Ngải Huy nhìn vào những vật trước mặt: bộ Hắc giáp, giọt kim huyết và băng vải, còn cả xương cốt chưa biết của loài thú nào.
Đây là những đồ vật mà hắn suy đoán có khả năng không thuộc Hệ thống Nguyên lực.
Tổng thể bộ giáp trông giống như một khung xương, do một loại hắc cốt kỳ lạ cấu thành. Ngải Huy hoài nghi đây chính là xương cốt của Ma Thần trong mộng cảnh. Cả bộ khung nằm xen kẽ đầy những đoạn xương lớn nhỏ, giống như bộ răng nanh bén nhọn đang há ra, dữ tợn vô cùng. Trên đỉnh đầu bộ giáp là một cái gai xương sắc lẹm như kiếm chỉ thẳng lên trời. Phía sau lưng là một đôi cánh do từng đoạn xương mảnh chồng chất lên nhau, giống như một đôi cánh ác ma đang phủ xuống.
Giọt kim huyết bị phong kín trong bình thủy tinh không ngừng chớp động quang mang đầy mê hoặc.
Băng vải đã quá quen với Ngải Huy rồi, nó đã cứu mạng hắn không biết bao nhiêu lần. Cả lần này cũng vậy, nếu không có băng vải thì hắn đã bị oanh thành mây khói ở trong lôi vân rồi. Dù bị Lôi Đình oanh kích lâu như vậy, băng vải vẫn mảy may không chút xuy chuyển.
Vô danh xương cốt thu hoạch được tại nơi ở của Xích Hỏa Hồ Bức, đến bây giờ vẫn chưa nhận diện được rốt cuộc là của loài Hoang Thú gì. Ngoài sự cứng rắn vô song ra thì đám xương cốt không hề có bất kỳ phản ứng nào đối với Nguyên lực.
Hiện tại xem xét, Ngải Huy thấy hoàn toàn bất đồng so với trước.
Ngày trước, khi hắn xem xét đồ vật nào đều không tránh được theo quán tính đánh giá đồ vật đó trên phương diện Nguyên lực. Hôm nay, khi trong cơ thể không còn Nguyên lực khiến hắn thoát ra khỏi tầm mắt trước kia, từ đó phát hiện được rất nhiều điều mới lạ.
Ví dụ như hắc giáp Ma Thần, xung quanh nó được bao phủ bởi một tầng không gian chấn động cực mỏng.
Ví dụ như vô danh xương cốt, quan sát một cách tinh tế sẽ thấy nó không giống như một loại Nguyên vật liệu, mà giống như một loại vật chất kết tinh hơn. Điều này khiến Ngải Huy liên tưởng tới mũi thương Vân Nhiễm Thiên làm bằng Thương Khung thiết của Thiết Nữu.
Bề mặt giọt kim huyết tràn ngập vô số phù văn nhỏ bé, thần bí đang lưu chuyển biến ảo không ngừng.
Băng vải thì lại tản ra một loại ba động, yếu ớt mà đầy tà dị.
So với trước kia vô tri, hôm nay tất cả những điều kỳ diệu này đều hiển hiện trước mắt hắn.
Lâu Lan đứng cạnh Ngải Huy, trong mắt nó nhấp nháy ánh sáng đỏ: “Ngải Huy, mấy thứ này đều rất kỳ quái.”
"Đúng vậy, Lâu Lan." Ngải Huy nói tiếp: "Mấy đồ vật này có lẽ đều nằm ngoài Hệ thống Nguyên lực đấy?"
Lâu Lan hỏi lại: "Giống như Hải bảo sao, Ngải Huy?"
Ngải Huy gật đầu: "Đúng."
Đồ vật ngoài Hệ thống Nguyên lực có khá nhiều phân loại, Hải bảo là loại thường thấy nhất trong đó. Đó là những Pháp bảo cổ đại, trải qua vô cùng tận năm tháng xói mòn trong Ngân Vụ Hải vẫn chưa bị tan biến.
Lịch sử tu luyện của nhân loại kéo dài bao lâu? Ngải Huy không biết được. Nhưng hắn lại biết, hệ thống Nguyên lực mới phát triển chỉ hơn ngàn năm, so với thời kì tu chân cổ đại dằng dặc vô biên, đó chỉ là một hạt cát nhỏ bé không đáng kể trong dòng sông lịch sử mà thôi.
Bỗng nhiên, Lâu Lan”ồ” lên một tiếng.
Ngải Huy bị kinh động, liền hỏi: “Có chuyện gì, Lâu Lan?”
Lâu Lan chỉ vào giọt kim huyết: “Ngải Huy, Lâu Lan cảm thấy thứ này khá quen.”
Ngải Huy ngạc nhiên, mở to hai mắt: “Lan Lan biết thứ này ư?”
Giọt kim huyết này là Thượng Cổ di bảo. Trong mộng cảnh, nó là tinh huyết của Ma Thần, cũng là hạt giống của Ma Thần lưu lại. Tổng cộng có mười hạt giống được Ma Thần rải đi khắp nơi, chờ mong một ngày nào đó được phục sinh.
Lâu Lan nghi hoặc đáp: “Đúng vậy, Ngải Huy. Lâu Lan cũng không biết nó là gì. Nhưng cảm giác nó có chút quen thuộc. Thật kỳ quái, Lâu Lan chưa từng nhìn thấy nó trước đây. ”
Ngải Huy lập tức nghĩ tới Thiệu Sư.
Lâu Lan chưa từng gặp Ma Thần chi huyết, vậy mà lại có cảm giác quen thuộc, điều này chỉ có một khả năng, người tạo ra, đồng thời là chủ nhân trước của Lâu Lan, vị Thiệu Sư có lai lịch thần bí, trước kia đã từng tiếp xúc với Ma Thần chi huyết?
Ngải Huy cảm thấy khả năng này rất cao.
Hắn nhớ rõ là trong các thế lực tranh giành Thượng Cổ di bảo, không chỉ Thần Chi Huyết, mà cả Đại Cương, tất cả đều có ham muốn chiếm đoạt nó mãnh liệt. Hiện tại suy xét lại, chỉ sợ Đại Cương đã sớm biết Thượng Cổ di bảo là giọt kim huyết và tác dụng của nó là gì rồi.
Đồ vật nào có thể khiến cho tông sư cũng phải điên cuồng tranh đoạt…
Nhưng những gì diễn ra trong mộng cảnh khiến Ngải Huy có chút kiêng kị, sự cường đại, quỷ dị, tà ác của Ma Thần làm cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Khi đó, con đường tu luyện của hắn là một mảnh bằng phẳng, tốc độ tiến bộ lại cao, không có lí do gì để phải mạo hiểm cả.
Từ bản chất, Ngải Huy là một kẻ cực kỳ bảo thủ. Nếu như không cần thiết, hắn tuyệt sẽ không lựa chọn mạo hiểm.
Nhưng nếu cần phải hành động, hắn sẽ dũng cảm tiến lên.
Lâu Lan chần chừ một chút, hỏi: “Ngải Huy, có thể cho Lâu Lan giọt kim huyết này không?”
Ngải Huy không chút do dự, trực tiếp cầm giọt kim huyết đưa cho Lâu Lan: “Cho Lâu Lan này.”
Dù cho biết rõ đây là Ma Thần chi huyết, là thứ mà tông sư cũng phải tìm đủ mọi biện pháp chiếm đoạt, nhưng nếu Lâu Lan cần, Ngải Huy sẽ cho Lâu Lan mà không cần phải suy xét lấy một giây.
Lâu Lan vô cùng vui vẻ, đôi mắt cong lên thành hai vầng trăng khuyết: "Cảm ơn Ngải Huy!"
Ngải Huy dặn dò: "Lâu Lan, thứ này rất tà môn, ngươi phải thật cẩn thận biết chưa. Đây là máu của Viễn Cổ Ma Thần, cũng là hạt giống để nó phục sinh đấy."
Hắn kể lại hết thảy sự việc trong mộng cảnh cho Lâu Lan một cách vô cùng kỹ càng.
Lâu Lan nghe rất cẩn thận, sau khi nghe xong, như có phát hiện mới: "Thì ra nó là Ma Thần chi huyết, có tất cả mười giọt, một giọt đã bị áo giáp hấp thụ, Lâu Lan giữ một giọt, vậy là còn tám. Ngải Huy, Lâu Lan nghĩ đến một vấn đề." ( Nguyên văn là bừng tỉnh đại ngộ, nhưng tại hạ nghĩ Lâu Lan là dùng CPU để tính toán, để theo nguyên văn thì nó giống con người chợt nhận ra điều gì từ tiềm thức, không trải qua tính toán, cái này không sát với hình tượng “người máy” nên tại hạ đổi lại. Chú giải dài hơn câu văn:cuoichet:)
Ngải Huy liền hỏi: "Lâu Lan nghĩ đến điều gì?"
Lâu Lan mở to hai mắt: "Ngải Huy, Thần Chi Huyết có quan hệ gì với nó hay không? Thần Chi Huyết hay Ma Thần chi huyết, chỉ khác nhau có một chữ thôi."
Ngải Huy ngây ra như trúng phải định thân thuật, suy nghĩ trong đầu chợt thông suốt.
Điều đơn giản như vậy tại sao mình không nghĩ tới nhỉ!
Thần Chi Huyết, Ma Thần chi huyết...
Chẳng lẽ Thần Chi Huyết xuất hiện, thực có quan hệ với Ma Thần chi huyết?
Ngải Huy bỗng nhiên minh bạch, tại sao Thần Chi Huyết lẫn Đại Cương đều nghĩ hết mọi biện pháp hòng mưu đoạt cho bằng được hai giọt Ma Thần chi huyết.
Lúc trước hắn suy đoán lai lịch của Thiệu Sư, giờ phút này đã minh bạch đôi chút. Thiệu Sư, nếu không phải xuất thân từ Thần Chi Huyết, thì cũng phải có quan hệ không đơn giản với Đại Cương. Thiệu Sư lớn tuổi như thế, khả năng có quan hệ với Đại Cương rất nhỏ, như vậy, khả năng lớn nhất là Thiệu Sư xuất thân từ Thần Chi Huyết.
Pho tượng thần bí là do Ngải Huy lấy từ bảo khố Diệp phủ. Rất có thể tổ tiên Diệp Thị khi xưa tìm kiếm Ma Thần chi huyết mới vô tình đoạt được nó. Nhưng do không có Ma Thần chi huyết, nên pho tượng không lộ ra bí mật, thế mới tới phiên mình chiếm được đại tiện nghi.
Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, nhưng Ngải Huy không nói gì, nhất là suy đoán về Thiệu Sư.
Nếu như Thiệu Sư thật sự xuất thân từ Thần Chi Huyết, tại sao ông phải trốn khỏi nơi đó? Trong đó nhất định có bí mật không muốn cho người khác biết. Nếu đem những suy đoán này nói cho Lâu Lan, chỉ khiến Lâu Lan thêm lo lắng vô ích.
Ánh mắt Ngải Huy nhìn vào Ma Thần khải giáp, Lâu Lan lấy Ma Thần chi huyết cũng tốt, hắn đỡ phải đau đầu xem cần chọn lựa cái nào.
Hắn đi về phía Ma Thần khải giáp.
*********************
Trên chiến trường, không còn nhận ra một chút nào lưu lại của bức tường Bắc Hải trước đây. Ở trên mặt đất, một loạt doanh trướng được dựng lên, trông giống như một hắc hải mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối.
Bên trong quân doanh, giờ phút này vô cùng bận rộn.
Diệp Bạch Y vẫn đang ngủ say trong quan tài hàn băng, nhưng từng nhịp tim đập vọng ra kéo dài, trầm trọng tựa như một đầu Cự Long đang say giấc.
Mấy tên tướng lãnh xông tới hỏi: “Lúc nào thì đại nhân mới tỉnh lại được?”
“Trông vào vận khí của hắn thôi.” Trong hai con mắt tràn ngập tơ máu của Nam Cung Vô Liên ngập tràn vẻ điên cuồng, y nhìn chằm chặp vào quan tài băng nói: “Thân thể của hắn quá yếu, cần phải bổ sung tinh huyết.”
“Bổ sung bằng cách nào?”
Nam Cung Vô Liên suy nghĩ một chút rồi nói: "Dùng Huyết thú, đẳng cấp càng cao càng tốt. Lấy tất cả Huyết thú cao cấp ra làm thịt hết." ( Quả này là đập nồi, dìm thuyền rồi J)
Bọn tướng lãnh xung quanh không lập tức bỏ đi, một kẻ đứng ra nói: "Cung chủ, hiện tại quân ta có nên phái thêm quân tiếp viện để truy kích Thiên Phong bộ và Binh Nhân bộ không? Mong cung chủ cho ý…"
Nam Cung Vô Liên lập tức nhìn chòng chọc kẻ vừa nói, hai con ngươi long lên sòng sọc, mặt mày tím tái, quát lên the thé: "Cút ngay! Mấy chuyện chiến tranh chó má gì đó đừng có tới làm phiền ta! Chờ tên này tỉnh lại rồi các người đi mà hỏi hắn. Rõ chưa hả?!!"
Toàn bộ tướng lĩnh giống như một đàn vịt nhao nhao tẩu thoát khỏi doanh trướng.
*******************************
Trong “lãnh cung”.
Bắc Thủy Sinh đang nằm phơi nắng sau cánh cửa, một thân ảnh mơ hồ dần phóng đại trong mắt hắn.
“Đúng là có khách quý tới thăm a.”
Bắc Thủy Sinh rót cho Xà Dư một chén trà, sau đó đẩy nhẹ chén trà tới trước.
Xà Dư không khách khí, nâng chén trà nhỏ lên, hơi hạ thấp người cảm tạ, đoạn bảo: "Có chút việc mong tiên sinh chỉ giáo đôi điều."
Bắc Thủy Sinh nở một nụ cười nhẹ trên gương mặt thon gầy, tái nhợt của mình: "Có vẻ không phải là sự tình bình thường rồi."
Xà Dư trực tiếp gật đầu thừa nhận, nói tiếp: "Đúng, ta muốn biết【 Thiên Thần Tâm 】là cái gì?."
Bắc Thủy Sinh chợt dừng động tác trên tay lại: "Thiên Thần tâm?"
Y nhìn chằm chằm vào Xà Dư, thở dài nói: "Ngươi hà tất phải gấp gáp như vậy?"
Xà Dư miễn cưỡng nở nụ cười, sự tình về Sinh Diệt Hoa tế thuật không phải điều có thể nói ra ngoài. Mà xảy ra việc hoán đổi Chủ nô, càng khiến ả không dám để lộ ra. Nhưng ả không có thời gian để phung phí, nếu không tìm ra biện pháp xử lý sớm, tình thế của ả sẽ ngày càng bất lợi.
Ả biết được Thú Cổ Cung nghiên cứu ra 【 Thiên Thần Tâm 】, và nó được Đế Thánh dùng để cứu sống Diệp Bạch Y. Tin tức này với ả giống như một kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm. ( Không phải là cọc gỗ hay phao bè đâu nhé các đạo hữu. Cái này giống như kiểu còn răng còn tát ấy:cuoichet:)
Bắc Thủy Sinh nhẹ buông chén trà xuống, ấm giọng nói: "Cũng chẳng phải là sự tình gì quá cơ mật. Với tư cách của ngươi, biết cũng được, chỉ là vấn đề này là một chuyện xưa hơi dài."
Xà Dư ngồi ngay ngắn, khẽ cười nói: "Xà Dư có đủ thời gian và kiên nhẫn."
Bắc Thủy Sinh thản nhiên hỏi: "Chúng ta vẫn tự xưng là Thần Chi Huyết, vậy ngươi có biết cái tên này từ đâu mà ra không?"
Xà Dư sửng sốt, ả không nghĩ tới cái chuyện xưa này lại xa xôi tới vậy, ả lắc đầu đáp: "Chẳng lẽ không phải do chúng ta là Huyết tu sao?"
Bắc Thủy Sinh lắc đầu: "Là năm xưa, có một người ngẫu nhiên thu được một giọt Thần Chi Huyết, từ đó mới khai sáng ra Thần Chi Huyết."
Xà Dư ngây ra như phỗng, lắp bắp nói: "Thần Chi Huyết? Máu của Thần? Chẳng lẽ thật sự có máu của Thần trên cái thế giới này?"
Bắc Thủy Sinh khẽ cười một tiếng: "Bí mật của Thần Chi Huyết không phải sức một cá nhân có thể phá giải được. Cho nên lúc ấy, người nọ liền cùng một nhóm người rất có thực lực và tài năng, thành lập một tổ chức, chính là Thần Chi Huyết. Tổ chức trải qua nhiều đời vẫn đang tiếp tục khám phá bí mật vô cùng tận của Thần Huyết. Những tri trức thu được từ Thần Huyết khiến họ nhận ra được sự hạn chế của hệ thống Nguyên lực."
"Theo thời gian, những thành quả họ nghiên cứu ra đã tích lũy đến một mức độ vô cùng hùng hậu. Huyết Độc, Huyết Luyện đều là thành quả về sau này. Khi đó, họ nghiên cứu ra một loại Nhân Ngẫu, hơi giông giống Sa Ngẫu, nhưng thông minh, linh hoạt hơn nhiều. Họ đặt cái tên là “Thần Ngẫu”. Thần Ngẫu xuất hiện đã trợ giúp họ rất nhiều. Vậy nên, bọn họ đã thành lập ra một chỗ chỉ chuyên môn luyện chế Thần Ngẫu, với mong muốn tạo ra thật nhiều Thần Ngẫu, chính là Thần Ngẫu cung hiện nay."
"Thần Ngẫu cung trải qua nhiều đời cung chủ, thì xuất hiện một người, kẻ này đưa ra một ý tưởng vô cùng lớn mật."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT