Khu Nịnh Mông tiếng người huyên náo, ồn ào như ngày tết.
Cố Hiên bình tĩnh nhìn quanh, thì thấy mọi người đều có vẻ hưng phấn và vui sướng đến giật mình. Lưng hắn đeo trường kiếm, đầu búi tóc, trên búi tóc cắm một cây trâm gỗ. Chòm râu mỏng được tỉa tót chỉnh tề, nét mặt góc cạnh, cơ thể cường tráng.
Hắn đã phát hiện có mấy kiếm tu, còn kim tu ở đây đầy ra, đi lại rộn ràng.
Trong doanh địa người đông như mắc cửi, nhưng lại vô cùng trật tự, không có ai gây rối. Hai ngày trước, có mấy kẻ dám gây sự, bị Dương sư giết ngay tại chỗ, thi thể vẫn còn ở ngoài doanh địa.
Cố Hiên cảm thấy có chút không quen, khí tức đại sư không ngừng đảo qua doanh địa, mỗi lần như vậy, Cố Hiên vốn có cảm giác nhạy cảm lại theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm.
Sự áp bách của Đại sư thực là đáng sợ.
Cố Hiên tràn ngập chờ mong.
Hai năm trước hắn đã tiến vào cảnh giới tam nguyên, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy ngưỡng cửa đại sư. Để tìm cơ hội lên cấp đại sư, hắn xông vào Man Hoang, muốn thông qua chiến đấu để tìm ra lối.
Kinh nghiệm chiến đấu trở nên phong phú, kỹ xảo cũng được rèn luyện, nhưng đại sư chi đạo vẫn không hề có manh mối.
Vừa vặn hắn gặp phải một đám nguyên tu chạy tới Tùng Gian Cốc, hắn bèn đi theo. Lôi đình đại sư đầu tiên, mọi người đều thấy hứng thú, họ đều chưa bao giờ nhìn thấy lôi đình chi uy.
Khác với những nguyên tu khác, Cố Hiên ngoài tò mò về lôi đình, còn tò mò về khả năng kiếm thuật của Ngải Huy, nhất là sau khi nghe về cuộc chiến Hàn Lạp.
Cố Hiên đã từng nhìn thấy kiếm thuật của Hàn Lạp, trong lòng rất là thán phục. Hàn Lạp là thiên tài kiếm thuật xuất sắc nhất của Côn Luân Kiếm Minh hai năm qua, Cố Hiên tự thẹn không bằng.
Nhưng Hàn Lạp lại bại dưới kiếm Ngải Huy.
Lúc Cố Hiên nghe thấy tin này thì sững người. Đánh bại được Hàn Lạp, kiếm thuật của Ngải Huy mạnh tới cỡ nào?
Lại đúng lúc hắn mãi vẫn không tìm thấy kiếm đạo cho bản thân, thế nên lập tức hắn quyết định đi tới Tùng Gian Cốc bái phỏng Ngải Huy. Nhưng tới doanh địa Nịnh Mông, hắn đã bị sóng người mãnh liệt làm giật mình, hắn không ngờ lại có nhiều người muốn gia nhập Tùng Gian Cốc tới như vậy.
Có một đại sư tọa trấn doanh địa, điều này khiến Cố Hiên càng thêm tò mò vào thực lực của Tùng Gian Cốc.
Ngay vừa nãy, Sư Tuyết Mạn dẫn theo một số người xuất hiện ở Nịnh Mông khiến cho xung quanh rối loạn. Ai nấy đều hưng phấn, đều đoán ra được lí do.
Quả nhiên, Sư Tuyết Mạn tuyên bố chiến bộ chiêu thu người mới.
( Trọng Vân Chi Thương)?
Chẳng ai quan tâm tới cái tên của chiến bộ, họ chỉ vểnh tai chú ý nghe tiêu chí chọn người.
Sư Tuyết Mạn có địa vị cao trong Tùng Gian Cốc, đã là đại sư, xuất thân thế gia, thực lực lẫn gia thế đều làm người ta phải tâm phục khẩu phục. Dù không học được lôi đình, nhưng được theo Sư đại tiểu thư, cũng là một lựa chọn tốt.
Bốn vị thổ tu ra tay, một cái hỏa trì xuất hiện, Sư Tuyết Mạn đổ vào trong hỏa trì một bình Tuyết Dung Nham.
Nhiều người lộ vẻ đau lòng, một bình Tuyết Dung Nham đắt tiền lắm đó!
Tuyết Dung Nham hiện đang bán rất đắt hàng, giá cực cao, trong giới hỏa tu không ai không biết. Giáp đẳng hỏa dịch nhất định là trân phẩm mà đa số hỏa tu đều không mua nổi, nên ai cũng nghĩ Tùng Gian Cốc nhất định là giàu nứt đố đổ vách. Sống thời loạn thế, giàu nứt đố đổ vách có nghĩa tài liệu nguyên liệu rất nhiều, trang bị rất tốt, khả năng sinh tồn rất cao.
Ai nấy đều phấn chấn, có mấy người nóng lòng muốn thử.
Nhất là những hỏa tu đang không có chỗ ở, càng như bị trúng phải thuốc kích thích, nhìn hỏa trì là biết rõ ràng là nhằm vào giới hỏa tu.
Tang Chỉ Quân bước ra, nói to: "Hỏa tu, nếu ở được trong hỏa trì một nén nhang trở lên đều là hợp lệ."
Nhiều hỏa tu biến sắc, hỏa nguyên lực trong hỏa trì rất nồng đậm, chẳng khác gì trong dung nham. Ở trong dung nham một nén nhang, đối với hỏa tu là thử thách rất lớn.
Cố Hiên cố đoán thâm ý đằng sau thử thách này là cái gì?
Hắn liếc nhìn Sư Tuyết Mạn, toàn thân đối phương khí tức ngưng đọng, khiến Cố Hiên chấn kinh. Hắn biết Sư Tuyết Mạn là đại sư, nhưng hắn tưởng cô chỉ mới lên cấp đại sư. Đại sư mới lên cấp thường cảnh giới còn chưa ổn định, nguyên tu có kinh nghiệm nhìn là biết ngay.
Nhưng khí tức Sư Tuyết Mạn ngưng tụ không tan, vô cùng ổn định vững chắc, nhìn chẳng thấy không ổn định chỗ nào.
Các loại dấu hiệu, đều không giống như vừa lên cấp.
Trong lòng Cố Hiên lại tăng hạng của Tùng Gian Cốc lên một cấp.
Hắn không biết Sư Tuyết Mạn làm sao làm được, nhưng chỉ điều này đã đủ để chứng minh, thực lực Sư Tuyết Mạn cao hơn đại sư bình thường.
Hỏa trì rất lớn, một lần có thể chứa được năm mươi nguyên tu.
Năm mươi hỏa tu ở trong hỏa trì, như tắm nước nóng tập thể, tràng diện nhìn khá buồn cười, nhưng không có ai cười được, hỏa nguyên lực nồng đậm xâm thực vào trong thân thể hỏa tu, khiến mặt ai cũng đỏ như ớt.
Những hỏa tu thực lực yếu không chịu nổi phải há miệng ra thở, phun ra hơi thở nóng hực xen lẫn những tia lửa.
Cố Hiên suy tư, hắn nghĩ tới Tuyết Dung Nham. Xem ra hỏa nguyên ở Tùng Gian Cốc nhất định là rất dồi dào, dồi dào tới mức họ có thể sử dụng phương thức bá đạo như vậy để tu luyện. Đây tuyệt đối là một phương pháp tu luyện loại tàn khốc, nhưng cũng là phương pháp hữu hiệu tuyệt đối, có thể làm thực lực tăng cao chỉ trong thời gian ngắn.
Hỏa tu đứng quanh hỏa trì ai cũng phấn khởi.
Không sai, là phấn khởi.
Hỏa tu không quan tâm phương pháp tu luyện có tàn khốc hay không, họ chỉ quan tâm nó có hữu hiệu hay không, có giúp tăng nhanh thực lực hay không. Họ không có chỗ ở cố định, cảnh giới đã bị đình trệ thời gian dài, nên có sự khát vọng với tu luyện hơn xa nguyên tu bình thường.
Trong thời loạn thế, không có thời gian để ngươi từ từ trưởng thành. Nếu không nhanh chóng đề cao thực lực, chỉ sẽ trở thành đồ ăn cho hoang thú hoặc xác chết trên chiến trường.
So với tử vong, tu luyện tàn khốc đáng là gì?
Cảnh giới của họ đã lâu không tiến, trong khi bao kim tu, thủy tu vốn ngang bằng với mình lại không ngừng bỏ mình lại càng ngày càng xa, mà bản thân ngay cả cơ hội đuổi theo cũng không có.
Tuyệt vọng suốt năm năm, những ai sống được tới nay đều là những người có tâm chí kiên định.
Bây giờ cơ hội đã xuất hiện, dù có nó tàn khốc hơn thế nữa, thì cũng có sao!
Nguyên tu trong hỏa trì ai cũng đau đớn, nhưng không ai từ bỏ. Họ biết cơ hội này hiếm có, nếu rời khỏi hỏa trì, họ sẽ không có được cơ hội thứ hai.
Họ không muốn trở về với sự tuyệt vọng kia nữa.
Hô!
Một tia hỏa diễm từ đỉnh đầu một hỏa tu bốc lên, hóa thành hư ảo, gương mặt hỏa tu vặn vẹo, gân xanh trên trán gồ lên, cơ nhục trên má run rẩy, mồ hôi hột to như hạt đậu mới vừa nhô ra liền hóa thành hơi nước, để lại dấu vết trắng bệch, hắn há miệng, nhưng không buột ra một tiếng rên nào.
Hắn sợ rên lên sẽ bị mất đi tư cách.
Hỏa diễm bắt đầu cháy dọc theo gò má hắn, làn da bốc cháy, lộ ra lớp thịt đỏ au. Hỏa diễm cháy dọc theo cổ, tràn xuống vai, sự đau đớn khiến toàn thân hắn run rẩy.
Nhưng không rên lên một lời.
Thà rằng để cho mình bị cháy thành tro, cũng không muốn quay trở về niềm tuyệt vọng đó.
Hỏa diễm cháy qua vai, xuống cánh tay, ngón tay, mức độ giãy dụa giảm dần đi, gương mặt hoàn toàn vặn vẹo, ánh mắt từ từ trở nên bất động.
Quanh hỏa trì, yên lặng như tờ.
Đám Kim tu chấn động, đám Hỏa tu lệ rơi đầy mặt.
Khương Duy, Tang Chỉ Quân đều biến sắc, họ cũng bị xúc động, nhưng người bị tác động mạnh nhất lại là Bàn Tử.
Bàn Tử ngơ ngác nhìn hỏa trì, hơn một phần ba hỏa tu trong hỏa trì đã bắt đầu bốc cháy. Thời gian chỉ mới qua hơn một nửa mà thôi, và theo tiêu chuẩn của họ, thì những hỏa tu này đều không hợp cách.
Vì họ không chịu nổi tới một nén nhang.
Nếu cố gắng chịu nữa, sẽ bị đốt cháy thành tro, không thể nào sống sót.
Nhưng không ai động.
Hỏa tu kia đã bắt đầu cháy vào xương, thần trí đã mơ hồ, ánh mắt bắt đầu tan rã.
"Đưa hắn ra, chữa trị cho hắn."
Sư Tuyết Mạn lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cô hít sâu, cảnh trước mặt làm cô rất xúc động.
Nguyên tu vội kéo người kia ra, dập tắt lửa, giao cho Lâu Lan cứu trị.
Hỏa tu không nhúc nhích, ánh mắt tan rã.
Sư Tuyết Mạn nhìn hỏa tu kia, trịnh trọng hô: "Ngươi được nhận."
Đôi tròng mắt đã tan rã hơi chấn động, hơi thở hơi ngừng lại, sau đó trở nên vững vàng hơn.
Lâu Lan nói nhanh: "Hắn hôn mê rồi."
"Lâu Lan, có trị được không?"
"Tuyết Mạn, có thể."
Hỏa tu trong hỏa trì đang cố gắng vượt qua vực sâu tuyệt vọng trong biển lửa, cố gắng bò lên đỉnh núi, vươn tới ánh mặt trời rực rỡ.
Là ngọn lửa của sinh mạng, là ánh sáng của khát vọng tôn nghiêm.
Không ai nhìn thấy ở một chỗ khác trong khu Nịnh Mông, Ngải Huy đứng thẳng trên một tòa tháp cao mới dựng xong, từ xa nhìn xuống hỏa trì.
Hắn nhìn chăm chú một lúc lâu, không nói một lời, nhảy xuống tháp, tiếp tục làm việc.
Cho tới bây giờ, ( Lôi Đình Chi Kiếm) của hắn mới chỉ có một mình hắn mà thôi.
( Lôi Đình Chi Kiếm), nghe tên là biết chiến bộ này có hai đặc điểm, một là lôi đình, hai là kiếm tu. Thực lực của đám Khương Duy rất mạnh, khả năng phối hợp chiến thuật cũng rất cao, nếu có họ hỗ trợ, Ngải Huy thành lập chiến bộ sẽ dễ hơn nhiều.
Ngải Huy từng đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định bắt đầu từ con số không, hắn đang có một ý nghĩ táo tợn.
Nhờ Côn Luân Kiếm Minh, quần thể kiếm tu mấy năm nay phát triển rất tốt, nhưng đa số kiếm tu mạnh đều đã gia nhập vào Thiên Phong Bộ.
Nhưng tới nay, Thiên Phong Bộ chưa hề chứng minh thực lực của họ, hay kiếm tu vẫn còn chưa chứng minh giá trị của họ.
Ngải Huy rất khó chiêu mộ được nhiều kiếm tu xuất sắc, hắn phải tự bồi dưỡng từ ban đầu.
Thời gian cho hắn lại rất ít.
Trong thời gian ngắn như vậy, tạo ra một chiến bộ có khả năng chiến đấu không phải là chuyện đơn giản.
Ngải Huy có một ý tưởng, nhưng nó có khả thi hay không, thì phải thử mới biết.
Hắn đang đứng ở trong doanh địa Vương Tiểu Sơn dựng lên khi lần đầu họ tới Nịnh Mông. Bức tường vây quanh khiến bên ngoài không nhìn thấu được bên trong, không ai biết trong này có một cái tháp cao cắm đầy kiếm cỏ đang được xây dựng.
Trong tháp, kiếm cắm chằng chịt theo một quy luật riêng biệt, Ngải Huy không ngừng đi lại trong đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT