"Thêu là một trong những chức nghiệp tương đối dễ kiếm tiền." Lâu Lan vù vù mà biến thành một quyển sách, phần phật phần phật lật trang, thanh âm từ bên trong vọng ra: " Kiếm tiền nhiều nhất trong Thập đại chức nghiệp tại Ngũ Hành Thiên là thêu, đỉnh tốp liên tục hai mươi hai năm."

Con mắt Ngải Huy lập tức sáng ngời hơn, tựa như ánh sao buổi tối.

Dù khi nắm kiếm, con mắt hắn cũng không sáng ngời như thế.

"Điều này do phạm vi ứng dụng của thêu rất rộng. Các phương diện xử lý thực vật, thuộc da, ứng dụng thêu nhiều nhất. Sản phẩm thêu đơn thuần giá cả quá cao nên lượng giao dịch không lớn cho lắm. Giá cả tấm vải dệt nguyên lực cao gấp trăm lần vải vóc bình thường, mười năm gần đây giá cả thành giao thường là năm mươi vạn."

Xịt… Ngải Huy hít vào một hơi, hắn vốn không ngờ giá cả một tấm vải dệt nguyên lực vậy cao đến mức kinh người như thế.

Năm mươi vạn a!

Trước khi dính quả tám nghìn vạn, trong mắt hắn năm mươi vạn là con số khủng lắm rồi, mà đây chỉ là giá cả một tấm mà thôi!

Lãi kếch sù! Lãi quá kếch sù!

Con mắt Ngải Huy phóng ra quang mang xanh mượt, hiện tại hắn muốn chạy đến chỗ lão sư, lớn tiếng nói với lão sư tràn đầy nhiệt tình và tha thiết : "Lão sư, ta muốn luyện thêu!"

Quả thực lãi quá kếch sù!

Ngải Huy nghiến răng nghiến lợi, không thể kiềm chế tình cảm của mình.

Chức nghiệp lãi kếch sù như thế sao có thể tồn tại trên thế giới này? Lí do tồn tại nhất định chính là đang chờ đợi mình gia nhập vào chức nghiệp này a!

Song Lưu dệt pháp mình còn nhớ được bao nhiêu? Ngay từ đầu Ngải Huy chỉ muốn thử mà thôi, đến bây giờ hắn đã coi cái này như là cửa ải khó khăn cần phải phá bằng được.

Đầu có thể đứt, máu có thể chảy, đừng hỏi ta thêu hay không thêu!

Xuân phong thổi, trống trận vang, không luyện thêu không phải là Ngải Huy!

"Một tấm vải dùng làm gì? Vì sao lại có giá như thế? Các phụ kiện có tính không?" Ngải Huy vội vàng hỏi.

"Vải dệt nguyên lực là dùng nguyên châm dệt thành, sợi tơ do tài liệu giàu có nguyên lực chế tác thành. Vải dệt nguyên lực có giá cả đắt đỏ, nguyên nhân trọng yếu nhất là rất dễ dàng lưu lại nguyên ngân trên nó. Tỷ như thêu, có thể chế tác thành nguyên ngân trên bề mặt. Nó có rất nhiều cách dùng, tỷ như làm vũ khí, 【 Đào yêu 】của Bắc Hải bộ phó bộ thủ Hách Liên Phỉ Nhi (Hector Mayfair) là kiệt tác của thêu. Còn có rất nhiều hộ cụ, lót áo giáp, nó có thể có tác dụng phòng ngự nhất định đối với công kích nguyên lực của hoang thú."

Lâu Lan khôi phục bộ dáng vốn có, tiến đến ngọn núi con suốt.

"Ngải Huy định dùng những con suốt này dệt thành dải băng sao? Là vải dệt nguyên lực, những con suốt này có nguyên lực dao động. Nhưng cần phải dùng nguyên châm dệt pháp dệt thành mới được. Ngải Huy ngươi biết sao? Dệt vải trong nghề thêu là kỹ thuật tương đối thâm ảo a." Lâu Lan nhìn Ngải Huy.

"Không biết cũng phải biết." Ngải Huy đáp như đinh đóng cột, không có bất cứ cái gì để thương lượng.

Nếu như không biết năm mươi vạn thì thôi, nếu đã biết rõ rồi, vậy chẳng có gì để thương lượng. Một dải có thể bán năm mươi vạn, vậy tám nghìn vạn chính là một trăm sáu mươi dải, tính toán rõ ràng như thế, Ngải Huy tức thì cảm thấy không khó hoàn thành như trước rồi.

Trong lòng Ngải Huy, tầm quan trọng của thêu đang cấp tốc tăng lên.

Song Lưu dệt pháp...

Đầu óc Ngải Huy hồi ức lại từng cái chi tiết khi Minh Tú sư tỷ dệt lụa, rời khỏi mầm móng kiếm thai trợ giúp, tư duy phảng phất trì độn rất nhiều, nhưng mỗi ký ức vẫn rất rõ ràng.

Tìm tòi Song Lưu dệt pháp Ngải Huy không định mượn nhờ lực lượng của mầm móng kiếm thai.

lần này Hắn cảm giác rất trực tiếp. Lực lượng của Mầm móng kiếm thai đang tăng lên, nhưng mà cảm giác mê luyến cũng cường liệt hơn hẳn trước đây.

Ngải Huy đối với việc sử dụng lực lượng của mầm móng kiếm thai, thủy chung bảo trì kiềm chế cùng cảnh giác. Lực lượng mình không khống chế được, có cường đại hơn cũng không phải chuyện tốt gì. Biến hóa của Kiếm thai càng khiến hắn thêm cảnh giác.

"Lâu Lan biết Song Lưu dệt pháp không?" Ngải Huy hỏi.

Lâu Lan sàn sạt mà biến lại thành một quyển sách, phần phật phần phật lật trang.

"Song Lưu dệt pháp là cách dệt mà Hàn Ngọc Cầm đại sư sáng chế khi mười chín tuổi, nó là cột mốc đánh dấu sự thành hình trong phong cách châm pháp của Hàn Ngọc Cầm đại sư."

Câu giới thiệu đầu tiên của Lâu Lan làm cho Ngải Huy dâng lên sự kính nể, mười chín tuổi có thể sáng chế cách dệt mới, đại sư quả nhiên chính là đại sư!

"Song Lưu dệt pháp coi trọng chính là song châm hài hòa, đồng bộ cùng di chuyển, lợi dụng hai châm có nguyên lực tương đồng để cảm ứng, dùng châm kéo châm. Trên cơ sở Song Lưu dệt pháp Hàn Ngọc Cầm đại sư không ngừng phát triển châm pháp khác nữa, cuối cùng hình thành phong cách châm pháp độc hữu【 Ngư thác nước 】của bà, dùng số lượng nguyên châm khổng lồ mà trứ danh, bà là người nắm giữ kỷ lục đồng thời khống chế nguyên châm nhiều nhất hiện nay."

Soàn soạt soàn soạt lật chuyển trang sách ngừng lại, Lâu Lan khôi phục nguyên trạng đáp: "Ngải Huy, chỉ có bấy nhiêu thôi. Thiệu sư có rất ít sách về thêu."

Ngải Huy không nghe thấy lời đáp của Lâu Lan, hắn đang lẩm bẩm: "Lợi dụng hai châm tương đồng nguyên lực mà hình thành cảm ứng..."

Nếu như Ngải Huy không dùng mầm móng kiếm thai xem Minh Tú sư tỷ biểu diễn, hắn nhất định sẽ không hiểu ra sao. Nhưng mỗi chi tiết khi Minh Tú sư tỷ biểu diễn đều in dấu thật sâu trong đầu hắn. Có những lời nhắc nhở này, một ít chi tiết lập tức không tự chủ hiện lên trong đầu.

Thì ra là như vậy...

Lúc trước hắn đã có điểm mơ mơ hồ hồ, cũng không rõ ràng lắm, những lời này thoáng cái liền cảnh tỉnh hắn.

Ngải Huy trở nên nghiêm túc.

Đã minh bạch nguyên lý của Song Lưu dệt pháp, Ngải Huy nhanh chóng minh bạch, vì sao lão sư không xem trọng mình như vậy. Bởi vì nguyên lý của Song Lưu dệt pháp không tính quá phức tạp nhưng yêu cầu đối với khả năng khống chế nguyên lực phi thường cao.

Trình độ khống chế nguyên lực của Ngải Huy cách tiêu chuẩn thấp nhất của Song Lưu dệt pháp quá xa.

Tuy nhiên Ngải Huy không uể oải, làm sao có thì giờ uể oải?

Hắn bắt đầu thử ngưng tụ nguyên châm. Đã có kinh nghiệm lần trước, lần này hắn ngưng tụ kim nguyên lực nhanh hơn nhiều. Một lát sau, lỗ kim cũng phi thường ổn định. Năng lực học tập của Ngải Huy không tệ, chỉ cần lần đầu tiên thành cônglà hắn có thể nhanh chóng nắm giữ bí quyết.

Hắn nhớ lại mỗi một động tác của Minh Tú sư tỷ, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề lớn, hắn vô pháp khống chế kim nguyên lực rời xa thân thể.

Không phải từ đầu tới đuôi Minh Tú sư tỷ đều dùng bàn tay khống chế kim nguyên lực. Nguyên lý để Kim Nguyên lực rời thân thể không thâm ảo lắm, nguyên lực tập trung cao độ ngưng tụ thành kim nguyên lực, mà đầu đuôi của nó có một cái "Tuyến nhìn không thấy" liên thông với người khống chế. Cái "Tuyến nhìn không thấy " này là tuyến nguyên lực, do nguyên lực phi thường yếu ớt thưa thớt tạo thành, yếu ớt thưa thớt đến mức không những không nhìn thấy mà người khác không thể cảm giác được.

Muốn luyện thành kim nguyên lực rời thân thể cần nguyên lực phải thâm hậu. Cái "Tuyến nhìn không thấy " kia, độ khó càng cao hơn ngưng tụ kim nguyên lực.

Nguyên lực là thiếu sót lớn nhất của Ngải Huy, hắn vừa mới khai mở bản mạng nguyên phủ, nguyên lực còn lâu mới đủ để nguyên châm rời thân thể.

Thế nhưng cứ như thế buông tha, Ngải Huy tuyệt đối không nguyện ý.

Năm mươi vạn một tấm!

Hắn bị cái con số này kích thích rồi.

Hắn vắt hết óc để suy nghĩ làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề này. Song Lưu dệt pháp cần chính là hai phương hướng ngang dọc cùng vận hành, một cây kim đi theo phương ngang, một cây kim đi theo hướng vuông góc, hai kim đồng bộ...song song, mới là Song Lưu dệt pháp.

Tốc độ của mình không cần phải nhanh, chậm một chút không sao.

Khi suy nghĩ kỹ một lượt, Ngải Huy liền phát hiện, Minh Tú sư tỷ thoạt xem cử trọng nhược khinh, thông thuận vô cùng, tất cả đều vừa xem hiểu ngay, không phức tạp lắm. Nhưng khi tự thân dệt lụa, hắn liền phát hiện vấn đề nhiều hơn hẳn hắn tưởng tượng, khiến hắn có cảm giác không thể nào hạ thủ.

Năm mươi vạn không dễ kiếm a!

Ngải Huy cảm khái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play