Cả hang động im bặt, mọi người đều quay sang, căng thẳng nhìn Ngải Huy.
Cốc Thiên Ninh hít sâu một hơi, hắn trông vẫn tương đối trấn định: "Ngải huynh mời nói!"
So với những người khác, hắn từng va chạm xã hội, biết Ngũ Hành Thiên không phải là thiên đường như người Cựu Thổ từng nghĩ. Hắn không biết đây có phải kỹ thuật tối tân nhất hay không, nhưng hắn biết mở ra một nơi tu luyện tuyệt hảo thế này là cự kỳ không dễ, có thiếu hụt là chuyện cực kì bình thường, không có thiếu hụt mới là chuyện lạ.
Nếu không thì, chẳng phải đâu đâu cũng có chỗ tu luyện như vậy sao?
Ngải Huy vẻ trịnh trọng: "Nơi này nồng độ nguyên lực sẽ không ngừng tích lũy, nếu không làm hạ nó xuống được tương ứng, hạt cát sẽ nặng lên, tấm màn cát sẽ hạ thấp xuống. Cho nên, các vị phải cố gắng dành nhiều thời gian tu luyện, không được để cho nguyên lực ứ đọng."
Nguyên, nguyên lực ứ đọng. . .
Cốc Thiên Ninh ngẩn ngơ, hắn nghĩ tai mình nghe lầm, không chỉ mình hắn, những tộc nhân khác cũng dại mặt ra. Bọn họ trước giờ chỉ toàn thấy nguyên lực không đủ dùng, đột nhiên có người nói với họ, coi chừng nguyên lực bị ứ đọng. . .
"Ta không có nói đùa." Ngải Huy rất nghiêm túc: "Màn cát dâng trào nguyên lực, các ngươi phải hấp thu thật nhanh. Nếu để thổ nguyên lực ứ đọng vượt qua điểm giới hạn, màn cát sẽ đổ nát."
Cốc Thiên Ninh biến sắc mặt, quay đầu rống to: "Còn đứng đấy làm gì? Tu luyện! Tích cực tu luyện!"
Tộc nhân Cốc thị náo loạn, cuống quít ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Thanh Phong nhìn họ mà đỏ mắt, lầm bầm: "Thực là tiện nghi cho đám quỷ nghèo này, té vào một đống phân, tha hồ mà ăn cho đã!"
Cốc Thiên Ninh cười ha hả, cực kỳ thỏa mãn, nghe được câu nói của Thanh Phong mà không giận chút nào. Ngoài việc ví họ như chó làm hắn hơi khó chịu, nhưng Thanh Phong đã hoàn toàn nói ra tiếng lòng của hắn a!
Ngải Huy nói điều này cũng có phần nửa đùa nửa thật, Cốc Thiên Ninh không tin nguyên lực sẽ bị ứ đọng. Hai người không ngờ, cái chuyện cười này lại làm cho Cốc thị nhất tộc không ngừng gia tăng cường độ tu luyện, thành tựu rất lớn.
"Ngải huynh xin chờ một chút."
Cốc Thiên Ninh bỏ lại một câu, rồi vội vã rời đi, một lát sau trở về, trên tay cầm một cái hộp gỗ.
Hắn đưa hộp gỗ cho Ngải Huy, cảm kích nói: "Đây là hải bảo chúng ta vô tình có được, chúng ta vốn định bắt Hà Hạt Tử để sau này nhờ dùng nó luyện chế thiên binh, nhưng chúng ta hiện giờ không dùng được. Một chút tâm ý, kính xin người đừng khách khí. Ơn tái tạo của Ngải huynh, Cốc thị nhất tộc ghi nhớ trong lòng, tuyệt không dám quên. Ngày sau Ngải huynh có việc cần, Cốc thị nhất mạch, dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng quyết không chối từ!"
Ngải Huy cũng không già mồm, tiếp nhận hộp gỗ, cáo từ Cốc Thiên Ninh: "Đa tạ Cốc huynh. Chuyện này cũng dễ, Cốc huynh không nên khách khí. Ta cũng là người Cựu Thổ, tuy sức lực có hạn, nhưng việc gì làm được thì nhất định sẽ làm. Chuyện ở đây đã xong, ta còn có việc, nên xin phép cáo từ. Đây là lá cây tin tức thụ của ta, sau này nếu Cốc huynh có việc, có thể thông qua tin tức thụ liên hệ với ta. Ta sẽ ở Khúc Giang Thành mấy ngày, nếu Cốc huynh có việc, cứ tới khách sạn Khúc Giang Thành tìm ta."
Cốc Thiên Ninh cẩn thận nhận chiếc lá tin tức thụ.
Ngải Huy túm Thanh Phong, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực giương ra, như đại bàng giương cánh, bay về phương xa.
Cốc Thiên Ninh nhìn theo chấm đen nhỏ nơi chân trời, đứng một lúc lâu.
Thanh Phong bỗng nói: "Đồ tốt như thế, lại đem cho một đám kém cỏi, ngươi không thấy lỗ à? Nếu người đồng ý dâng vật ấy cho Đại Tông, dù ngươi muốn cái gì, Đại Tông cũng sẽ đều đồng ý! Trên đời này làm gì còn chuyện gì mà Đại Tông không làm được!"
Ngải Huy nhàn nhạt nói: "Ta muốn sư phụ sư nương ta sống lại."
Thanh Phong yên lặng.
Một lát sau, hắn vẫn không cam lòng nói tiếp: "Người chết đâu thể sống lại, nhìn về phía trước mới quan trọng nhất, cần gì phải nói những lời như thế?"
Ngải Huy thấy bất ngờ: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói ít nhất có thể khôi phục giống như ngươi."
Thanh Phong lắc đầu: "Như ta sống không ra sống chết không ra chết, đâu có gì hay."
Ngải Huy lần này thật sự giật mình: "Vì sao?"
Thanh Phong nói: "Không thể làm theo ý mình, bị người ta tạo ra, sống chui sống chủi, không có được cái gì, con người đâu có ai muốn như thế đúng không? Thân thể không bị khống chế, cũng không có cái gì, thiên hạ người tàn tật có biết bao nhiêu? Nhưng nếu như cứ qua một quãng thời gian, tất cả kí ức đều bị xóa sạch, thì so với khôi lỗi, sa ngẫu có gì khác nhau?"
Ngải Huy nhất thời không biết nói gì.
Hai người im lặng suốt quãng đường còn lại.
Trở lại khách sạn, Triệu Bách An đã mua tam diệp xe mây về. Hai cái tam diệp xe mây, giá rất là mềm. Khúc giang hiện giờ không còn mua bán, đương nhiên cũng đâu còn chuyện làm ăn chuyên chở hàng hóa, nên có rất nhiều tam diệp xe mây chờ bán.
Nhưng Ngải Huy không đi ngay, gần đây kiếm thuật của hắn tăng nhanh như gió, rất thuận lợi, không thích hợp ngắt ngang. Hắn quyết định ở lại Khúc Giang Thành thêm mấy ngày, tận lực cùng Thanh Phong đối luyện, sớm ngày đột phá.
Ngân Thành.
Phế tích Diệp phủ vẫn chưa dọn dẹp xong, đâu đâu cũng có tường đổ vách khuyết, bằng chứng để lại của cuộc chiến đấu kịch liệt ngày đó. Ban ngày thì người hầu đi dọn dẹp, đến tối, hộ vệ xuất hiện khắp nơi.
Hiện giờ danh tiếng Diệp Phu Nhân đang rực rỡ như mặt trời nhô lên, là nhân vật có thực quyền của Ngũ Hành Thiên. Nhưng bà ta đang phải chủ trì ( Đại Sư Chi Quang ), bận tới mức chân không chạm đất, nhiều ngày rồi chưa hề về phủ.
Diệp phủ muốn khôi phục nguyên trạng ngày xưa, cần phải mất thời gian.
Bóng đêm như nước, hai bóng người một cao một thấp đứng trong khu phế tích của Diệp phủ mà hộ vệ không biết.
Người cao như đứng cà kheo, bên trong quần áo trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, xương gò má hóp sâu, trông như thây khô. Ánh mắt của hắn đảo quanh bốn phía, mũi thỉnh thoảng hít hít, lắc đầu nói: "Tiêu Thục Nhân chính là tự bạo ở đây."
Người nhỏ bé không khỏi hiếu kỳ: "Không có khí tức thượng cổ di bảo a, không lẽ nó không có trên người ả?"
Người nhỏ bé lùn tịt tròn vo, như một quả dưa hấu, mũi hồng hồng, trông rất vui mắt.
Người cao lắc đầu: "Không, nhất định nó ở trên người ả."
Hắn chọc một ngón tay vào gạch, rút ra, trên tay có mấy hạt cát: "Cơ thể ả đã được cải tạo, ả giấu nó ở trong người, những hạt cát này đều có nhiễm khí tức của thượng cổ di bảo. Dựa theo thời gian suy tính, trước khi ả chết, thượng cổ di bảo vẫn còn ở trên người ả. Trước khi ả chết, ai từng tiếp xúc với ả, ai là kẻ đáng nghi nhất?"
Người thấp ngẫm nghĩ: "Tiếp xúc với ả? Sở Triêu Dương! Hắn bắt cóc Tiêu Thục Nhân!"
Người cao trầm giọng nói: "Không sai, hắn là kẻ đáng nghi nhất! Hơn nữa, đánh nhau xong hắn lập tức liền rời khỏi Ngân Thành, càng khả nghi."
"Làm sao tìm được Sở Triêu Dương?" người thấp buồn rầu: "Lần này chúng ta tổn thất rất lớn, không nhà nào còn dám liên hệ với chúng ta, nói chi là muốn nhờ họ hỗ trợ. Chỉ dựa vào hai chúng ta làm sao truy tìm được hành tung Sở Triêu Dương."
"Đó là việc của Đại Tông." Người cao bình thản: "Chúng ta chỉ cần báo kết quả lên trên, sẽ có người lợi hại hơn tiếp nhận. Ta đi truy sát yêu nữ thần tu, ngươi đi bắt Thanh Phong, tới bây giờ hắn vẫn chưa hề liên hệ với thương hội, chính là ý muốn chạy a."
"Được! Trên người Thanh Phong có ký hiệu, hắn chạy không thoát." Người thấp hỏi: "Yêu nữ thần tu ngươi có nắm chắc không?"
Người cao rất bình tĩnh: "Ả cũng chạy không thoát."
"Vậy chúng ta chia nhau ra làm việc."
Hai người tản ra, bay về hai hướng khác nhau, hộ vệ Diệp phủ vẫn không biết gì.
Khúc Giang Thành.
Ngải Huy cực kì tập trung, Long Chuy Kiếm kiếm quang như điện, tốc độ cực nhanh, vững vàng ngăn trở cơn mưa công kích của thảo đằng.
Ngải Huy bây giờ đã có thể ngăn trở mười lăm rễ thảo đằng tấn công cùng lúc của Thanh Phong, hắn cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân, tốc độ xuất thủ càng nhanh hơn.
Tốc độ xuất thủ tăng, giúp hắn gia tăng lực khống chế, những chi tiết càng thêm hoàn mỹ. Kiếm chiêu cũng thay đổi, trở thành êm dịu trôi chảy, nguyên lực lưu chuyển trôi chảy hơn rất nhiều.
Mỗi ngày, chỉ dùng để tu luyện, suy nghĩ, vào Điển Tịch Viện tìm bản chép tay. Trong mắt những người khác, Ngải Huy chẳng khác gì thầy tu khổ hạnh, sống khô khan vô vị, đáng bội phục.
Đồng dạng như thầy tu khổ hạnh còn có Hà mù. Hà mù rất yên tĩnh, hắn thường một mình ngồi trong xó xỉnh. Trên tay lúc nào cũng có cái gì đó, lúc là gỗ, lúc là đá, lúc là kim loại, dù nó là gì, hắn cũng không ngừng khắc vẽ lên đó, để tập điêu khắc.
Vật liệu trên tay hắn sẽ nhỏ dần đi, cuối cùng trở thành vụn vỡ, hắn lại lấy ra một khối vật liệu khác.
Kể từ khi biết ông chủ là Ngải Huy, Triệu Bách An nhiệt tình mười phần. Mỗi ngày hắn đều đi ra ngoài, đi hỏi tìm người tuyển mộ, mời được một vị thảo binh tượng.
Mặc Trung là một lão già ủ rũ, trong tay dắt theo một bé gái bảy, tám tuổi bé gái, là cháu gái của ông ta.
Triệu Bách An vốn muốn thuê một vị thảo binh sư, nhưng Khúc Giang Thành không có, tìm tới tìm lui, chỉ tìm được một vị thảo binh tượng này. Hắn không hài lòng lắm, dẫn Mặc Trung về, chỉ cần Ngải Huy hơi có vẻ không hài lòng, là hắn sa thải người này ngay.
Không ngờ, Hà mù lại lên tiếng, khen Mặc Trung khả năng rất tốt.
Nên Mặc Trung được giữ lại, lương một năm ba trăm thiên huân.
Ngải Huy cho rằng kiếm thuật của mình đã đến bình cảnh, khó tiến được nữa, nên quyết định rời Khúc Giang Thành, tới Thiển Thảo Thành.
Tam diệp xe mây bay lên trời.
Triệu Bách An tuy gầy gò yếu ớt, nhưng dù sao cũng là mộc tu của Phỉ Thúy Sâm, điều khiển tam diệp xe mây vẫn hết sức thành thạo. Thanh Phong điều khiển tam diệp xe mây bay còn nhanh hơn, hai người luân phiên, không hề mệt.
Đương nhiên, Thanh Phong không ngừng lầm bầm, bảo mình là bồi luyện, đâu phải phu xe.
Để sớm tới Thiển Thảo Thành, Ngải Huy quyết định đi đường tắt.
Nếu theo tuyến đường bình thường, sẽ đi dọc theo Ngân Vụ Hải, bay ngang Ninh Thành, tiến vào Thải Vân Hương, rồi xuyên qua Thải Vân Hương, mới tới Thiển Thảo Thành.
Ngải Huy quyết định đi theo đường thẳng.
Từ Khúc Giang Thành, bắt ngang qua Dung Nham Hà, tiến vào Cựu Thổ, rồi phi thẳng tới Thiển Thảo Thành, rút ngắn được rất nhiều thời gian.
Hắn cũng muốn xem Cựu Thổ hiện nay ra sao.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng rất hiếu kỳ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT