An Sửu Sửu bị chơi xỏ, lão cảm thấy mình chẳng khác gì thằng hề.
Suy nghĩ kĩ lại mà nói, lão chẳng thể trách người khác trước kết quả thế này.
Lão đã quá xem thường Ngải Huy.
So với đánh giá của lão, Ngải Huy càng có dã tâm, có khí phách, có chuẩn bị kĩ càng hơn nhiều.
An Sửu Sửu cảm khái, đúng là nghé con không sợ hổ, nhưng chẳng lẽ tên Ngải Huy kia cho rằng mọi chuyện đơn giản như vậy? Một cái tuyết dung nham mà thôi, làm sao hắn có thể huy động được tất cả mọi người? Hơn nữa phải nghe hiệu lệnh của hắn?
Chuyện này không có dễ dàng như vậy a.
Các chiến bộ này đa số theo lệnh của Trưởng Lão Hội ra tiền tuyến. Mục đích của bọn họ chính là nhắm vào sự ban thuởng phong phú của Thiên Tâm Thành, nếu họ lựa chọn gia nhập trận doanh của Ngải Huy, vậy ý nghĩa chính là tỏ thái độ quyết liệt với Thiên Tâm Thành. Mạo hiểm đối lập với Thiên Tâm Thành, hiện tại có bao nhiêu người đồng ý?
Dựa vào đâu mà Ngải Huy nghĩ hắn có thể khống chế cục diện, có thể khiến cho mọi người nghe theo sự điều động của hắn?
Có một số chuyện, không phải có dã tâm là làm được.
An Sửu Sửu ngạc nhiên hỏi xem Ngải Huy bước kế tiếp làm như thế nào, dựa vào những việc làm trước đây của Ngải Huy, lão đánh giá đây tuyệt đối không phải là một thiếu niên ngốc nghếch. Trái lại, hắn làm việc rất chín chắn, thành thục.
Đánh giá thấp Ngải Huy một lần, đó là ngu xuẩn, đánh giá thấp Ngải Huy lần thứ hai, đó không chỉ là ngu xuẩn a.
An Sửu Sửu nhanh chóng trấn định, lão khách khí nói: "Ngải huynh thật là có khí phách".
Lớp băng bó trên mặt Ngải Huy giật giật, tựa như đang cười, hắn nói: "Cũng không phải có khí phách, ta bị dồn đến tình trạng như thế này, không thể ngồi yên chờ chết được".
An Sửu Sửu không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, lão cũng không tiếp tục dây dưa liền chuyển chủ đề: "Ngải huynh có tính toán gì với Tùng Gian Cốc?"
Đột nhiên, lão giật mình, tựa như ngộ ra điều gì: "Đúng rồi, tại khu Nịnh Mông, huyết bài chưa khô, trong thời gian ngắn có lẽ không ai dám xâm phạm".
Ngải Huy lãnh đạm nói: " Hai ngày nữa Sửu huynh sẽ biết"
An Sửu Sửu nghe vậy, cười ha hả đáp: "Nếu vậy thì ngu huynh mặt dày quấy rầy hai ngày nữa".
Để tin tức mau chóng truyền đi, Ngải Huy cho Phong Xa Kiếm chở mấy người Văn Vĩnh Dân bay đến Thính Lôi Thành. Tại đó người mua kẻ bán tấp nập, tin tức lần này đem đến một sự chấn động lớn.
Phong Xa Kiếm trở về, thấy Cố Hiên sắc mặt kém, Ngải Huy liền hỏi: "Biểu cảm của ngươi là như thế nào? Phải chăng trên đường đi xảy ra chuyện gì?"
Thạch Chí Quang đứng bên cạnh xen vào: "Bọn người kia quá ghê tởm, trong lúc di chuyển liên tục nói lão đại người nói bậy, thực sự muốn dùng nước bọt dìm chết chúng thuộc hạ. Đến khi ta nói kẻ nào không giữ mồm giữ miệng lập tức bị vứt xuống, bọn kia mới câm miệng "
Ngải Huy hứng thú hỏi: "Bọn chúng bảo ta nói bậy điểm nào?"
Thạch Chí Quang là người trung thực, nghe lão đại hỏi, hắn liền đáp: "Bọn chúng nói lão đại si tâm vọng tưởng, không biết tự lượng sức mình, nghĩ rằng mình là đại nhân vật, Tuyết Dung Nham quan trọng đến mức đó sao?"
Ngải Huy cười ha hả, vỗ vai Cố Hiên cùng Thạch Chí Quang: "Không sao, các ngươi nghỉ ngơi đi."
Sau một chặng đường phi hành, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi, bọn hắn biết tiếp theo còn nhiều sự tình phải làm nên đều trở về dưỡng sức.
Kiều Mỹ Kỳ đến tìm Ngải Huy.
Bộ dạng hiện tại của Kiều Mỹ Kỳ khiến Ngải Huy giật mình: "Lão ca ngươi bị sao vậy?"
Kiều Mỹ Kỳ đôi mắt đỏ bừng, đầu tóc rối bời, cả người phờ phạc tựa như vài ngày không ngủ. Lão than thở: "Không phải ngươi hại ta thành bộ dạng này sao, quấy ra động tĩnh lớn như thế. Ai nha, tại sao phải đứng mũi chịu sào? Ngươi muốn tiếp tế, ta liền hỗ trợ ngươi, tình hình hiện tại chính là làm khó người khác a".
Ngải Huy cười cười, hắn cũng không trả lời.
Kiều Mỹ Kỳ cắn răng nói: "Ta đã suy nghĩ mấy ngày nay, đúng là đi theo ngươi có tiền đồ hơn. Dù sao ta cũng thuộc thế lực Cung phủ, mà Thiên Tâm Thành hiện tại, Diệp thị đang nắm quyền, ta ở lại chắc chắn sẽ bị thanh toán. Đã vậy, ta theo lão đệ ngươi náo loạn một hồi, cùng lắm thì mười tám năm sau lại là một trang hảo hán!"
Nói ra một hơi, Kiều Mỹ Kỳ như trút được gánh nặng, nội tâm lão cũng bình tĩnh lại.
Ngải Huy nhìn vào Kiều Mỹ Kỳ, hắn hỏi: "Lão ca ngươi nghĩ xem tình hình chúng ta có khả quan không?"
"Không tốt lắm". Kiều Mỹ Kỳ lắc đầu, chầm chậm bộc bạch:" Nhưng ta xem trọng ngươi. Ngươi rất có thiên phú trong việc náo loạn a. Cục diện càng loạn, ngươi càng có đất diễn. Ta nghĩ ngươi cũng không để ý đến việc này. Lúc đầu ta còn băn khoăn tại sao ngươi còn ru rú ở Tùng Gian Cốc. Hiện tại ngươi chạy ra tiền tuyến, đó mới chính là ngươi nha. Cục diện giờ đây rất loạn, Diệp thị có thể dẹp yên mọi thứ sao? Chắc chắn là không được."
Ngải Huy kinh ngạc: "Lão ca ngươi nghĩ ta có thể giải quyết thế cục hiện tại sao?"
" Không thể!" Kiều Mỹ Kỳ dứt khoát trả lời." Ngươi chưa có bổn sự này. Nhưng nếu có người hỏi ai có thể sống sót qua trận chiến này, ta tin tưởng vào ngươi. Hơn nữa, còn có Tuyết Dung Nham, ngươi về sau đi theo bên nào cũng không bị cự tuyệt. Có đường lui, có thể sống sót, thêm vào bổn sự kiếm tiền, dù hiện tại có chút nguy hiểm nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng."
Ngãi Huy thán phục suy nghĩ của Kiều Mỹ Kỳ, không hổ danh là thương gia giàu có!
Hắn đưa tay về phía Kiều Mỹ Kỳ: "Hoan nghênh gia nhập!"
Ngải Huy chọn Kiều Mỹ Kỳ cũng là suy nghĩ kĩ càng, hai bên đã hợp tác một khoảng thời gian tương đối dài, đồng thời cũng xây dựng lòng tin nhất định. Tìm một người khác thay thế rất đơn giản, nhưng người có trình độ như Kiều Mỹ Kỳ và khiến Ngải Huy hắn có thể tin tưởng thì hiện tại muốn cũng khó tìm ra.
Kiều Mỹ Kỳ đắc ý vỗ tay với Ngải Huy, sau đó lại than thở: "Không biết vì sao đại sư bên cạnh ta lại muốn đi làm thuộc hạ của ngươi. Y nói với ta rằng muốn làm Chưởng Kiếm Sử, hy vọng ta có thể cầu tình giúp y. "
" Y muốn trở thành Chưởng Kiếm Sử?" Ngải Huy ngạc nhiên hỏi, nhưng sau đó hắn nhanh chóng đồng ý: "Được rồi, bảo y cùng Thạch Chí Quang tu luyện đi, y là đại sư, chắc sẽ mau chóng nắm vững."
Người có thể trở thành nguyên tu đại sư, đầu óc nhất định minh mẫn. Nếu chỉ có chăm chỉ thì không thể nào trở thành đại sư. Hơn nữa, đại sư có lý giải đối với Nguyên lực sâu sắc hơn người thường, cho dù học cái gì cũng sẽ nhanh chóng nắm được bản chất của vấn đề.
Ngải Huy cũng không nghĩ tới Hoắc Đạt đại sư vậy mà muốn trở thành Chưởng Kiếm Sử. Không ngờ Chưởng Kiếm Sử lại có sức hút đến như vậy.
Hắn lập tức nhận ra đây là một cơ hội lớn.
Hiện tại Thạch Chí Quang đang đảm nhiệm rất tốt chức vụ Chưởng Kiếm Sử. Y trẻ tuổi, có nhiều tiềm lực hơn so với Hoắc Đạt.Tuy nhiên, thân là đại sư, Hoắc Đạt sẽ nhanh chóng nắm giữ được bí quyết của Chưởng Kiếm Sử, nhưng Phong Xa Kiếm bình thường không thể nào phát huy hết thực lực của một vị đại sư.
Trong trạng thái tốt nhất, Hoắc Đạt có thể chịu được tốc độ càng nhanh, chuyển hướng càng thần tốc, lực công kích đáng sợ, đặc biệt là khống chế Phong Xa Kiếm một cách hoàn mỹ.
Có nên chế tạo riêng cho Hoắc Đạt một cái Phong Xa Kiếm?
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Ngải Huy, một thanh đại kiếm được bao phủ tầng tầng lớp lớp kiếm quang, đột nhiên biến mất, sau đó liền xuất hiện cày nát đội hình địch nhân.
Mấu chốt chính là tốc độ!
Chỉ cần đủ nhanh, sát thương gây ra chắc chắn sẽ rất khủng khiếp.
Chưởng Kiếm Sử là chức nghiệp mới do Ngải Huy dày vò tạo ra, một đại sư làm Chưởng Kiếm Sử là việc hắn chưa từng nghĩ tới. Hiện tại Phong Xa Kiếm còn nhiều chỗ cần phải điều chỉnh kĩ càng, nhưng Ngải Huy cảm thấy nên để nó có nhiều hướng phát triển hơn, không nên gò bó theo khuôn khổ.
Kiều Mỹ Kỳ gia nhập, Tùng Gian Phái sẽ có rất nhiều lợi ích.
Đa số người của Tùng Gian Phái đều là nguyên tu chiến đấu, nếu để bọn hắn đi làm ăn mua bán nhất định sẽ loạn thành một đống.
Không phụ thuộc trợ cấp vật tư của Thiên Tâm Thành là bước đầu tiên, cũng là bước trọng yếu nhất trong kế hoạch của Ngải Huy. Hiện tại, vấn đề tài chính đã được giải quyết. Nhưng việc đem bán Tuyết Dung Nham hay mua sắm vật tư đều cần người có năng lực thực hiện.
Gia nhập Tháp pháo Liên minh sẽ có nhiều mối nguy hiểm, trong đó chủ yếu là trở mặt với Thiên Tâm Thành, nhưng mua Tuyết Dunh Nham thì đơn giản hơn nhiều. Thiên Tâm Thành hiện tại không có thực lực để ngăn chặn người khác không được mua Tuyết Dung Nham.
Vấn đề cuối cùng chính là Tùng Gian Cốc.
Lâu Lan chạy tới, lớn tiếng thông báo: "Ngải Huy, mọi thứ trong cốc đã bố trí xong! "
Ngải Huy nghe thấy, nội tâm liền phấn chấn.
Sau khi trở lại Trọng Vân Chi Thương, Dương Tiếu Đông đem những việc Ngải Huy dặn dò thuật lại, Sư Tuyết Mạn nghe xong cũng không nói gì thêm.
Sáng sớm hôm nay, Sư Tuyết Mạn cho người đi phường thị gần nhất mua huyễn ảnh đậu giáp.
Trong doanh trướng, mọi người chăm chú theo dõi ảo ảnh.
Bàn Tử xem xong vỗ đùi một cái: "Ai nha, chiêu này của A Huy đúng là tuyệt vời nha, các ngươi xem sắc mặt của An Sửu Sửu kìa, ha ha ha!"
Những người khác cũng biểu lộ một bộ dáng cực kỳ chấn động, tin này quá đột ngột, khó mà chấp nhận trong thời gian ngắn.
Thái độ lần này của Ngải Huy chính là từ nay về sau trở mặt với Thiên Tâm Thành, tự xây dựng thế lực của riêng mình. Trước kia Tùng Gian Cốc quá nhỏ, nhân thủ lại ít, rất khó được xem như một thế lực.
Mọi người bị quyết tâm cùng sự to gan lớn mật của Ngải Huy dọa sợ.
Ảo ảnh kết thúc, bầu không khí trong doanh trước lâm vào trầm mặc.
Sư Tuyết Mạn nhìn xung quanh,nàng bình tĩnh nói: "Mọi người cứ nói ra suy nghĩ của mình đi."
Bàn Tử không chút do dự nói ra: "Ta ủng hộ! Muốn làm chuyện gì cũng phải nhìn mặt của lão yêu bà, từ lâu ta đã thấy khó chịu rồi. Hơn nữa bọn chúng rõ ràng muốn cướp Tuyết Dung Nham, đây là con gà đẻ trứng vàng của chúng ta, có chết cũng không cho bọn chúng!"
Những người khác đều gật đầu đồng ý, mập mạp nói ra đều là suy nghĩ của bọn hắn.
Diệp thị cùng Thiên Tâm Thành hiện tại không được lòng mọi người ở tiền tuyến, bởi vì dựa vào "Trưởng Lão Hội" ra lệnh nên bọn họ mới miễn cưỡng nghe theo, nhưng trong nội tâm đối với Diệp phu nhân không hề có sự tôn kính. Đối với những Chiến bộ chiến đấu với Huyết tu lại càng thể hiện thái độ rõ rệt. Nhìn đồng bạn không ngừng ngả xuống, tiền tuyến chiến bại, trong lúc đó thì Diệp phu nhân lại không làm được gì, muốn người khác tôn kính cũng cần phải có biểu hiện a.
Khương Duy trầm giọng: "Ta cũng tán thành. Nhưng chúng ta phải suy tính kĩ lưỡng những biến cố có thể phát sinh. Ví dụ quan hệ hợp tác của chúng ta cùng Binh Nhân Thiên Phong có thể bị việc này làm ảnh hưởng. Kế hoạch ban đầu của chúng ta là dùng bốn tòa Trấn Thần Phong phối hợp, khó khăn lắm mới dựng được một đạo phòng tuyến. Nếu chúng chúng ta cùng bọn hắn bất hòa, vậy hiện tại có cần dự trù trước kế hoạch?"
Tang Chi Quân hỏi: "Vấn đề tiếp tế của chúng ta nên giải quyết như thế nào? Dù sao chúng ta rõ ràng là xây dựng một thế lực lớn."
"Nếu Tháp pháo Liên minh của chúng ta không có ai gia nhập thì làm sao bây giờ?"
"Tùng Gian Cốc nên xử lí như thế nào? Ai bảo hộ nơi đó?"
Mọi người năm mồm bảy miệng thảo luận, phút chốc hào khí dâng lên mãnh liệt.
Quyết định của Ngải Huy làm mọi người giật mình, nhưng sau đó chính là hưng phấn. Tất cả bọn họ đều trẻ tuổi, huyết khí phương cương, tất nhiên là không muốn cả đời trốn trong sơn cốc vắng vẻ, cái bọn họ muốn, chính là lập ra sự nghiệp vĩ đại.
Huống chi, cừu hận giữa bọn họ và Huyết tu đã không thể nào hóa giải.
Bọn họ vốn không hòa hợp với Thiên Tâm Thành, từ đầu bọn họ đã cảm thấy phản cảm cùng chán ghét. Hiện tại thì tốt rồi, cuối cùng có thể mở rộng thế lực của mình, ai cũng tràn ngập chờ mong.
Con đường phía trước gập ghềnh trắc trở, nguy hiểm bủa vây, nhưng điều này không thể ngăn cản nhiệt tình của bọn hắn.
Những cái quy củ trước khi sớm làm bọn họ khó chịu, trong thâm tâm ai cũng muốn tự do.
Nguy hiểm trước mắt? Cái này không đáng để bọn họ quan tâm. Ở tiền tuyến chiến đấu, ngày nào không đối mặt với nguy hiểm. Mấy cái nguy cơ của liên minh mới thật sự không thể so sánh với nguy hiểm cùng thảm thiết nới chiến trường.
Sư Tuyết Mạn nói: "Mấy vấn đề này chờ Ngải Huy đến rồi nói sau, ta cũng đã nắm được an bài của hắn. Về vấn đề Tùng Gian Cốc, mọi người yên tâm, Ngải Huy nhất định sẽ cho mọi người một sự kinh hỉ."
Kinh hỉ?
Mọi người liếc nhau, câu nói của Sư Tuyết Mạn càng làm bọn họ hiếu kỳ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT