Dương Tiên Dũng có khuôn mặt lớn mày rậm đang báo cáo tình hình chiến đấu mấy ngày nay.
Thú đoanh số một bị tiêu hao hết sức nghiêm trọng, thương vong đến hơn bảy thành, cơ bản đã không còn sức chiến đấu. Dương Tiên Dũng trong lòng có chút không cam lòng nhưng không thể làm gì trước kẻ địch quá vững.
- Cường độ công kích của tháp pháo mỗi ngày đều tăng tăng lên. Thuộc hạ hoài nghi, Tháp Pháp liên minh rất có thể sẽ gia nhập chiến đấu. Chúng ta bây giờ đột phá phòng tuyến càng ngày càng trở nên khó khăn, hỏa lực tháp pháo của đối phương rất dày đặc, thậm chí có thể đánh ra tháp pháo cùng loại tạo thành bức tường tháp pháo cực kỳ hiệu quả. Chỉ cần trận hình đột kích của Khoan Bối Bức Ngư yếu một chút thì toàn quân bị diệt. Tuyết Dung Nham của đối phương rất đầy đủ, công kích của bọn chúng thoải mái hơn so với trước, không còn ý cố kỵ, lo tiết kiệm, sợ hết Tuyết Dung Nham.
Hách Liên Thiên Hiểu nghe vậy, thở dài nói:
- Bọn người Tùng Gian Cốc thật sự lợi hại. Tuyết Dung Nham là hỏa dịch giáp đẳng, giá trị đắt đỏ. Bọn hắn tiêu xài như thế, nhất định là đã tìm được biện pháp luyện chế quy mô lớn. Đến bây giờ mới hiểu ra, chỉ sợ không có bao nhiêu người biết nội tình thực sự của Tùng Gian Cốc.
Dương Tiên Dũng do dự một chút, bẩm báo tiếp:
- Thuộc hạ còn phát hiện những ngày này có một chuyện kỳ quái.
- Chuyện kỳ quái?
- Dạ. Sau mỗi trận chiến, đối phương đều lấy sạch thi thể Khoan Bối Bức Ngư. Trước kia bọn chúng đều dùng Tuyết Dung Nham đột sạch thi thể để tránh bộc phát ôn dịch nên thuộc hạ cảm thấy có chút khác thường.
- Có khả năng, đại khái là nghiên cứu để đối phó với các loại khói độc của Khoan Bối Bức Ngư. Dù sao bọn hắn không phải là muốn luyện thành huyết tu.
Câu này của hắn khiến cho mọi người cười vang.
Có người phụ họa nói:
- Nếu bọn hắn muốn trở thành huyết tu, không bằng đầu hàng, phương pháp của chúng ta vừa an toàn, hiệu quả lại tốt.
Hách Liên Thiên Hiểu cũng cười, ấm giọng nói với đám người của Thú Doanh:
- Ta biết các ngươi chịu thương vong rất lớn, chịu rất nhiều khổ cực. Nhưng trận này là cuộc chiến sống còn, là ngươi chết ta sống, chúng ta không còn đường lui. Không được sợ thương vong, phải suy nghĩ tìm biện pháp, phương pháp Sương Hoàng Thảo lần trước rất hữu hiệu, chỉ thiếu chút nữa thì thành công. Ta tin tưởng thực lực của các ngươi! Cố gắng chuẩn bị ngay mai đi chiến đấu cho thật tốt.
Bốn bộ thủ của Thú Doanh nhìn nhau, cùng ứng tiếng:
- Tuân lệnh!
Chờ chư tướng theo nhau rời khỏi doanh trướng, chỉ còn lại Tống Tiểu Khiêm và mình, sắc mặt Hách Liên Thiên Hiểu mới chuyển thành âm trầm, hừ lạnh nói:
- Trước mắt thu thập thi thể Khoan Bối Bức Ngư, chỉ sợ là sắp có hành động lớn. Chúng ta không thể tiếp tục kéo dài, tiến độ bên kia của ngươi thế nào rồi?
Tống Tiểu Khiên cung kính đáp:
- Thuộc hạ đã tìm được biện pháp, kết quả thí nghiệm hiện tại không tệ. Chỉ cần hoàn thiện thêm một chút là có thể tập trung tinh thần chiến đấu.
Hách Liên Thiên Hiểu trầm giọng hỏi:
- Cần bao lâu?
Tống Tiểu Khiểm cắn răng một cái:
- Ba ngày! Nhiều nhất ba ngày! Thuộc hạ nguyện ý hạ quân lệnh trạng(*)!
(*) Lệnh yêu cầu phải thực hiện được nhiệm vụ.
Hách Liên Thiên Hiểu gật mạnh đầu:
- Được, ta cho ngươi ba ngày!
Ánh mắt của hắn thả lỏng đi rất nhiều, ngữ khí trở nên ôn hòa:
- Đừng trách ta thúc ngươi, hiện tại mỗi ngày đều là dùng mạng người để đánh đổi. Nếu Thú Doanh tiêu hao hết, chúng ta không còn phương pháp nào, chỉ có thể dẫn người xông lên.
Tống Tiểu Khiểm cao giọng đáp:
- Ba ngày, thuộc hạ nhất định có thể hoàn thành!
Hách Liên Thiên Hiểu phất tay:
- Đi đi.
Chờ doanh trướng chỉ còn lại một mình hắn, mặt hắn mới lộ ra vẻ mỏi mệt. Bọn hắn gặp phải lực cản càng ngày càng lớn, kẻ địch mỗi lúc một thêm mạnh. Đối diện tốc độ trưởng thành như thế khiến hắn cảm thấy một tia sợ hãi. Hắn chưa gặp chiến bộ nào có tốc độ phát triển kinh người như thế.
Kỳ thật, không cần Dương Tiên Dũng báo cáo, tình hình chiến đấu những ngày này, hắn đều thấy rõ.
Thương vong của bọn hắn đang nhanh chóng gia tăng, độ khó công kích phòng tuyến không ngừng tăng thêm. Tuy rằng đám người Dương Tiên Dũng nghĩ ra không ít biện pháp, nhưng lần nào cũng bị địch nhân phá giải, không tạo chút tổn thương nào cho đối phương.
Đúng lúc này, bên ngoài vang tiếng huyên nào, một tên hộ vệ đi vào doanh trướng mặt đầy hưng phấn, báo:
- Đại nhân, Hạ bộ thủ phái trạm do thám đưa thư tới!
Hạ Nam Sơn?
Hách Liên Thiên Hiểu tinh thần chấn động, chẳng lẽ bọn hắn cứu được Diệp Soái và Nam Cung Cung chủ?
Hắn ngồi thẳng người, nhận thư.
Mở thư ra, đọc kỹ từng câu từng chữ, mắt hắn lộ sự rung động và kinh ngạc.
Xà Dư! Thánh vật!
Đến khi hắn nhìn thấy đại quân các lộ mấy ngày nữa sẽ tới, mặt hắn lộ vẻ vui mừng. Nhưng rất nhanh, nét vui mừng dần dần nhạt đi, chuyển thành một tia không cam lòng.
***
Sơn cốc.
“Choeng” một tiếng, một chút kiếm quang bị nứt vỡ, hóa thành những toái mang (*) màu vàng. Những toái mang này không tiêu tán mà chúng như nghe thấy mùi tanh, nhanh chóng chui vào trong trường kiếm ở gần đó.
(*) Chùm tia sáng màu vàng bắn ra.
- Lại vỡ nữa rồi!
Trên sơn lĩnh, Cố Hiêu cực kỳ đau lòng, tuy không biết những kiếm quang rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, nhưng có cảm giác chúng rất bất phàm.
Hắn đột ngột quay đầu, gào lớn với đám đội viên:
- Huyết tế, nhanh lên!
Các đội viên khác vội vàng ném huyết nhục đã chuẩn bị sẵn ném vào bên trong kiếm trận.
Trường kiếm vừa mới hút được toái mang, nhận được huyết nhục giống như ngọn lửa bùng lên, tia sáng bỗng chốc rực chói mắt, thật giống thứ gì đó ném vào trong lò lửa bùng cháy đến hết sạch.
Đám người Sư Tuyết Mạn, Khương Duy nhìn thấy màn này cũng trợn mắt, há mồm.
- Quả thật là bị vỡ?
- Ôi, là thật.
Bọn hắn nghe nói chỗ Ngải Huy có biến hóa cổ quái nên thường xuyên tranh thủ thời điểm ngừng chiến, chạy tới xem náo nhiệt.
Lâu Lan vẫn luôn chú ý biến hóa của Ngải Huy, nó nắm rõ từng chút biến hóa trên người hắn, giải thích:
- Những sương mù màu vàng là Thần Huyết không thể hấp thu nên Ngải Huy ép chúng bài xuất ra bên ngoài cơ thể, nếu không rất có thể sẽ biến thành huyết tu.
Vẻ mặt Tang Chỉ Quân hết sức hiếu kỳ:
- Thần Huyết thật sự là giọt máu của thần hả?
Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên mở miệng:
- Không tra ra được lai lịch của Thần Huyết, rất khó phán đoán có phải giọt máu của thần hay không. Nhưng bây giờ có thể khẳng định, mỗi giọt Thần Huyết đều ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh người. Thần Huyết đã bị Thần Chi Huyết phát hiện từ lâu, hơn nữa còn trở thành thánh vật của bọn chúng, truyền thừa mãi cho đến ngày nay.
Nàng xuất thân là thế gia, biết rõ rất nhiều bí mật hiếm ai biết.
Tang Chỉ Quân càng thêm hiếu kỳ:
- Trên người Ngải Huy sao lại có Thần Huyết?
Thánh vật của Thần Chi Huyết, vậy nhất định vô cùng quý giá, làm sao xuất hiện trên người Ngải Huy được?
Lâu Lan nói qua chuyện Sinh Diệt Hoa Tế Thuật, khiến mọi người không khỏi động dung. Sinh Diệt Hoa Tế Thuật quỷ dị khó dò, đây là lần đầu cả bọn nghe được. Hơn nữa còn nghĩ đến, trên người Ngải Huy có tổn thương nặng như vậy mà trước giờ vẫn tỏ ra bình thường như mọi người, không hề hé môi một câu, khiến người khác phải kính nể.
Chỉ có Bàn Tử hai mắt tỏa sáng, chậc chậc hai tiếng hâm mộ:
- A Huy, vận khí của tên này, thật hết biết đường nói! Không tốn một đồng nào tự nhiện nhận được thánh vật! Đây là thánh vật nha, chắc chắn nó rất quý!
Trong mắt của hắn, Ngải Huy quả thật là ra đường vô tình nhặt được bao tải tiền.
Không ai để ý đến hắn.
Lâu Lan tiếp tục giải thích:
- Ngải Huy không cách nào hấp thu bộ phận này của Thần Huyết nên dẫn nhập vào kiếm trận. Nhưng trường kiếm bình thường không cách nào chịu đựng được sức mạnh khủng khiếp của Thần Huyết nên bình thường sẽ bị vỡ tung. Nhưng Thần Huyết lại rất mẫn cảm với huyết nhục nên huyết tế trong kiếm trận có thể hấp thu một phần của Thần Huyết.
Tang Chỉ Quân mở to hai mắt:
- Đây chẳng phải là luyện thành thần kiếm?
Hà mù đứng cạnh Lâu Lan thình lình mở miệng:
- Theo ý nào đó thì cách nói này cũng đúng.
Ánh mặt mọi người không hẹn mà chuyển sang Hà mù.
Hà mù thản nhiên nói:
- Thần Huyết một lần nữa rèn trường kiếm. Ảnh hưởng của Thần Huyết đối với kiếm vô cùng kỳ lạ, hoàn toàn khác so với tất cả phương pháp luyện chế binh khi chúng ta từng biết. Đáng tiếc, còn chưa được là thần kiếm, bởi vì những trường kiếm này có phẩm chất quá bình thường. Nếu đổi lại là thiên binh thì có thể hấp thu thêm nhiều Thần Huyết, khi đó có thể rèn ra thần binh.
Khương Duy không chút nghi ngờ hỏi:
- Chúng ta có cách nào luyện chế kiếm tốt hơn không?
Hà mù đáp:
- Không kịp. Luyện chế thiên binh cần thời gian rất dài, hơn nữa cần rất nhiều tài liệu quý giá. Tài liệu của chúng ta tuy nhiều nhưng có thể dùng để luyện ra thần binh thị lại không có bao nhiêu.
Bàn Tử chen miệng nói:
- Vài thanh thiên binh thì luyện chế được chứ?
- Vài thanh thì có tác dụng gì?
Hà mù không chút khách khí:
- Ít nhất phải một trăm thanh mới được.
Một trăm thanh thiên binh…
Mọi người nghe thế, lập tức không tìm ra cách nào.
Sư Tuyết Mạn hỏi:
- Cần bao nhiêu trường kiếm mới có thể nhận được những thứ này của Thần Huyết?
Nàng hy vọng Ngải Huy có thể sớm tỉnh lại, chỉ còn cách hấp thu những thứ của Thần Huyết bị Ngải Huy bài xuất ra bên ngoài thì hắn mới có thể tỉnh lại. Kiếm quang tỏa ra khí tức cực kỳ bá đạo hung hãn, nếu không cách nào bài xuất ra ngoài cơ thể, có thể đoán ra thân thể Ngải Huy sẽ phải chịu thương tổn lớn đến mức nào
Hà mù thản nhiên đáp:
- Chừng mười vạn thanh.
Mọi người bị con số này dọa đến giật mình, chỉ có Bàn Tử không có tim phổi mới lên tiếng:
- Tốt rồi, tốt rồi, chắc chắn là đủ.
Khương Duy hỏi một vấn đề khác:
- Nếu mười vạn thanh đều biến thành thần kiếm, uy lực sẽ như thế nào?
- Ta vừa mới nói, chúng còn chưa được gọi là thần kiếm.
Hà mù nói tiếp:
- Tuy rằng chịu giới hạn về tính chất, mỗi thanh chỉ có thể hấp thu rất ít Thần Huyết. Nhưng dù sao Thần Huyết vẫn là Thần Huyết, vẫn làm cho những thanh trường kiếm này thoát thai hoán cốt, uy lực tăng mạnh.
Y suy nghĩ một chút rồi tiếp:
- Riêng từng thanh thì kém hơn so với thiên binh một chút nhưng có lẽ có điểm thần kỳ khác.
Lúc này, kim quang không ngừng phát sáng, lấy Ngải Huy làm trung tâm, lan ra bốn phía chỗ kiếm trận. Không ngừng có trường kiếm không chịu nổi Thần Huyết mà nổ tung, toàn bộ sơn cốc cắm đầy trường kiếm sáng trưng khiến nơi đây không khác gì ngọn đèn đang phát sáng.
Khi màn đêm buông xuống, kiếm quang dày đặc chằng chịt, khiến sơn cốc như cái đèn lồng, đẹp không gì có thể tả được.
Nhưng mọi người không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp này.
Hà mù tiếp tục luyện chế trường kiếm, Ngải Huy cần nhiều thêm trường kiếm để thay hắn chia sẻ lực lượng của Thần Huyết.
Đám người Sư Tuyết Mạn, Bàn Tử phải về tiền tuyến để chuẩn bị cho chiến đấu của ngày mai.
Đám Cố Hiên tiếp tục nhanh chóng bố trí kiếm trận trong sơn cốc.
Không ai chú ý đến mảnh rừng trúc xanh um tươi tốt trên Ngư Cốt Đầu của Tùng Gian Cốc, bên trong lá trúc phiêu linh như kiếm có một thanh niên gầy thanh tuấn, hoa văn Thanh Hoa dưới chân hắn đang dần dần giảm đi.
Trong rừng trúc, không khí dường như ngưng kết lại, thời gian như ngừng trôi, lá trúc phiêu linh kiếm dừng bất động trên không trung.
Một hoa văn Thanh Hoa tinh xảo, xinh đẹp hình thoi xuất hiện chỗ mi tâm(*), không một tiếng động hiện lên.
(*) Giữa hai chân mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT