Khi đám Ngải Huy vào sâu trong động, rốt cuộc cũng nhìn thấy hai con Xích Hỏa hồ bức bị thương. Chúng đã thoi thóp, toàn thân đầy là vết thương, chúng bay được vào tới trong này, cũng đã dùng hết sức lực.
Chỗ này hẳn là nơi Xích Hỏa hồ bức bộ tộc sinh sống, sơn động có hình như cái chuông úp, trên hẹp dưới rộng, cao hơn hai mươi trượng. Trên vách đá đen lởm chởm lấp lóe những tia sáng mờ mờ màu đỏ sậm, Hỏa Nguyên lực cực kì dồi dào, chẳng trách Xích Hỏa hồ bức lại chọn chỗ này để sống.
Trong động trống rỗng, chỉ có trong góc chồng chất rất nhiều những bộ xương màu xám trắng, tro bụi và mạng nhện.
Ngải Huy giết luôn hai con Xích Hỏa hồ bức. Lúc này thần kinh căng thẳng của mọi người cũng được thả lỏng. Ngải Huy bảo mọi người giúp hắn chuyển cái núi xương kia.
Núi xương này đa số đều là xương của Xích Hỏa hồ bức. Xương của Xích Hỏa hồ bức rất dễ nhận ra, vì thể tích của chúng rất nhỏ. Ngải Huy chợt nghĩ, có một số dã thú trước khi chết, sẽ chọn một nơi nào đó, đến đó nằm yên tâm chờ chết.
Từ màu sắc của xương, có thể thấy Xích Hỏa hồ bức sống ở đây hẳn là đã rất nhiều năm.
Bỗng Ngải Huy sáng mắt lên, trong đống xương, hắn nhìn thấy một hạt châu màu đỏ sậm. Hạt châu to cỡ trái trứng gà, cầm trên tay rất ấm áp, sau khi lau sạch lớp bụi bặm bên ngoài, nó sáng lên màu đỏ sẫm.
"Hỏa Nguyên đan!"
Ngải Huy vui mừng hẳn, hắn đã từng dùng Nguyên Đan, nhìn một cái là nhận ra ngay, hạt châu này chính là Nguyên Đan.
Ngải Huy mừng lắm, lần này trúng số rồi! May là đàn Xích Hỏa hồ bức này chưa kết ra được Hỏa Nguyên đan, nếu không thì cả bọn đã gặp nguy hiểm.
Nếu nói, đại sư là ranh giới của Nguyên tu, thì Nguyên Đan chính là ranh giới của Hoang thú.
Hoang thú đã kết ra Nguyên Đan, thường có nhiều điểm thần kỳ, chúng nguy hiểm hơn, và thông minh hơn.
Một viên Nguyên Đan luôn có giá trị cực cao, những người khác thấy thế, ai cũng mừng, hối hả thi nhau tìm kiếm. Một lúc sau, có người tìm được một viên Hỏa Nguyên đan nữa.
Mọi người sợ bỏ sót, nên trở nên cực kì cẩn thận, động tác phân loại, bới xương cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Xích Hỏa hồ bức khi chết già, xương của nó được gọi là hỏa thiêu cốt, đó cũng là một loại vật liệu Hỏa Nguyên không tệ. Khi Xích Hỏa hồ bức sắp chết già, hỏa nang trong người nó sẽ đạt lên mức mạnh nhất. Lúc nó chết, Xích Hỏa tuôn ra khỏi hỏa nang, thiêu đốt máu thịt lẫn lông của nó, chỉ để lại một bộ xương mà thôi. Những bộ xương này vì được Xích Hỏa thiêu đốt rèn luyện khiến phẩm chất tăng lên, nên mới trở thành hỏa thiêu cốt.
Nhưng vì bản thân xương của Xích Hỏa hồ bức vốn không cứng cỏi lắm, nên dù sau khi hỏa thiêu, chất liệu có tăng lên, nhưng cũng chỉ có thể được coi là chất liệu không tệ mà thôi.
Đám Ngải Huy cuối cùng kiếm được năm viên Hỏa Nguyên đan.
Ai cũng vui mừng, Hỏa Nguyên đan là thứ tốt, nếu bán, viên nào cũng cực kì mắc, bán giá năm ngàn điểm thiên huân, chắc chắn khối người đồng ý mua. Nhưng Ngải Huy căn bản không có ý định bán, trong thời gian này, có tiền thì để làm gì? Tăng cao thực lực mới là chuyện cần làm, không có thực lực, ngay cả mạng còn không giữ nổi.
Lần này giành được chiến thắng, cũng vô cùng nguy hiểm, có cả yếu tố may mắn.
Xích Hỏa hồ bức không phải là hoang thú lợi hại nhất ở khu này, Nham Bối Địa Long mạnh hơn chúng, khó đối phó hơn chúng.
Năm viên Hỏa Nguyên đan đều giao cho Lâu Lan, để giúp hỏa nguyên tu trong đội tăng cảnh giới.
Ngải Huy bỗng nhìn thấy một khúc xương thoạt trông rất rắn chắc, hắn sửng sốt cầm lên xem. Cái xương này rất cứng, rất nặng, to bằng miệng bát, dài chừng nửa trượng, hai đầu có hình cầu, hẳn là xương đùi của một loại hoang thú nào đó.
Khúc xương trắng noãn như ngọc, rất đẹp đẽ. Ngải Huy gõ gõ, nó vang lên thanh âm như kim thạch, rất là cứng. Ngải Huy lấy Lãnh Ngọc Tiểu Nhận chém một cái, nhưng không để lại chút dấu vết nào trên khúc xương. Dù hắn không thúc Nguyên lực, nhưng thế này đã đủ làm cho người ta phải giật mình.
Hơn nữa, nó cũng không phải là xương của Xích Hỏa hồ bức, quả là kỳ quái.
Ngải Huy nói: "Tìm xem còn loại xương này không."
Mọi người cũng nhìn ra khúc xương này đặc biệt, nên đều chúi đầu xuống tìm, cuối cùng tìm được bốn khúc to nhỏ khác nhau. Khúc của Ngải Huy là khúc lớn nhất, khúc nhỏ nhất dài chỉ nửa thước, to bằng chiếc đũa.
Nếu không phải chúng có màu giống nhau, khí tức cũng giống nhau, thì Ngải Huy thực không dám chắc bốn khúc xương này đều là của một con Hoang thú. Đây là con thú gì thế nhỉ, mấy khúc xương này nhìn kì quái quá.
Tạm thời chưa biết xương này có gì đặc biệt, về phải đưa cho Hà mù nghiên cứu mới được. Ngải Huy vẫn thường tự hào mình là bán chuyên gia về hoang thú ở Man Hoang, nhưng khi nhìn thấy trình độ của Hà mù rồi, mới biết mình còn kém xa.
Đám Ngải Huy lấy hết mớ xương lạ, và kha khá hỏa thiêu cốt, rồi trở về.
Sau đại chiến, Hắc Ngư Chủy sơn trở nên vô cùng bình tĩnh, đám Ngải Huy trở về mà không gặp chút phiền toái gì.
Đám Ngải Huy trở về, làm những người ở nhà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Năm viên Hỏa Nguyên đan làm ai cũng mừng rỡ, nhất là những hỏa tu, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Ngải Huy vốn định tìm để đưa cho Hà mù nghiên cứu bốn khúc xương, nhưng thấy Hà mù đang chuyên chú rèn linh kiện, chả dám quấy rầy.
Tùng Gian Cốc trở về yên bình, nhưng không ai dám có chút lười biếng.
Sau trận chiến với Xích Hỏa hồ bức, Thủy Nguyên lực và Mộc Nguyên lực đã bị tiêu hao rất nhiều. Tuy đều chỉ ra có một đòn, nhưng Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn đều đã vận hết nguyên lực mà họ có thể.
Ngải Huy đoán, có lẽ phải ba ngày nữa, nồng độ nguyên lực trong thung lũng mới khôi phục lại.
Ba ngày ấy vô cùng căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng trôi qua an toàn.
Có một tin tốt nữa, là những linh kiện Ngải Huy cần đều đã được rèn xong.
Mọi người nghe nói Ngải Huy định bố trí cái gì đó, họ đều bỏ ngang việc đang làm, chạy tới xem.
Ngải Huy luôn tay luôn chân, bận bịu không nghỉ.
Ngải Huy đã quen bị cả đám vây xem, nên chẳng xi nhê gì.
Hắn đào một cái giếng đốt, dung nham đỏ rực chiếu cả mặt hắn hồng lên, hai tay không ngừng lấy những phần linh kiện ráp vào với nhau.
Những linh kiện ráp lại, dần tạo thành hình thù, là một toà tháp!
Một toà bảo tháp màu đen xuất hiện. Hắc Tháp cao chừng ba trượng, có ba tầng, do thạch nham và kim loại kết hợp rèn thành.
Trên đỉnh tháp, là một cái ống tròn, nhìn khá quen mắt.
Hình như nó là vòi phun của thổ tương thú phải không nhỉ?
Cái vòi phun lắp trên đỉnh tháp có thể xoay đi khắp hướng, rất là linh hoạt.
Ngải Huy thoả mãn, vỗ tay: "Thành công!"
Đám người nãy giờ đã vô cùng nín nhịn, lập tức mồm năm miệng mười hỏi đủ thứ.
"A Huy, đây là cái gì?"
"Vòi phun của thổ tương thú mà!"
Ngải Huy đắc ý, ho một cái, nghiêm túc nói: "Đây là Địa Hỏa tháp pháo!"
"Phụt ra dung nham giống thổ tương thú hả?"
Ngải Huy ra hiệu mọi người im lặng: "Để ta biểu diễn thử nhé, là gì mọi người biết ngay thôi."
Mọi người im miệng, tò mò chờ.
Bàn Tử bị gọi tới, Địa Hỏa tháp pháo cần phải do Hỏa tu điều khiển. Bàn Tử đi vào trong tháp pháo, mỗi tầng của tháp pháo đều cao hơn một trượng, không gian rất lớn. Bàn Tử tuy hơi mập tí, nhưng đi vào vẫn là dư sức.
Tháp pháo màu đen lập tức biến thành màu đỏ như thép nung, một luồng sóng nhiệt tỏa ra khắp xung quanh.
Mọi người đều nhanh chân lùi lại.
Địa hỏa từ trong tháp phụt ra, quấn quanh sáu cây cột của tòa tháp, chui vào cái mái cong của tầng thứ nhất, sau đó từ tầng hai cũng có hỏa diễm tuôn ra, màu còn rực sáng hơn ban nãy, gần như là màu trắng.
Lửa này nhìn quen quen.
Một người bật thốt: "Tập Thúc Bạch Hỏa!"
Những người khác giật mình, hèn gì nhìn quen mắt thế, là lửa Ngải Huy cho Hà mù chế tạo lò nung còn gì! Mọi người quay sang nhìn Hà mù đang thờ ơ lơ lửng giữa không trung.
Mọi người nhanh chóng nhận ra Địa Hỏa tháp pháo lợi hại hơn lò nung nhiều, vì địa hỏa ở đây được áp súc những ba lần. Hỏa diễm ở tầng trên còn trắng hơn tầng dưới, tỏa ra uy lực đáng sợ.
Khi hỏa diễm tầng thứ ba tỏa ra, lửa đã trắng như tuyết, nhìn mà lạnh toát, song ai cũng biết nhiệt độ của nó cực kì kinh người.
Khuôn mặt Hà mù vẫn lặng yên như mặt hồ, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động.
Tập Thúc Bạch Hỏa theo ông đã là phát minh của thiên tài. Ông vạn lần không ngờ, Ngải Huy lại còn có thể mang tới một niềm vui còn lớn hơn thế nữa. Áp súc nhiều tầng, có nghĩa Tập Thúc Bạch Hỏa còn có thể tiếp tục tăng lên, thế này… hai từ thiên tài không còn đủ để mà hình dung nữa!
Qua ba tầng áp súc, khí tức ngọn lửa trắng tỏa ra làm Hà mù vô cùng rung động. Thân là binh khí Sư, ông cực kỳ mẫn cảm với khí tức của hỏa diễm. Ngọn lửa có khí tức này, ông biết, vật liệu bình thường không thể nào chịu nổi, sẽ lập tức cháy thành tro bụi.
Ba tầng áp súc đã tuyệt hảo đến thế, nếu là sáu tầng thì sao? Chín tầng thì sao nhỉ?
Ông như nhìn thấy cánh cửa của một thế giới mới đang ầm ầm mở ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT