Trịnh Hiểu Mạn là thủ lĩnh thảo tặc, Tào Ninh là phụ tá đắc lực của Trịnh Hiểu Mạn, ngay cả phụ thân của Tào Ninh cũng là cánh tay đắc lực của Trịnh Viễn Hồng. Hai nhà là thế giao, giao tình không phải bình thường, lần này lại là cùng tránh được cuộc tàn sát của Thâm Hải, sự tin tưởng lẫn nhau không gì phá nổi.
Tào Ninh tính tình dũng mãnh nhưng cũng không kém phần cẩn thận, năng lực xuất chúng, ánh mắt lão lạt.
Người xa lạ trước mắt nhìn hơi quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng bây giờ hắn không rảnh bận tâm điều đó, chiến đấu khi đã bắt đầu, thì phải dựa vào đao kiếm để nói chuyện.
300 người vây công một người, đối phương không hề chạy trốn, hắn cảm thấy lo lắng, đối phương to gan như thế, e là có chuẩn bị trước.
Ngải Huy đang bay tới đột nhiên hạ thấp xuống.
Thấy vậy, đám thảo tặc lập tức phản ứng theo bản năng.
Tào Ninh biến sắc, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Những người đi hàng đầu bên cạnh hắn phát động công kích, những người khác thấy vậy, cũng xuất chiêu.
"Hô. . . Uống!"
Cảnh 300 người gần như cùng công kích tạo nên cảnh tượng rất hoành tráng, nguyên lực đủ màu phát ra, như những cơn sóng dữ, ào ạt chồm về phía Ngải Huy, những tiếng rít, tiếng hú đầy trời.
Tào Ninh sầm mặt. Đòn này nhìn thì uy mãnh, trên lại không hợp cách. Thảo tặc sống được trong thời loạn lạc, chống lại Thâm Hải thương hội, bởi vì có cái đạo sinh tồn. Khi công kích là phải phối hợp với nhau, mấy trăm Nguyên tu công kích tạo thành dòng Nguyên lực, Nguyên tu dưới đại sư, là không thể chính diện đỡ lại được. Công kích phải có tính toán, đạt được phạm vi công kích rộng nhất, để đối phương không thể nào chạy thoát được.
Như thế, mạnh như Thâm Hải thương hội, cũng mới bị thua trên tay họ được.
Đây là chiến pháp Chiến bộ tiêu chuẩn, Tào Ninh đã được học thuộc lòng từ nhỏ, tới nay đã nắm bắt rất vững vàng.
Nực cười là, về mặt chiến pháp, Thảo Sát Bộ hiện giờ lại không sánh bằng thảo tặc.
Tào Ninh nghiêm mặt, đối phương trơn trượt hơn hắn nghĩ, cú hạ thấp xuống kia cho thấy kẻ đó có khả năng nắm bắt thời cơ đến mức xảo diệu. Không chỉ chặt đứt súc thế của bọn họ, mà còn khích được đám thảo tặc thiếu bình tĩnh công kích trước, làm xáo trộn nhịp điệu công kích của cả đội ngũ.
Chứng tỏ kẻ này có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Là cao thủ!
Công kích nhìn thì rất thanh thế, nhưng e rằng không dọa được đối phương.
Quả nhiên, Ngải Huy ngóc cao lên, vân dực sau lưng vỗ mạnh, dòng lũ nguyên lực áp sát vào hắn.
Tào Ninh vui mừng, đối phương không tránh được làn công kích này!
Làn công kích dù hơi lộn xộn, nhưng số lượng cực lớn, nếu bị đánh trúng, vẫn khó mà thoát.
Nhưng tư thế của tên kia...
Tư thế của Ngải Huy rất đặc biệt, vân dực áp sát vào lưng, người chúi tới, mũi kiếm phát ra ánh sáng phun ra nuốt vào, như một con cá đang bơi hết tốc lực.
Tào Ninh híp mắt.
Dòng lũ nguyên lực chỉ còn chút nữa là nhấn chìm đối phương, thì đối phương đột nhiên biến mất.
Đây là. . .
Tào Ninh đã từng thấy rất nhiều nguyên tu chuyên về tốc độ. Năm đó ở Thảo Sát Bộ, tốc độ của đám Tham Tiếu ai cũng kinh người. Bọn họ có thể lưu lại tàn ảnh chân thực trên không trung, thân pháp nhẹ như khói, có thể bay đường dài suốt mấy ngày đêm, nhưng chưa từng có ai có tốc độ nhanh mạnh mẽ trong hành trình ngắn như thế này.
Hắn không còn nhìn thấy thân ảnh của đối phương.
Một tiếng nổ bây giờ mới vang lên.
Tào Ninh sửng sốt, phong chướng?
Lẽ nào trong nháy mắt vừa rồi, tốc độ của đối phương đã đột phá phong chướng?
Hắn nghiêng mặt sang bên trái, nhìn thấy một chấm đen nhỏ.
Nhanh quá. . .
Đây là muốn trốn?
Chẳng biết vì sao, suy đoán này lại khiến Tào Ninh thở phào. Hắn không khỏi tự giễu bản thân vì điều ấy. Cú xông tới vừa rồi rất ngắn ngủi, nhưng biểu hiện của đối phương vượt xa bọn họ. Đối phương rất giỏi về chiến đấu, có khả năng nắm bắt thời cơ thuộc hàng đỉnh cao.
Đây là loại địch thủ Tào Ninh cực không muốn gặp, vì dù có thắng, phe mình cũng phải thương vong nặng. Thực lực thế này, tuyệt đối không thể là hạng người vô danh.
Đợt công kích thứ nhất thất bại, đội ngũ rối bời bắt đầu điều chỉnh.
Chiến đấu chính là như vậy, một khi mất đi tiên cơ, thì đồng nghĩa nhịp điệu bị xáo trộn. Nhưng Thảo Sát Bộ kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, dù có gặp phải hiểm cảnh cũng không hoảng loạn, bọn họ có thể điều chỉnh rất nhanh.
Đáng tiếc, thảo tặc là thảo tặc, Thảo Sát Bộ là Thảo Sát Bộ.
Được rồi, ngay cả Thảo Sát Bộ bây giờ, cũng đâu còn dũng mãnh như năm đó.
Tào Ninh cũng cảm thấy yêu cầu của mình quá cao, đội ngũ mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng vẫn tự điều chỉnh được, thường ngày huấn luyện cũng không uổng phí. Hắn lại quay sang nhìn mục tiêu, hả?
Đối phương cũng đã điều chỉnh, xoay thẳng về phía bọn họ, đây là?
Tào Ninh và Ngải Huy nhìn thẳng vào nhau.
Không được!
Tào Ninh giật thót, đối phương căn bản không hề nghĩ tới chạy trốn, hắn muốn tấn công!
Khí thế rất ác liệt, làm đám thảo tặc phía dưới phải biến sắc, đội ngũ đang điều chỉnh lại rối loạn.
"Chúng ta có nhiều người!"
Không biết ai hô to, làm mọi người lại tăng lên lòng tự tin, đúng thế, bọn họ có tới 300 người kia mà.
"Giết!"
"Thịt hắn!"
Mọi người kích phẫn, những nguyên tu Cung thuật phát động tấn công trước, cơn mưa tên bay ra.
Thân hình Ngải Huy lắc lư theo một quỹ tích quỷ dị.
Đám thảo tặc cảm thấy mình như bị khóa chặt làm mục tiêu, bọn họ theo bản năng điên cuồng công kích, muốn ngăn cản đối phương, nhưng ngay cả góc áo của địch họ cũng không chạm tới được. Họ thấy sợ, vì sợ nên rối loạn, mất đi sự phối hợp với nhau, khiến công kích của họ cực kì hỗn loạn.
Ngải Huy linh hoạt né tránh làn mưa tên.
Bóng người với quỹ tích quỷ dị kéo theo vô số tàn ảnh, càng lúc càng tới gần.
Gương mặt hờ hững, không chút tình cảm, không có giận dữ, cực kì bình tĩnh.
Sự bình tĩnh giữa chiến trường tán loạn, trở nên vô cùng chói mắt.
Làm cho người ta sợ hãi.
Tào Ninh run lên. Hắn biết mình đã chọc trúng phải kẻ hung.
"Đại bánh!"
Hắn dùng hết sức gào to, gân cổ vồng lên.
Mũi kiếm của kẻ đang lao xuống kia có một vệt màu hồng nhàn nhạt.
Lão Ngũ là nòng cốt của đội ngũ, là hậu nhân của Thảo Sát bộ, người như hắn ở đây có tất cả sáu người. Họ rất ăn ý với nhau, có tố chất chiến thuật, gia học uyên thâm, lập tức hiểu ngay ý của Tào Ninh.
Bọn họ nhất định phải ngăn được đợt công kích này của đối phương.
Sáu người cùng xuất ra chiêu phòng thủ. Bọn họ tu luyện truyền thừa không giống nhau, nhưng chiêu để thủ thì ai cũng có.
Sáu màn ánh sáng màu sắc khác nhau, độ dày khác nhau, tầng tầng trùng điệp, như cái bánh to nhiều tầng.
Chiêu này gọi là 【 trùng điệp phòng thủ 】, là một chiến thuật tiêu chuẩn của Thảo Sát, nhưng mọi người đều thích gọi nó là "Đại bánh" .
Màn ánh sáng này được kết tạo một cách có tổ chức, là một sự kết hợp chặt chẽ, vừa cứng rắn, vừa dẻo dai, có khả năng chống đỡ đòn tấn công hữu hiệu.
Long Chuy Kiếm rung mạnh.
Hồng sa ở mũi kiếm đã dài chừng ba trượng, hắn như đang lao xuống, kéo theo một tấm vải đỏ mỏng.
【 hồng sa 】!
Ngải Huy đã cải tạo một chút chiêu 【 hồng sa 】 này. Lý Duy đại ca có thân thể mạnh mẽ, phối với Binh Nhân truyền thừa, cứng tới mức không thể phá vỡ, dùng sức xung kích cương mãnh bạo liệt đó để bổ sung lẫn nhau.
Thứ chịu sức xung kích của chiêu【 hồng sa 】của Ngải Huy là kiếm, thân thể của hắn không đủ để chịu đựng lực xung kích kinh khủng như thế.
Tốc độ của hắn không ngừng tăng lên. Sau thời gian bồi luyện với Thanh Phong, tốc độ và khả năng ra chiêu của Ngải Huy càng thêm ngắn gọn hợp lý, càng có hiệu suất. Độ dài của hồng sa đã được điều chỉnh giảm đi, làm uy lực tăng lên.
Hồng sa lần này chỉ dài có ba trượng.
Song độ đậm đặc của nó thì tăng lên.
Ngải Huy kéo tấm hồng sa mềm mại đẹp đẽ đập lên tấm màn ánh sáng.
Ầm!
Một tiếng nổ tung.
Màn ánh sáng sáu tầng bị xuyên thủng, đại bánh ầm ầm vỡ nát.
Lực phản chấn cực mạnh làm Ngải Huy cũng hơi choáng váng, hắn nắm chặt Long Chuy Kiếm, tiếp tục phóng tới.
Long Chuy Kiếm đã xuất hiện mấy vết nứt vì lực phản chấn quá mạnh.
Đám Tào Ninh thảm hơn, cả bọn đều bị thương không nhẹ. Dư âm của 【 hồng sa 】 lạc vào trong trận, làm mấy nguyên tu kêu cũng không kịp, đã nổ tan tành, cả đội ngũ hỗn loạn tưng bừng.
Tệ nhất là, kẻ địch đã xông vào trong trận.
Chuyện Tào Ninh cực không muốn cuối cùng cũng xảy ra.
Hổ vào bầy dê!
Trong đầu của hắn hiện lên bốn chữ này.
Đối phương xông vào trong trận, phe mình sợ ném chuột vỡ đồ, sợ đánh trúng đồng bọn, ra chiêu bị bó tay bó chân, dễ dàng bị đối phương lợi dụng.
Bây giờ nói ra điều này, thì đã chậm.
Việc Tào Ninh cần làm hiện giờ chính là quấn lấy kẻ địch, tạo thời gian để tận dụng ưu thế nhân số.
Hắn nghiến răng, xông thẳng vào Ngải Huy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT