Đám người Kha Trữ trong quá trình tham quan bên trong doanh địa của Trọng Vân Chi Thương, trên mặt không nén được vui mừng, rạng rỡ. Nhưng y cùng thuộc hạ cũng không tiện trao đổi cái gì. Tới khi đã rời xa nơi đóng quân của Trọng Vân Chi Thương, y mới đột nhiên quay ra hỏi thăm một trung niên nhân trong đó: "Lý thúc, người thấy tháp pháo này thế nào?"
Trung niên nhân kia nhìn thoáng qua tướng mạo khá bình thường, rất dễ lẫn vào trong đám đông. Chỉ là không ai ngờ được, y lại chính là một vị binh khí sư nổi tiếng, Lý Hậu Đường.
Thanh âm thô dầy, hùng hồn của Lý Hậu Đường vang lên, không thiếu khí phách nói: "Không phải phàm vật!"
Kha Trữ hai mắt tỏa sáng: "Tiểu bối xin lắng tai nghe."
Lý Hậu Đường thận trọng đáp, trên mặt là một mảnh sắc thái khâm phục: "Tháp pháo này không biết là vị đại sư nào sáng chế ra, thật sự là lợi hại phi phàm. Khi trước, nghe đồn là nhờ vào tháp pháo mà Trọng Vân Chi Thương mới giành được chiến thắng, bản thân ta còn cho rằng đồn đoán vô cớ. Vậy nhưng hôm nay chứng kiến, mới biết được bản thân mình là ếch ngồi đáy giếng a. Chỉ cần loại tháp pháo này xuất hiện, vậy bất cứ vị đại sư nào trên chiến trường đều sẽ bị uy hiếp nghiêm trọng."
Kha Trữ vội hỏi: "Vậy chúng ta có thể học tập hay không?"
Y đúng là đang ở trong độ tuổi khao khát được kiến công, lập nghiệp, muốn ở trong loạn thế thành tựu một phen sự nghiệp lẫy lừng, thành ra không tránh được xung động với loại tháp pháo thần kỳ như vậy.
Lý Hậu Đường cùng với phụ thân Kha Trữ vốn là thâm giao, coi như là bậc trưởng bối trong nhà của Kha Trữ. Y tán dương đáp: "Tiểu Trữ ánh mắt rất tốt! Loại tháp pháo này ngày sau ắt sẽ danh chấn thiên hạ, sẽ là lợi khí nhất đẳng trên chiến trường a."
Dừng lại một chút, y trầm ngâm: "Ta vừa rồi đã xem xét cẩn thận loại tháp pháo này, ý tưởng của nó tuy rằng tinh diệu, nhưng độ khó trong việc luyện chế là không lớn. Ta đại khái đã nắm khá rõ rồi, vì vậy việc luyện chế là không có vấn đề. Nhưng, vấn đề lại là nằm ở Tuyết Dung Nham. Ta đoán, có lẽ Sư Tuyết Mạn công khai loại tháp pháo này chính là để chúng ta tự tìm tới cửa cầu mua Tuyết Dung Nham của họ."
Kha Trữ bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế!"
Lý Hậu Đường gật đầu nói: "Tùng Gian Cốc đã nguyện ý bán Tuyết Dung Nham, vậy thì nói lên việc mua sắm là có thể. Bất quá, theo ta tìm hiểu thì giá cả của Tuyết Dung Nham rất đắt đỏ. Chúng ta dù có luyện chế ra tháp pháo, cũng chưa chắc sử dụng được."
Kha Trữ nghe vậy, không nhịn được thất vọng: "Chúng ta có thể sắm một ít để dùng thử xem?"
Lý Hậu Đường lắc đầu: "Ta xem chiến thuật của địa hỏa tháp pháo, số lượng càng nhiều thì tác dụng càng lớn. Ngược lại nếu chỉ là lẻ tẻ vài cái, tác dụng vô cùng hạn chế."
Kha Trữ không cam lòng hỏi lại: "Nếu như vậy gặp đại chiến dịch, trừ Trọng Vân Chi Thương ra thì ai chịu được tiêu hao như vậy chứ?"
Lý Hậu Đường nghĩ nghĩ rồi nói: "Có lẽ chúng ta có thể tìm biện pháp thay thế hỏa dịch xem. Ta vừa rồi tính toán, thật ra loại tháp pháo này chỉ cần là hỏa dịch thì đều sử dụng được. Nó hẳn là mô phỏng quá trình Thổ Tương Thú phun nham thạch nóng chảy đi. Sở dĩ uy lực của nó lớn như vậy, chỉ là do Tuyết Dung Nham là giáp đẳng hỏa dịch mà thôi. Nếu chúng ta dùng vài loại ất đẳng hỏa dịch làm chủ thể, lại điều phối thỏa đáng thêm một ít Tuyết Dung Nham. Dùng loại hỗn hợp hỏa dịch đó làm đạn pháo, ta nghĩ uy lực tuy sẽ yếu bớt, nhưng để đối phó với binh sĩ thông thường thì hiệu quả sát thương vẫn như cũ đủ mạnh a."
Kha Trữ hai mắt lại sáng ngời: "Lý thúc nói đúng! Tháp pháo của Trọng Vân Chi Thương quả thực uy lực quá kinh người, tới đại sư cũng có thể tiêu diệt, nhưng vấn đề là trên chiến trường lấy đâu ra nhiều đại sư như vậy cơ chứ? Đối tượng chiến đấu chủ yếu vẫn là binh sĩ thông thường mà thôi. Hơn nữa nếu như hạ thấp chất lượng hỏa dịch, vậy chẳng phải nói yêu cầu chế tạo đối với tháp pháo cũng có thể hạ thấp xuống theo sao. Điều đó có nghĩa là chúng ta hoàn toàn có thể tìm một vật liệu khác để thay thế cho vòi của Thổ Tương Thú rồi?"
Vừa nói, hắn vừa mường tượng lại cảnh tượng Mập mạp dùng tháp pháo oanh ra một chùm hoa lửa, phạm vi bao phủ cực lớn, kẻ bị tỏa định khẳng định muốn trốn cũng không tìm ra chỗ a.
Hai mắt của y càng thêm rạng rỡ, sinh huy.
Nếu như có đại lượng tháp pháo có khả năng bắn ra hỏa vũ như vậy, trực tiếp phong tỏa toàn bộ chiến trường. Có lẽ đối với đại sư độ uy hiếp là không cao, nhưng với binh sĩ thông thường mà nói, tuyệt đối là cơn ác mộng tuyệt vọng nhất.
Về phần đại sư của địch nhân, vậy thì giao bọn hắn cho đại sư phe ta chiếu cố là được!
Kha Trữ càng nghĩ càng cảm thấy…tương lai tươi sáng a.
Lý Hậu Đường có chút vui mừng nhìn thoáng qua Kha Trữ. Có thể ở cái tuổi của Kha Trữ nhìn nhận ra được giá trị thực sự của tháp pháo, không bị che mắt bởi uy lực cực đại của nó, bỏ qua truy cầu uy lực để nhằm vào thực chiến, thật không thể không đáng khen a.
Y gật đầu: "Để khi trở về, ta sẽ hảo hảo tính toán thêm. Chúng ta cần phải nắm chặt thời gian, hiện tại tháp pháo mới chỉ le lói quang huy mà thôi. Chờ tới một đoạn thời gian nữa, chiến trường chính thức sẽ thuộc về tháp pháo."
Đám người Kha Trữ ồn ào gật đầu liên tục.
Thính Lôi chi thành ngày hôm nay đã phồn hoa hơn hẳn khi trước.
Địa điểm mà vị đệ nhất lôi đình đại sư Ngải Huy ngộ đạo giờ là một danh thắng vô cùng nổi tiếng. Rất nhiều người vì mộ danh mà tìm tới Thính Lôi Sơn, mong tìm ra được cảm ngộ từ khí tức lôi đình dị thường nồng đậm còn lưu lại. Cho tới tận bây giờ, ngoại trừ Ngải Huy lĩnh ngộ được lôi đình chi lực, còn chưa nghe thấy bất cứ người nào khác làm được. Mà trong đó, không thiếu những cái tên được người các thế lực âm thầm lưu ý tới.
Ví dụ như vài vị kiếm thuật đại sư tân tấn xuất hiện cách đây chưa lâu. Thời điểm hiện tại đã không còn là giai đoạn trước kia một mình Côn Luân Thiên Phong độc bộ kiếm thuật nữa.
Sự phồn vinh của Thính Lôi Thành là có quan hệ trực tiếp tới Ngải Huy. Ngoại trừ những lữ khách tìm tới Thính Lôi Sơn, còn có thật nhiều thương khách là chuyên môn vì một món đồ vật mà đến, chính là Tuyết Dung Nham.
Mọi người đều biết, trên đời này có hai địa phương có thể mua được Tuyết Dung Nham. Một chính là ở Tùng Gian Cốc, mà thứ nữa là ở Thính Lôi Thành.
Ngải Huy cùng với thành chủ Kiều Mỹ Kỳ của Thính Lôi Thành có mối quan hệ rất không tồi. Kiều Mỹ Kỳ được ủy thác quyền lợi tiêu thụ Tuyết Dung Nham lớn nhất trên thị trường. Gần chín thành Tuyết Dung Nham chính là từ nơi này của Kiều Mỹ Kỳ chảy ra thị trường.
Tùng Gian Cốc quá thần bí và nguy hiểm. Mộc bài huyết tự tại Nịnh Mông Doanh Địa vẫn còn chưa khô, mà hình ảnh hài cốt, phá khí của những tên đại sư vẫn lạc vẫn còn ám ảnh rất lớn.
Tùng Gian Cốc hiện nay sớm đã bị đồn lên thành một nơi vô cùng kỳ bí. Có ít kẻ tự cho gan lớn, tìm cách tiếp cận, dò la. Đều là một đi không trở lại, mất tích vĩnh viễn.
Tất cả những thám tử, trạm gác của các thế lực cũng không dám tới quá gần Tùng Gian Cốc. Bọn chúng chỉ có thể tại khoảng cách ngoài trăm dặm, cả lũ ngồi chồm hỗm với nhau trừng mắt nhìn lại.
Kiều Mỹ Kỳ nghiễm nhiên trở thành nhân vật đại diện phát ngôn của Tùng Gian Cốc. Cũng chỉ có thể mới đạt được sự cung ứng Tuyết Dung Nham từ Tùng Gian Cốc. Ngoài ra, những vật tư thiết yếu phục vụ cho Tùng Gian Cốc, về cơ bản cũng là do một tay Kiều Mỹ Kỳ lo liệu.
Từ lúc Tuyết Dung Nham trở thành món hàng nóng bỏng để phục vụ cho luyện chế vũ khí chiến tranh, số lượng tiêu thụ của nó thẳng tắp dâng lên giống như sóng cồn, cũng vì vậy mà Kiều Mỹ Kỳ kiếm được đầy bồn đầy bát. Hơn nữa, Tùng Gian Cốc tựa như một con cự thú chuyên thôn phệ kim tiền, lượng tài phú kinh người thu được từ Tuyết Dung Nham, rất nhanh chóng lại qua tay hắn biến trở lại thành số lượng tài liệu, vật tư kinh người.
Cứ tuần tự như vậy, Kiều Mỹ Kỳ ở giữa buôn bán cả hai bên, muốn không giàu cũng khó a.
Bất quá, bản thân hắn cũng là một thương gia lõi đời, ánh mắt nhìn xa trông rộng là nhất định có. Hắn rất tỉnh táo để nhận biết được, Tùng Gian Cốc mới chính là nguyên nhân giúp hắn kiếm lợi lớn được như vậy. Hiên tại, có rất nhiều người cho rằng hắn chỉ là một thế thân được Tùng Gian Cốc đẩy ra ngoài sáng làm việc mà thôi.
Về điểm này, Kiều Mỹ Kỳ chưa từng phủ nhận qua. Hắn biết rõ, sở dĩ chưa có kẻ nào dám đánh chủ ý lên người hắn, chính là bởi vì kiêng kị Tùng Gian Cốc sau lưng hắn. Huyết bài tại Nịnh Mông doanh địa đã chấn nhiếp không ít hạng người tham lam muốn ngấp nghé tiền của của hắn.
Thêm nữa, Trọng Vân Chi Thương vừa mới đạt được một hồi đại thắng, uy danh của Sư Tuyết Mạn hiện tại là như mặt trời ban trưa. Điều này càng khiến những kẻ kia không dám có hành động bất lợi với hắn.
Cuộc sống an ổn, lại kiếm được thật nhiều tiền giúp cho Kiều Mỹ Kỳ những ngày này phi thường dễ chịu. Mỗi lần kiểm toán sổ sách, trên mặt hắn dù cố thu liễm, cũng tránh không được lốm đốm hiện lên dáng vẻ hớn hở, vui sướng.
Mà theo thời gian, lượng Tuyết Dung Nham tồn kho lập tức liền thấy đáy rồi.
Thanh âm của hắn ở trong tâm tình vui sướng, khó thể kìm nén nói: "Chiếu theo tốc độ này, có lẽ chúng ta phải trước kế hoạch vài ngày đi tới Nịnh Mông doanh địa lấy hàng a."
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thanh âm hô vọng từ ngoài vào: "Có Tuyết Dung Nham bán không?"
Quản sự ở bên ngoài khách khí hỏi: "Vị khách nhân này, ngài cần bao nhiêu?"
"Tất cả đều muốn!"
Khách nhân hào khí a! Dù là ở phòng trong nhưng Kiều Mỹ Kỳ vẫn cảm nhận được rõ ràng. Hắn quyết định phải tự mình ra xem xem, thủ bút lớn như vậy, dặt một bộ dáng tài đại khí thô. Đây, tuyệt đối là một khách hàng lớn a!
Kiều Mỹ Kỳ từ trong đi ra, nhìn rõ được vị khách nhân kia là một nam tử ước chừng ba mươi tuổi.
"Tại hạ Kiều Mỹ Kỳ, hân hạnh được gặp huynh đài. Còn chưa được thỉnh giáo đại danh?" Kiều Mỹ Kỳ khách khí lên tiếng chào trước, sau đó quay lại phân phó với quản sự:" Chiết khấu còn chín thành (90%) giá bán Tuyết Dung Nham dành cho vị khách nhân này giúp ta."
Nam tử kia hiển nhiên biết rõ Kiều Mỹ Kỳ, vừa nghe được chiết khấu, trên mặt một mảng vui mừng, chắp tay nói: "Nguyên lai là Kiều thành chủ. Đa tạ ngài đã ưu ái. Tại hạ là bộ thủ của Ngân Kiếm chiến bộ, Lương Tử Đạo."
Kiều Mỹ Kỳ là thương nhân, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nghe thấy vậy càng thêm nhiệt tình: "Nguyên lai là Lương bộ thủ, cửu ngưỡng đại danh!"
Thời thế hiện tại, chiến bộ mới lập nhiều không kể xiết, tốt xấu lẫn lộn. Có quá nửa chiến bộ hiện tại đều là chưa từng nghe qua, mà cái Ngân Kiếm chiến bộ này cũng nằm trong cái số vô danh đó. Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình, vui vẻ mà Kiều Mỹ Kỳ thể hiện ra trên mặt.
Không lâu sau, Tuyết Dung Nham được người chuyển ra.
Lương Tử Đạo nhìn thoáng qua, hai chân mày nhăn lại: "Chỉ có như vậy?"
Kiều Mỳ Kỹ hai mắt sáng rỡ, biết mình hôm nay đụng đúng thổ hào rồi: "Vậy hẳn là vẫn chưa đủ đi?"
Lương Tử Đạo lắc đầu liên tục: "Không có đủ được a, chỉ có chút chút như vậy?!!"
"Vậy…Lương huynh là cần bao nhiêu?"
Lương Tử Đạo ngón tay vừa duỗi rồi khẽ co chút chút: "…ít nhất…cũng phải gấp ba!"
Nội tâm Kiều Mỹ Kỳ nội tâm cuồng hỉ một phen, nhưng mà trên mặt vẫn là một mảnh tiếc nuối: "Lương huynh thứ lỗi cho ta! Khố phòng cũng chỉ còn có từng này. Nhưng Lương huynh yên tâm, tại hạ nhất định sẽ nhanh chóng nhập thêm hàng về!"
Lương Tử Đạo nghe vậy, sắc mặt mới dễ coi một chút: "Là cần bao lâu?"
Kiều Mỹ Kỳ cắn răng dứt khoát: "Ba ngày!"
Lương Tử Đạo gật đầu nói: "Tốt, vậy ta ở đây chờ Kiều thành chủ ba ngày."
Đột nhiên lại có người xông vội vào: "Còn Tuyết Dung Nham bán không?"
Hoắc Đạt là cung phụng đại sư Kiều Mỹ Kỳ mời về.
Theo hầu bao Kiều Mỹ Kỳ ngày càng phình to, vấn đề hắn cần phải lo lắng chỉ có một, chính là vấn đề an toàn trị an trong thành. Trong thời loạn thế, có tiền cũng chưa chắc mời chào được cao thủ thực sự. Vì vậy khi mời chào cao thủ về tọa trấn, hắn chính là dùng sách lược "lấy tiền đè người", có thể nói là điên cuồng, bất kể đại giá nào.
Hiện tại trong Thính Lôi Thành, có khoảng ba vị đại sư tọa trấn.
Kiều Mỹ Kỳ ra điều kiện so với thành chủ khác hậu đãi hơn nhiều lắm. Chính nhờ đồng thời có ba vị đại sư tọa trấn nên mới giúp tình hình trị an trong thành trở nên tốt đẹp, căn bản không có kẻ nào dám nháo sự ở đây.
Hoắc Đạt ngày thường có thể nói là nhàn nhã, thích ý vô cùng. Nếu như không có chiến tranh, vậy thì cuộc sống của hắn quá hoàn mỹ rồi. Nhưng ngẫm lại, nếu không phải vì chiến sự liên miên, thì đại sư như hắn cũng sẽ không đáng tiền như hiện tại. Cuộc sống như bây giờ, trước kia là hắn chưa từng nghĩ sẽ được hưởng thụ qua.
Vừa nhận được lệnh triệu tập của thành chủ, hắn vội vã thu thập, tức tốc hướng phủ thành chủ bay tới.
Kiều Mỹ Kỳ đối với hắn rất có lễ số, nên tự nhiên hắn cũng không bày ra cái giá đỡ đại sư mà làm dáng làm gì. Hơn nữa khó được cơ hội thể hiện. Bình thường ngoại trừ mở tiệc chiêu đãi ra, cơ hồ thành chủ chưa từng tìm bọn hắn làm việc gì. Hoắc Đạt tới Thính Lôi Thành lâu như vậy, vẫn chưa tiếp nhận một nhiệm vụ nào. Lần này được thành chủ triệu gọi, hắn cũng là lên dây cót tinh thần, chuẩn bị thể hiện thật tốt một phen.
Vậy nhưng khi hắn vừa đáp xuống phủ thành chủ, thiếu chút nữa thì bị cả đám bản mặt hắc ám dọa ngất.
Chẳng lẽ có bạo loạn ư?
Từng ánh mắt đằng đằng sát khí như xoáy thẳng vào nội tâm Hoắc Đạt không khỏi làm hắn thấy mát lạnh sống lưng. Sau khi nhìn thoáng qua hắn, những ánh mắt đó cũng thu hồi lại, không cứ gì tới hắn nữa mà quay ra khẩu chiến điên cuồng.
"Ngươi có biết thế nào là phép lịch sự xếp hàng không hả? Ta tới trước, đương nhiên phải do ta mua trước!"
"Ta muốn mua bao nhiêu là việc của ta, ngươi dám quản được sao?"
"Tiên…tổ…nhà ngươi ( 1 vạn 8 nghìn chữ phạm húy), lại dám tranh giành với lão tử. Là nam nhân thì theo ta lên diễn võ trường phân cao thấp?"
"Ta sợ ngươi chắc?!"
…
Hoắc Đạt nhìn hai bên đường toàn là cảnh tượng đám tráng hán bặm trợn, mặt đỏ tía tai tranh chấp với nhau mà nội tâm phát bực một trận. Cũng may là hình như đám người này không phải muốn gây bất lợi với thành chủ nên hắn cũng an tâm đôi chút.
Cho tới khi hắn đi vào phủ thành chủ, lập tức bị vẻ mặt tiều tụy của thành chủ dọa cho giật nảy: "Thành chủ, ngươi đây…là làm sao vậy?"
Kiểu Mỹ Kỳ phất phất tay, đầy ngưng trọng đáp: "Hoắc sư à, nuôi binh nghìn ngày chính là để dùng trong một giờ. Ta bây giờ lập tức có một nhiệm vụ vô cùng trọng đại, khẩn cấp cần giao cho ngươi a!"