không có may mắn thoát khỏi, đều bị kiếm quang hút sạch gần như không còn tung tích.

Cho dụ mọi người đã thấy qua kiếm trận thôn phệ huyết nhục nhưng mà cái tình cảnh toàn bộ Thần Lang đều bị thôn phệ như vậy thì đúng là kinh hãi lòng người. Đợi đến lúc mọi người đi vào sơn cốc gần đó, nhìn thấy bên trong kiếm trận chằng chịt dày đặt chính là những bộ xương khô, thì đều không hẹn mà phát ra cái hơi ớn lạnh từ trong tâm.

Ngân Sương bộ cũng có thể trở thành dinh dưỡng cho kiếm trận.

Kiếm trận thôn phệ huyết nhục, số lượng lớn đến kinh người, đại khái chỉ có những tà mà viễn cổ trong truyền thuyết mới có thể làm được? Thú Cổ Cung Kiếm trận, so với nó quả thật không đáng nhắc tới.

Trong lòng mỗi người đều cảm kích, những cũng có sợ hãi. Bởi tình cảnh đó qua ghê rợn.

Sư Tuyết Mạn im lặng không nói, nàng như đang thưởng thức mùi vị của ngụm rượu vừa uống vào.

Trên mặt Tang Chỉ Quân hiện lên một vòng đỏ ửng, đôi mắt lại thanh tịnh: "Mọi người sẽ không sợ hãi dù một chút. Coi như Ngải Huy có thật sự trở thành Huyết tu, mọi người cũng không sợ hãi."

Ngải Huy và Thần Chi Huyết có huyết hải thâm cừu, có rất nhiều người trong số bọn họ đã nhìn thấy.

Dù có trở thành Huyểt tu, kỳ thật mọi người cũng không lo lắng, Ngải Huy cũng sẽ mai táng Huyết tu Thần Chi Huyết. Nếu so sánh thì mọi người lại lo lắng Ngải Huy sẽ không tiếp thụ được chuyện mình là Huyết tu, sợ rằng y không cách nào tha thứ cho bản thân mà tự mình kết thúc.

Đôi khi Ngải Huy rất sợ chết, đôi khi hắn lại đối mặt với cái chết một cách thản nhiên, đến độ làm người khác phải sợ hãi.

"Chúng ta biết nhau từ Tùng Gian thành, kề vai chiến đấu bên nhau nhiều năm như vậy. Hắn đã cứu mạng chúng ta biết bao nhiêu lần? Muốn nhớ cũng không thể nhớ rõ được." Tang Chỉ Quân quay mặt qua, nhìn thẳng vào ánh mắt Sư Tuyết Mạn, thần tình có chút kích động: "Chúng ta không phải là bằng hữu, mà là người nhà. Người nhà trở thành Huyết tu, vậy lập tức bắt hắn rời đi sao? Vì sao mọi người lại lựa chọn bày tiệc chúc mừng quanh kiếm trận? Chính là muốn ở cùng một chỗ với hắn để chúc mừng, chính là để nói cho hắn biết, dù có thế nào, chúng ta cũng không rời nửa bước! Dù có thế nào, hắn đều là lão đại của chúng ta!"

Sư Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng dâng lên một luồng nhiệt, cái mũi có chút cay cay. Trong nội tâm nàng lo lắng an nguy của hắn, cũng lo lắng thái độ mọi người đối đãi với hắn. Xuất thân thế gia, nàng gặp qua rất nhiều người gian dối, cũng gặp nhiều cuộc vui buồn nhân tình ấm lạnh, nên nàng rất trân trọng cái tốt đẹp thuần túy trước mắt.

Cùng nhau đi tới, từng ly từng tí, lướt qua trước mắt nàng.

Năm đó, ở đạo tràng chiến đấu mù mịt nàng khó có thể mở miệng, ánh mắt kiên nghị trong tuyệt cảnh,...

Khóe miệng nàng hiện lên nét cười ấm áp, ánh mắt thanh tịnh kiên định. Nàng nhảy bật dậy, dùng sức ném chai rượu trong tay, hai tay khép lại thành loa, nhìn về phía sơn cốc, dùng hết khí lực toàn thân mà lớn tiếng hô: "Ngải Huy, ta chờ ngươi!"

Người chung quanh an tĩnh lại, nhìn Sư Tuyết Mạn.

Sau một lát, trên mặt mọi người đều nở nụ cười.

Bàn Tử đã uống đến chóng mặt, một trận chiến này gã đã nhận áp lực chưa từng có, giờ thì gã cởi bỏ hết, chè chén say sưa và vô cùng vui vẻ. Bên cạnh hắn, Tổ Diễm đã say như chết, trên gương mặt tái nhợ hiện lên vết đỏ ửng, trong lúc ngủ còn nhếch miệng.

Tửu lượng gia hỏa này thật sự quá kém, uống chỉ một ly.

Bàn Tử nghe thấy Sư Tuyết Mạn la lên, không khỏi thoải mái cười ha ha, A Huy và Thiết Nữu có tình cảm thâm hậu, nhưng hết lận này đến lần khác hai người lại đều lạnh như băng. Gã đứng một bên chợt cười, cười đến độ không hiểu vì sao lại muốn khóc, dường như thấy lại cái bóng lưng cô độc rời khỏi Man Hoang trong buổi trời chiều kia của Ngải Huy.

Gã đứng lên, quay mặt về sơn cốc, khàn cả giọng lớn tiếng hô: "Ngải Huy, sống sót!"

Bàn Tử lệ rơi đầy mặt.

Tang Chỉ Quân bỗng nhiên đứng lên, dùng sức ném chai rượu trong tay, hai tay khép thành loa, quay về sơn cốc mà la lên: "Ngải Huy, nghe thấy chưa?"

Trong lòng Khương Duy cũng kích động, cũng đứng lên theo. Vận mệnh của hắn đại khải chính là vì gặp được Ngải Huy mà thay đổi. Trước đó, xuất thân hắn bình thường, thiên phú lại bình thường, trước khi gặp Ngải Huy thì không có gì để nói rồi sau đó gặp được y, mọi chuyện đã thay đổi.

Hắn sống sót sau Huyết tai, nhân sinh của hắn đi lên một con đường hoàn toàn khác, bao gồm cả Tang Chỉ Quân. Hắn nhìn thoáng qua Tang Chỉ Quân, ánh mắt kiên định ôn nhu như nước.

Hắn cũng quay về sơn cốc mà hô to: "Ngải Huy, cám ơn ngươi!"

Mọi người nhao nhao đứng lên, đều cùng quay về phía sơn cốc mà hô to. Một đống người hô to, cũng không nghe rõ được toàn bộ.

"Ngải Huy bách chiến bách thắng!"

"Lão đại lão đại!"

...

Tiếng gầm ầm ầm, thật giống như muốn đem giang sơn này lật tung. Ánh mắt Lâu Lan hiện lên sự vui vẻ, kéo thành vầng trăng lưỡi liềm, tất cả mọi người đều quý mến Ngải Huy nhỉ. Hắn nghiên đầu nghe mọi người gầm, nhãn tình sáng lên.

Trong tiếng gầm hỗn tạp chói tai, tách, một iếng nổ vang lên, bãi cát trên sơn cốc nổ tung, chợt hóa thành hai chữ "Ngãi Huy" thật to.

Tiếng gầm an tĩnh lại, mọi người cùng nhìn qua Lâu Lan, hiểu cười, phá lên cười ha ha.

Mọi người đồng thanh hoan hô: "Ngải Huy."

Tách, bãi cát lại biến ảo hiện ra bốn chữ "Bách chiến bách thắng."

Mọi người cười theo, lại cùng lớn tiếng hô: "Bách chiến bách thắng!"

Tách, chữ cát lại đổ.

Nhiều người nhìn thấy chữ cát, sắc mặt thay đổi, cười đến sặc sụa ôm bụng. Bãi cát lại hiện ra những con số, bắt đầu nhảy lên.

"3... 2... 1..."

Mọi người đều không giấy được vui vẻ, thả lỏng yếu hầu, rồi sau đó gân cổ lên mà hô lớn: "Ngải Huy thích Sư Tuyết Mạn!"

Đến bây giờ, gương mặt băng sơn của Sư Tuyết Mạn cơ hồ đã xấu hổ đến mức muốn chảy ra máu. Nàng mắc cỡ trốn sau lưng Tang Chỉ Quân, hai tay bụm mặt.

Phảng phất có tiếng đáp lại, vãn kiếm trong sơn cốc cùng trỗi lên, có thể nghe thấy.

"Ha ha ha ha!"

Mọi người thoải mái cười to.

Chữ cát lại biến đổi, mọi người đều cùng theo tiết tấu mà hô.

"Lôi Đình Chi Kiếm, ti tiện không thể đỡ!"

"Ha ha ha ha!"

Nghĩ đến Lôi Đình Chi Kiếm hèn mọn bỉ ổi, mọi người đều vui.

"Trọng Vân Chi Thương, luyện thành nội thương!"

"Ha ha ha ha!"

Đội viên Trọng Vân Chi Thương nhịn không được nở nụ cười. Cường độ tu luyện Trọng Vân Chi Thương vô cùng đáng sợ, những người khác lại nhìn có chút hả hê.

"Tháp Pháo liên minh, cơ bản dựa vào mông!"

"Ha ha ha ha!"

Bàn Tử cười khoa trương nhất, những đội viên Tháp Pháo liên minh khác thì che mặt mà cười. Tân thủ Tháp Pháo liên minh quá nhiều.

"Lâu Lan có đẹp trai hay không?"

Mọi người tất cả đồng thanh: "Soái!"

"Ha ha ha ha..."

Tiếng cười trong bóng đêm truyền đi cực xa.

__o0o__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play