Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: wildcatgvn*

Ngải Huy cảm thấy đau cả đầu, không thể hiểu nổi sao trên đời lại có người nhàm chán như vậy.

Hắn day day huyệt thái dương,vẻ mặt vô cùng khó chịu: "Ý Hàn Lạp là, muốn tỷ thí công khai?"

Mặt Kiều Mỹ Kỳ cũng đau khổ không kém: "Đúng vậy, hắn nói nếu ngươi không chấp nhận khiêu chiến, hắn sẽ phá hoại chuyện mua bán Tuyết Dung Nham, chuyển sang đe dọa những thương hội mua Tuyết Dung Nham."

"Đầu nó bị lừa đá à?" Ngải Huy trợn mắt, suýt nữa văng tục: "Sao cứ nhất định phải tìm ta đánh nhau? Đánh nhau với ta có kiếm được đồng nào à? Làm sao hắn lớn lên được thế? Hắn không muốn kiếm tiền mặc kệ hắn chứ, còn uy hiếp ta, sao không đánh nhau lại không cho ta kiếm tiền?"

Cung Dao Dao nhìn thấy dáng vẻ này của Ngải Huy thì trong lòng mừng rỡ, cười hì hì: "Không ngờ Hàn Lạp lại là một kiếm si. Ngải Huy à, ngươi phải hiểu, kiếm si là loại người không để ý tới tiền."

Trong mắt mọi người, Ngải Huy là kẻ trăm phần trăm coi tiền là trên hết. Chuyện Hàn Lạp thỉnh chiến, theo họ, là một chuyện vô cùng trang trọng, quan hệ đến danh dự, vinh quang, thể hiện sự truy cầu về tài nghệ.

Ngải Huy lại đi móc chuyện mời chiến qua tiền bạc, bảo không có tiền mới là chuyện làm hắn coi thường. Người ta có cười chê, cũng chẳng xi nhê gì với cái da mặt rõ dày của hắn.

Mọi người vốn đã chịu thua, hết cách với Ngải Huy, nay thấy có người uy hiếp được hắn, ai nấy đều mừng rơn.

Ngải Huy quay sang nhìn thành chủ, mặt mày nghiêm túc: "Cho người đi giết hắn đi, kẻ làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của chúng ta, chết là hay nhất."

Thành chủ càng cười khổ: "Thế thì còn gì để nói. Người ta chỉ là muốn khiêu chiến ngươi, luận bàn kiếm thuật, nếu giết hắn, còn ai dám làm ăn với chúng ta nữa?"

Sư Tuyết Mạn cũng lắc đầu: "Cách đó không được."

Cô sinh ra trong gia tộc coi trọng vinh dự, từ nhỏ đã được dạy khi bị khiêu chiến, là quyết không bao giờ lùi bước. Thế gian đều cho rằng, việc can đảm đi khiêu chiến là một hành động đáng được tán dương.

Ngải Huy mặc kệ Thiết Nữu, lúc nào Thiết Nữu chả thành thực như thế, hắn tiếp tục hỏi thành chủ: "Tuyết Dung Nham là sinh ý của cả hai chúng ta đúng không?"

Thành chủ là người làm ăn, thông minh nhanh nhạy hiểu ngay, sảng khoái nói: "Đúng vậy, Hàn Lạp dám uy hiếp việc buôn bán của chúng ta, hậu quả không thể để một mình ngươi phải gánh chịu. Ngươi có yêu cầu gì cứ nói."

Ngải Huy ho khẽ một cái: "Không phải hắn muốn khiêu chiến sao, được, ta sẽ cho hắn một cơ hội. Nhưng mà ta không quan tâm tới cái gọi là danh vọng hay vinh dự, hắn muốn khiêu chiến ta, cũng được, chỉ cần đặt ra đủ tiền cược. Phần tiền cược của ta, thành chủ ngươi chịu, ngươi ra tiền ta xuất lực, thế nào?"

Thành chủ cười ha hả: "Yêu cầu rất hợp lý, được, không thành vấn đề."

Ngải Huy này thực là thú vị, giống thương nhân hơn cả kẻ làm thương nhân là hắn.

Cung Dao Dao trợn mắt nhìn Ngải Huy, một lát sau, mới quay sang Sư Tuyết Mạn: "Trời ơi, Tuyết Mạn tỉ, sao tỉ chịu nổi một tên keo kiệt như thế?"

Sư Tuyết Mạn vân đạm phong khinh: "Hắn nghèo."

Cung Dao Dao im bặt, không còn gì để nói.

Ngải Huy dứ dứ cô,vẻ mặt dương dương tự đắc.

Hỏa Sơn Tôn Giả nhìn bản mặt vô lại của Ngải Huy, không nhịn nổi, bật cười ha hả. Sư Tuyết Mạn vân đạm phong khinh* với Ngải Huy dương dương tự đắc, trong con mắt của lão thực sự là tuyệt phối.

*mây nhạt gió nhẹ.

Chỉ có Cung Dao Dao vẫn không hiểu nổi. Theo cô thì, Tuyết Mạn tỉ nói Ngải Huy nghèo, lẽ ra Ngải Huy phải tức giận mới đúng chứ? Những người cô từng gặp, nếu bị kẻ khác bảo mình nghèo, đều cảm thấy nhục nhã, còn A Huy sao lại cứ như được khích lệ, mặt mũi dương dương tự đắc thế kia?

Hai người này thực là kì quái.

Thành chủ Kiều Mỹ Kỳ làm việc rất nhanh. Khi Hàn Lạp nghe tin Ngải Huy đồng ý tiếp nhận khiêu chiến, vui mừng khôn xiết. Còn vấn đề trả tiền phí gì đó, hắn ta chẳng chút bận tâm, đồng ý ngay.

Xế chiều hôm đó, mọi việc đã quyết định xong.

Khiêu chiến sẽ diễn ra vào sáng hôm sau. E ngại trận đấu làm thành thị bị ảnh hưởng, nên địa điểm khiêu chiến được đặt ở ngoài thành. Hàn Lạp đưa ra một khối Khổng Tước Kim, Kiều Mỹ Kỳ chịu tốn một bình Chí Thanh Thủy.

Cả hai món này đều không phải vật phàm, phẩm chất cao hơn Tuyết Dung Nham một bậc.

Khổng Tước Kim là một loại kim loại mới được phát hiện, màu sắc sặc sỡ, mỹ lệ đẹp đẽ như một cái lông khổng tước, thế nên mới được đặt tên là Khổng Tước Kim, phẩm cấp là giáp đẳng lương phẩm, giá cực kỳ đắt đỏ.

Chí Thanh Thủy là đặc sản của Thanh Thủy Thành, sản lượng cực ít, cũng là giáp đẳng lương phẩm, nó là thủy nguyên lực thuần túy nhất ngưng tụ mà thành. Kiều Mỹ Kỳ lấy ra Chí Thanh Thủy, đủ thấy vô cùng thành ý.

Gương mặt luôn lạnh băng của Thiết Nữu khi nhìn thấy Chí Thanh Thủy, dáng vẻ vạn năm bất biến cũng phải hơi hơi gợn sóng.

Ngải Huy nhìn thấy điều ấy.

Ngày thứ hai, mặt trời chói chang, người khắp Thanh Thủy Thành đều đổ xô ra đường.

Tin Ngải Huy tiếp nhận khiêu chiến đã truyền khắp Thanh Thủy Thành. Sống ở Thanh Thủy Thành khá tẻ nhạt, hầu như chẳng có hoạt động giải trí gì. Lần đầu tiên có trận tỷ thí cao cấp như này.

Hai người tỉ thí đều không phải đại sư, nhưng đều là người nổi tiếng. Hàn Lạp là thiên tài kiếm thuật mới quật khởi, liên tục đánh bại rất nhiều cao thủ, hiện đang là một trong những đại diện của kiếm thuật.

Ngải Huy thành danh còn sớm hơn, tên tuổi Lôi Đình Kiếm Huy lừng danh từ thời Tùng Gian Thành huyết chiến, đến giờ đã hơn năm năm.

So với Hàn Lạp đang tỏa sáng vạn trượng, Ngải Huy ảm đạm hơn hẳn. Thứ duy nhất làm người ta biết tới Ngải Huy là huyễn ảnh đậu giáp từ hai năm trước, và hắn được biết tới lúc ấy cũng chẳng phải vì có thực lực mạnh mẽ, mà vì sự ảnh hưởng của hắn tới Tùng Gian Phái.

Rất nhiều người đã nghe danh Ngải Huy, nhưng không ai biết gì về kiếm thuật của hắn.

Trên bầu trời Thanh Thủy Thành đầy người là người. Ai mà muốn có tầm nhìn tốt, thì phải bay lên cao, nhưng điều đó bị hạn chế, vì không được bay cao hơn tầng mây mù phòng ngự. Kiều Mỹ Kỳ là thành chủ, đương nhiên là có đặc quyền này, hắn dẫn đám Sư Tuyết Mạn, Cung Dao Dao ngồi chễm chệ trên tầng mây cao.

Hỏa Sơn Tôn Giả và Dương Tiếu Đông đương nhiên ở trong hàng ngũ đó.

Cùng là đại sư, nhưng Hỏa Sơn Tôn Giả có danh vọng và thực lực mạnh hơn Dương Tiếu Đông rất nhiều.

Dương Tiếu Đông hỏi: "Long tranh hổ đấu đã sắp bắt đầu, vãn bối rất là hiếu kỳ, tiền bối thấy ai giỏi hơn?"

Hỏa Sơn Tôn Giả hỏi ngược lại: "Dương sư thì sao?"

Dương Tiếu Đông trầm ngâm: "Cả hai đều có thực lực rất mạnh, lại cùng là am hiểu kiếm thuật, thật là khiến người ta khó mà quyết được. Nhưng mà nếu nói có phần thắng, vãn bối vẫn thấy Hàn Lạp có khả năng cao hơn một chút, vì dù sao Hàn Lạp cũng xuất thân từ Côn Luân Kiếm Minh, là thánh địa kiếm thuật."

Những người đứng quanh đều gật gù đồng tình.

Khi đoán về thực lực, thì sư thừa ở đâu là một yếu tố rất quan trọng. Côn Luân Kiếm Minh đã xuất hiện đại sư kiếm thuật đầu tiên, thế nên, Côn Luân Kiếm Minh chính là thánh địa kiếm thuật, là nơi có truyền thừa kiếm thuật mạnh nhất. Hàn Lạp nổi danh ở đó, thế là đủ thấy thực lực của hắn ta cường hãn, trong khi Ngải Huy chỉ là một kẻ tự học đâu đó mà thôi.

Hỏa Sơn Tôn Giả kì thực cũng nghĩ giống Dương Tiếu Đông, nhưng quan hệ giữa lão với Ngải Huy không tệ, không thể nói thẳng Ngải Huy sẽ thua, nên chỉ nói: "Đã cùng là kiếm tu, vậy cứ để cho kiếm quyết định thôi."

Cung Dao Dao hiếu kì hỏi Sư Tuyết Mạn: "Tuyết Mạn tỉ, tỷ cảm thấy ai sẽ thắng?"

Sư Tuyết Mạn ngắn gọn: "Ngải Huy."

Cung Dao Dao giật mình, Sư Tuyết Mạn nói quá dứt khoát như chém đinh chặt sắt: "Tuyết Mạn tỉ tin tên kia đến thế sao?"

Kiều Mỹ Kỳ và mấy người Dương Tiếu Đông đều quay sang nhìn, không ngờ Sư Tuyết Mạn lại trả lời đầy chắc chắn như thế.

Sư Tuyết Mạn như thoáng nhớ lại cái gì đó, gương mặt xuất thần, một lúc sau mới trả lời: "Trong chiến đấu, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ thua."

Câu trả lời này đã làm mọi người giật mình.

Có người khịt mũi coi thường, nghĩ thầm ‘thổi phồng rồi’. Nhưng cũng có người suy tư.

Không ai dám chất vấn Sư Tuyết Mạn. Sư Tuyết Mạn thân phận cao quý, dung mạo tuyệt mỹ, thực lực lại cường hãn, không ai muốn làm cô mất mặt.

Kiều Mỹ Kỳ cười: "Vậy chúng ta hãy xem Ngải Huy huynh đệ đại phát thần uy."

Mọi người chuyển mắt ra xem.

Hai năm vừa qua, kiếm thuật phát triển mạnh mẽ, rất nhiều người bắt đầu tu luyện kiếm thuật, nhưng tỉ thí kiếm thuật trình độ cao vẫn cực kỳ hiếm thấy. Nhiều người lấy huyễn ảnh đậu giáp, sẵn sàng thu lại trận chiến sắp xảy ra.

Hai người đứng đối diện với nhau, người ta nhận ra hai người này có vài điểm giông giống nhau.

Ví dụ như dáng người, không quá to con cường tráng, nhưng cũng không gầy gò yếu ớt, nói chung là cơ thể cân xứng. Hai người đều có dáng vẻ yên tĩnh, quần áo bay bay, tiêu sái xuất trần.

Thế nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ nhận ra khí chất hai người hoàn toàn khác biệt.

Hàn Lạp nhìn như yên tĩnh, nhưng đôi mắt lại rừng rực ngọn lửa cuồng nhiệt và thành kính, không hề che giấu chiến ý.

Ngải Huy nhìn như yên tĩnh, nhưng trong mắt chỉ có sự lạnh lẽo và hờ hững như một thanh kiếm, không hề có xung động về cảm xúc.

Hàn Lạp nhiệt huyết sôi trào, chiến ý bốc cao, cất cao giọng nói: "Không biết Âm Dương Kiếm Trận của Ngải huynh là học được từ đâu?"

Ngải Huy nhàn nhạt trả lời: "Tự ngộ ra."

Thân phận Sở Triêu Dương, đương nhiên hắn không muốn lộ ra.

Vẻ cuồng nhiệt trong mắt Hàn Lạp càng thêm rừng rực: "Ngải huynh kỳ tài ngút trời, Côn Luân ta cũng có Âm Dương Kiếm Trận, nhưng so với kiếm trận của Ngải huynh thì thua kém rất nhiều."

Ngải Huy bất ngờ, mắt nhìn Hàn Lạp nhu hòa đi nhiều.

Có thể công khai thản nhiên thừa nhận đồ của mình không bằng của người, kẻ tầm thường không thể nào làm được.

Hàn Lạp trịnh trọng thi lễ với Ngải Huy, nói: "Tại hạ thấy đồng đạo là sáng mắt, nếu có chỗ mạo phạm, xin Ngải huynh tha lỗi. Nhìn thấy kiếm thuật quá tuyệt diệu, nếu Lạp không được luận bàn một, hai, ắt sẽ ân hận suốt đời. Kính xin Ngải huynh đừng nương tay, chúng ta truy cầu kiếm đạo, hướng về đạo, có chết cũng xứng đáng!"

Lửa trong mắt Hàn Lạp rực lên cuồn cuộn, một sự cuồng nhiệt mạnh mẽ tới mức làm người ta phát sợ.

Ngải Huy hơi biến sắc.

Đây là lần đầu hắn gặp một kiếm tu cuồng nhiệt với kiếm đến thế. Có lẽ trong thời tu chân, những kiếm tu trong truyền thuyết chắc cũng cuồng nhiệt thành kính với kiếm thế này.

Sự lạnh lùng biến mất, thay vào đó, là sự nghiêm túc và trang trọng.

Lãnh Ngọc Tiểu Nhận giơ lên, chỉ thẳng vào Hàn Lạp, ánh mắt sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ, khí thế tăng vọt, quần áo không gió mà bay, nhả ra từng chữ.

"Như ngươi mong muốn!"

*Chào đón biên tập mới. Chúc mừng bạn đã ghi dấu ấn cá nhân lên chương truyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play