Thạch Chí Quang thở nhẹ ra một hơi, phi thường hài lòng với biểu hiện của mình lúc này. Trong những buổi tu luyện thông thường, hắn khó có cơ hội đề thăng tốc độ kiếm xa tới cực hạn rồi khựng lại đột ngột ngay trong lúc đạt tốc độ cao nhất, mà số lần luyện tập cũng không nhiều. Huống chi lần này lại trải qua quãng phi hành dài như vậy, lại trong trạng thái tinh thần tiêu hao cực lớn.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Thính Lôi Thành bên dưới gần như bùng nổ, mọi người kinh hoảng, chạy trốn khắp nơi thì trợn tròn cả mắt.
Không tốt! Thạch Chí Quang biến sắc, biết mình gây ra chuyện xấu!
***
Doanh địa đóng quân của Trọng Vân Chi Thương, ngày nào cũng chật kín người.
Các thủ lĩnh, nòng cốt trong các chiến bộ ở khắp nơi đều nghe tiếng mà chạy đến quan sát Bàn Tử diễn luyện tháp pháo. Thỉnh thoảng trong đám người lại vang lên tiếng thán phục sợ hãi, tháp pháo lợi hại, uy lực kinh người. Mà trên tay Bàn Tử, phương thức công kích của tháp pháo cũng trở nên biến hóa thay đổi vô cùng.
Rất nhiều người phải lộ vẻ tim đập thình thịch.
Tang Chỉ Quân có chút bận tâm: "Làm như vậy chúng ta có bị nhiễu loạn hay không đây?”
Bên cạnh nàng, Khương Duy, Dương Tiếu Đông cũng lộ vẻ ưu tư tương tự. Không khí thật sự quá bốc lửa, nếu người không biết chuyện còn tưởng nơi đây đang có gánh xiếc nổi tiếng nào đó chứ không thể là chiến bộ được. Ngày nào cũng đều có một lượng người khổng lồ từ bốn phương tám hướng chạy đến để nhìn xem uy lực của tháp pháo đến đâu, khiến doanh địa Trọng Vân Chi Thương chen chúc đầy người. Thỉnh thoảng còn có người chạy lại bàn chuyện trao đổi phương pháo luyện chế tháp pháo, hay chuyện cải tiến tháp pháo, vân vân….
Cho nên kéo theo tốc độ hành quân của Trọng Vân Chi Thương trở nên rất chập chạp.
Dựa theo kế hoạch lúc đầu, đáng lẽ giờ này bọn họ đã hội họp được với hai bộ Thần Úy Tài Quyết áp tải Trấn Thần Phong đến đây.
Mà khiến đám người Khương Duy cảm thấy hãi hùng khiếp vía là mọi người lại đầy ham mê với tháp pháo. Không thua kém với lần trưởng lão hội công khai phương pháp luyện chế Nguyên lực trì, hiệu triệu tất cả mọi người hưởng ứng tiến về Man Hoang xây thành trì.
Trong suy nghĩ của bọn họ, địa vị của Trưởng lão hội là cao cao tới bực nào, còn Tùng Gian cốc bọn họ chỉ là một thế lực nhỏ mà thôi.
Làn sóng cuồng nhiệt với tháp pháo kia đã trực tiếp đẩy giá trị của Hỏa tu lên cao đến vô cùng.
Thời điểm doanh địa Nịnh Mông tuyển chọn Hỏa tu đã hấp dẫn rất nhiều người chen nhau đến đây. Lúc đó là thời điểm Hỏa tu vô cùng chán chường, Huyết tai vừa bộc phát không lâu lắm, toàn bộ Hỏa Liệu Nguyên đều rơi vào tay địch. Giá cả tài liệu Hỏa Liệu Nguyên gia tăng đến chóng mặt, đám Hỏa tu không cách nào chèo chống cho việc tu luyện thông thường được, Thổ tu lúc đó cũng ở trong tình cảnh tương tự.
Tuyết Dung Nham xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt của Hỏa Tu. Bọn hắn mới nháo nhào chạy đến doanh địa tìm cơ hội, cho nên mới có tràng cảnh rầm rộ ngày đó.
Trọng Vân Chi Thương, căn bản lấy Hỏa tu là chủ.
Sư Tuyết Mạn cũng lựa chọn những Hỏa tu có thể chống đỡ được lâu trong hỏa trì. Những Hỏa tu như vậy có tính tình cứng cỏi, có thể thừa nhận thống khổ cực lớn, không kêu khổ than mệt, lại còn dị thường quý trọng cơ hội này. Tuy thực lực chung của bọn họ khá thấp, nhưng đối với chuyện nhà mình tự sản xuất được Tuyết Dung Nham mà nói, thì đây hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng theo phong trào cuồng nhiệt với tháp pháo đang ngày càng tăng cao, Hỏa tu lúc này cũng trở thành đối tượng chạm vào bỏng tay. Bất luận là Hỏa tu, đều có thể đơn giản tìm được vị trí công tác với phần tiền lương ngon lành.
Đương nhiên, tất cả Hỏa tu đều có thêm một yêu cầu, đó là phải tu luyện và học cách điều khiển tháp pháo.
Đại sư tháp pháo trở thành phương hướng tấn chức sốt dẻo nhất trong mắt các Hỏa tu.
Đám người Khương Duy tận mắt nhìn thấy mọi người cuồng nhiệt đến thế nào, cho nên nếu có biến thì thời gian ngắn khó lòng khống chế được.
Sư Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Ta không nghĩ ra cách nào tốt hơn. Các ngươi có người nào nghĩ ra được cách tốt hơn không?”
Những người khác nhao nhao lắc đầu.
Nói thật, bọn họ không có khí phách dám công khai tháp pháo chi thuật, thậm chí bên trong Trọng Vân Chi Thương cũng có không ít ý kiến khác nhau về việc công khai tháp pháo chi thuật. Nhưng lý do của Sư Tuyết Mạn thuyết phục được mọi người, hơn nữa uy vọng của nàng cũng khiến cho mọi người chấp nhận tin tưởng theo.
“Lại nói..” Sư Tuyết Mạn trợn trừng hai mắt: “Dù sao có Ngải Huy ở đây, mọi người sẽ không thiệt thòi gì đâu.”
Mọi người không hẹn mà cùng cười ha ha.
Trong đầu Sư Tuyết Mạn bất giác hiện lên hình ảnh trong ngày gió tuyết hôm đó, tiếng mắng to hổn hển truyền đến sau lưng mình, ánh mắt thanh tịnh mà lạnh thấu xương chợt trở nên nhu hòa. Khóe miệng nàng nở một nụ cười khẽ khó nhận ra.
Chỉ có người quen với nàng nhất mới có thể phát hiện ra, tâm tình Sư Tuyết Mạn lúc này rất tốt.
Tang Chỉ Quân có chút kinh ngạc: "Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Sư Tuyết Mạn lộ ra vẻ tinh nghịch: “Ta đang nghĩ, không biết hắn ta định xử lý chuyện kia thế nào đây?”
Khương Duy hặc hặc cười cười: "Đoán chừng sẽ rất đau đầu đi."
Ánh mắt Sư Tuyết Mạn đảo qua mọi người, phát hiện vẻ lo lắng trên mặt tất cả dường như đã biến đi mất. Tất cả mọi người nguyện ý theo Ngải Huy, đại khái bởi vì những chuyện đau đầu, phức tạp khó giải quyết đều có thể ném qua cho hắn cả.
-------
Trên Hắc Sơn Chủy Ngư, Ngải Huy một mình ngồi trên đỉnh núi. Không biết từ lúc nào, hắn hình thành nên thói quen một mình ngẩn người ngồi nơi đây, nhìn về phía xa, hoặc trầm tư.
Tiếc nuối duy nhất đấy, chính là không có tuyết rơi.
Trước kia Ngải Huy thật sự không thích tuyết rơi, vì khí trời quá lạnh. Nhưng hiện tại lại thấy cảnh trời gió tuyết đã đẹp hơn một chút, mùi vị cũng khác hơn một chút.
Gặp phải một vài vấn đề trọng yếu, hắn thường ra đây một mình, ngồi đây chậm rãi suy nghĩ. Hắn không tính là một người nhanh trí, đồng học Chạng Vạng âm hiểm lại đang bế quan chưa đi ra, không có người thương lượng nên hắn chỉ có thể chậm rãi nghĩ.
Một bóng người mập mạp, khó khăn bò lên đỉnh núi, thở hồng hộc.
An Sửu Sửu đặt mông ngồi bên cạnh Ngải Huy, vừa thở hổn hển, vừa nói: "Một mình ngắm cảnh, cô đơn lắm, Sửu Sửu vội tới làm bạn với Ngải huynh."
Ngải Huy có chút bất đắc dĩ. Gia hỏa An Sửu Sửu này không chỉ béo, mà da mặt còn rất dày, lại nghĩ tới một tên béo khác cũng có chút tương tự vậy, chẳng lẽ đây là thiên tính của những tên béo?
An Sửu Sửu dứt khoát ngồi phịch xuống mặt đá, không chút để ý hình tượng của mình: "Ngải huynh khó quyết định được sao?"
Ngải Huy lắc đầu: "Không có gì khó quyết định cả."
“A, vậy là Ngải huynh đã quyết định rồi?” Hai mắt An Sửu Sửu lóe sáng, tự tin cười cười: “Ta và ngươi vừa vặn bổ sung cho nhau, cả hai đều có lợi. Nhân khẩu Tân Dân tuy nhiều nhưng lại thiếu khuyết gia thế tích lũy. Hôm nay có Ngải huynh thiên tài sáng ý, có thể nói như hổ mọc thêm cánh. Tên của Ngải huynh đã định trước sẽ như tên tuổi của Vương sư, lưu truyền thiên cổ, được thế nhân ghi khắc.”
Ngải Huy cười cười, không nói đồng ý cũng chẳng nói rằng không đúng.
Từ sau khi bị thương, Ngải Huy cảm giác tâm cảnh mình càng lúc càng bình thản, cả người cũng trở nên càng yên tĩnh. Không biết vì do thân thể trở nên yếu ớt, hay do Kiếm vân, mà tâm thần hắn linh hoạt sáng sủa một cách kì ảo, thanh tịnh hơn xa lúc trước.
Rất nhiều những chi tiết lúc thường ngày không để ý tới, thỉnh thoảng lại khiến hắn kinh động. Tỉ mỉ mà chân thật, không rõ vì sao lại có thể khiến hắn rung động?
Sát phạt chi khí cũng giảm đi rất nhiều mà không hay biết.
Nếu như trước kia mà nói, Ngải Huy là một bảo kiếm ra khỏi vỏ, tỏa sáng lập lòe, thì hiện tại Ngải Huynh lại nhìn qua đầy ôn hòa yên tĩnh, lưỡi kiếm được giấu kín trong vỏ.
Tâm tình An Sửu Sửu không tệ, dạt dào hứng thú: “Ngải Huy tư tưởng sáng suốt, thật sự là thiên tài. Không biết khung sắt phía trên ngọn tháp kia là vật gì? Ta thấy tốc độ nó nhanh vô cùng, lại rất sắc bén nữa.”
Vẻ mặt lão như tùy hứng, nhưng trong lòng thì chuyên chú lắng nghe. Lúc lão nhìn thấy vật to lớn này bay lên, tâm tình vô cùng chấn động.
Ánh mắt An Sửu Sửu rất cay độc, vừa liếc đã biết vật ấy bất phàm.
Lúc mới đầu, lão còn cho rằng đây là một loại trang bị như Trấn Thần Phong. Trấn Thần Phong thoát thai hoán cốt từ lý luận 【 Dĩ Thành Vi Bố 】 (lấy thành làm vải) của Vương thị, nếu nói trên đời này ngoại trừ Trưởng Lão hội, người có khả năng luyện chế ra Trấn Thần Phong nhất, không nghi ngờ gì chính là Ngải Huy.
Lúc trước có rất nhiều người hoài nghi chuyện Ngải Huy có thể học được vài phần bổn sự của Vương Thủ Xuyên, nhưng khi tháp pháo xuất hiện, mọi người mới biết hóa ra tạo nghệ của Ngải Huy dựa trên lý luận Vương thị là vô cùng sâu đậm. Cho đến giờ Tuyết Dung Nham vẫn chưa có người nào phỏng chế được chính là minh chứng tốt nhất.
“Đó là Phong Xa kiếm.” Ngải Huy liếc nhìn An Sửu Sửu: "Chẳng lẽ Sửu huynh cũng cảm thấy hứng thú với mấy thứ Kiếm tu?"
An Sửu Sửu nhíu mày: "Kiếm tu?"
Lão không nghĩ tới đó là thứ của Kiếm tu, nên mất hết hứng thú. Tuy những năm gần đây Kiếm tu có thanh thế không tệ, nhưng lưu phái lớn nhất là Côn Luân Kiếm Minh trong mắt đám người An Sửu Sửu chính là tay sai trung thành nhất của Diệp phu nhân. Cho nên rất ít người đến Côn Luân học kiếm. Bởi vậy, trong đám Tân dân, số lượng Kiếm tu rất ít, trình độ cũng không cao.
Ngải Huy gật đầu: "Chỉ có Kiếm tu mới có thể sử dụng."
Vốn An Sửu Sửu còn đang xem trọng công dụng và tương lai của Phong Xa Kiếm, lúc này chỉ nói: “Vậy thật đáng tiếc! Ta thấy tốc độ nó nhanh như chớp, vượt xa những vật dụng phi hành khác. Nếu dùng trên chiến trường, cho dù dùng để tấn công hay tập kích bất ngờ đều tuyệt hảo.”
Ngải Huy không phải không thừa nhận, tuy rằng An Sửu Sửu tướng mạo không đẹp mắt lắm, thực lực cá nhân vô cùng kém cỏi nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với lực lượng của một vật.
An Sửu Sửu chuyển chủ đề, rồi nghiêm mặt nói: “Hay là Ngải huynh cũng thiết kế cho Tân Quang thành một cái?”
Được rồi, không riêng gì chuyện số một về khoản nhìn rõ lực lượng, mà độ dày về da mặt cũng thuộc dạng hàng đầu.
Ngải Huy chẳng muốn phản ứng với gia hỏa này. Hắn biết rõ tính tình tên gia hỏa này, tuyệt đối là đánh rắn trên côn (*Ý chỉ lợi dụng thời cơ_hoangtruc), cho một chút màu sắc sẽ đòi làm chủ cả phường nhuộm.
Thấy Ngải Huy không để ý, An Sửu Sửu cũng không tức giận, cười hắc hắc.
“Nói thật, ta đã không còn thói quen dạo cảnh đêm nữa.” Đột nhiên An Sửu Sửu lầm bầm, tựa như đang hoài niệm: “Trước kia khi còn ở Ngũ Hành Thiên, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, bầu trời đầy trăng sáng, ban đêm vẫn có thể thoải mái đi khắp nơi mà không có Hoang thú, cũng không cần lo lắng an toàn. Khắp nơi trên đường đều bán đầy đồ ăn khuya, mọi người có thể chơi tới khuya, người đi đường như mắc cửi, ngựa xe như nước. Đại nhân vật có tranh giành thế nào, thì tiểu nhân vật vẫn cứ an tâm thoải mái mà sống.”
Ngải Huy im lặng, hắn nhớ tới Tùng Gian Thành.
Tiểu thành nơi vắng vẻ nhất, nhưng lại đầy đèn hoa rực rỡ, như trong một giấc mộng đẹp. Lúc bản thân ở nơi đó, thực sự không thấy có gì để nói, còn phàn nàn rằng tại sao lại buồn chán đến cực độ. Đến khi chiến hỏa tiến đến, trong giãy giụa sinh tử, giữa đám máu me, mọi người mới khát vọng được quay lại cái khoảng thời gian bình thường đến không thể bình thường hơn đó, dù một ngày cũng được rồi.
"Ngải Huy, ngươi là Tân dân."
Ánh mắt An Sửu Sửu nhìn thẳng vào Ngải Huy, thần tình nghiêm túc.
“Tân dân chúng ta không nên bị nô dịch, không nên bị giẫm đạp. Ngải Huy, cho dù thế nào, cũng không nên đợi đến khi Đại Sư Chi Quang xuất thế, khi đó hết thảy đều không có ý nghĩa. Đại Sư Chi Quang, còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều! Nữ nhân kia là một kẻ điên!"
Vẻ mặt An Sửu Sửu dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo, trong mắt toát ra căm hận và thù hận sâu đến tận xương tủy.
Ngải Huy có chút hoảng hốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT